Chương 9 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: JiaoFa

Mất ngủ nên tôi cảm thấy hơi đau đầu, đành phải nằm chợp mắt một lúc.

"A!!!"

Tôi giật mình ngồi dậy, sau một vài giây bình tĩnh, vai tôi đã thả lỏng.

Chủ nhật...

Tôi vò đầu tóc, nhìn thoáng qua đồng hồ, thức dậy sớm hơn thường ngày năm phút. Trước khi chuông báo thức kịp kêu, tôi nhấn tắt. Tôi thất thần ngồi trên giường một lúc, cho đầu óc tỉnh táo hơn.

Sau khoảng năm phút, tôi ra khỏi giường, đi thẳng vào phòng tắm nằm trong phòng ngủ. Tôi lấy thuốc từ trong tủ, như thường lệ, việc đầu tiên sau khi dậy là lấy thuốc trước - nhiều hơn so với liều thuốc quy định.

Nhanh chóng tắm rửa một chút và thay quần áo. Hôm nay không phải đi làm nên tôi có nhiều thời gian nhàn rỗi hơn mọi khi, nhưng cuộc sống vẫn như mọi ngày. Tôi vô tình nhìn qua đồng hồ, chỉ đành cười khổ.

Khi tôi vừa mở cửa phòng, đúng lúc nhìn thấy Charles từ hướng kia đi tới.

"Buổi sáng tốt lành, Charles."

Thấy tôi chào hỏi, mặt bác ấy không biểu cảm gì rồi nói, "Chào cậu, cậu thức thật sớm."

Tôi mất tự nhiên mà cười một cái, "Đúng vậy, thói quen thôi."

Ngay cả khi không phải là thói quen, tôi cũng đặt đồng hồ báo thức, đến lúc liền mở mắt. Cho dù là ngày nghỉ, tôi cũng không muốn để bản thân mình lãng phí thời gian để thức dậy vào buổi sáng, ít nhất ở những việc nhỏ như thế này tôi vẫn có thể kiểm soát bản thân.

Charles vẫn đang nhìn tôi với một khuôn mặt không sao nói rõ được, đoán không ra ý nghĩ của tôi. Sau đó, bác hỏi với biểu cảm như thường lệ, "Cậu muốn uống trà không? Hay vẫn là cà phê?"

Tôi vui vẻ trả lời, "Phiền bác cho tôi cà phê nhé. Trứng thì chỉ cần rán là được, à, pancake chỉ cần một cái thôi, nếu có thịt xông khói thì nướng sơ qua một chút là được."

Tôi đã trả lời lần lượt các câu Charles thường hỏi. Bác ấy đã ngạc nhiên trong giây lát, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ mặt thường ngày và trả lời, "Được."

Tôi lặng yên nhìn chằm chằm phía sau bác. Đi được một vài bước, Charles quay lại nhìn tôi, cùng tôi đối mặt.

"Cậu có gì muốn nói sao?"

"A, không, không có."

Tôi ngượng ngùng mà cười, "Tôi chỉ nghĩ không biết có việc gì có thể giúp được không?"

Charles không nói gì mà nhìn tôi. Tôi hoài nghi nhìn nét mặt không biến chuyển gì của Charles. Bác ấy mới nói, "Vậy nhờ cậu đi gọi ngài Pittman thức dậy được không? Thuận tiện hỏi trứng với thịt xông khói nên chuẩn bị như thế nào."

"À, được thôi."

Mặc dù đã bối rối gật đầu, tuy nhiên chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi. Charles cũng không phải một người thích nói đùa. Tôi nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Charles, đứng ngớ ra ở tại chỗ.

Phòng của Keith.

Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn. Mặc dù tôi đã sống trong dinh thự của Keith được vài ngày, nhưng tôi chưa bao giờ vào phòng anh ấy. Trước đây cũng vậy. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có cơ hội như vậy, vì vậy hoàn toàn chưa chuẩn bị.

Nhưng không có nhiều thời gian cho tôi. Nếu tiếp tục chần chừ, Charles sẽ quay lại ngay, rồi thẳng thắng nói với tôi, "Không sao đâu, tôi sẽ làm."

Cứ như thế, cơ hội bất ngờ có được này sẽ hóa thành bọt nước. Tôi không thể nghĩ nhiều về nó, vội vàng di chuyển.

Cộc, cộc cộc.

Bàn tay gõ cửa run lên, một âm thanh ngượng nghịu phát ra. Tôi vội siết chặt hai tay, hít một hơi dài. Không nghe thấy bất kì phản hồi gì, Keith dường như vẫn đang ngủ.

Nghĩ lại thì hôm trước hình như ngài ấy về muộn lắm. Khi tôi đang muốn ngủ thì vẫn nghe thấy tiếng Charles đi qua đi lại trên hành lang. Chỉ có một người trong ngôi nhà này có thể khiến Charles đi muộn như vậy — Keith.

Tôi nuốt nướt bọt, cẩn thận gõ cửa.

Ưm~

Có một hương vị ngọt ngào đi vào trong phổi. Tôi chậm rãi ngửi thấy pheromone ẩn hiện trong không khí. Khung cảnh trong phòng dần dần hiện ra trước mắt tôi. Rốt cuộc khi tôi mở cửa, dòng chảy pheromone đi đến bên cạnh, tâm trí tôi như bị mê hoặc.

Căn phòng rất đơn giản. Không có gì đặc biệt ngoại trừ chiếc giường rất lớn. Trên bức tường đối diện giường là bức tranh sơn dầu của Bouguereau - Sự ra đời của thần Vệ Nữ (The Birth of Venus), vừa tao nhã vừa đầy cám dỗ. Trong phòng ngủ ngoại trừ những bức tranh, không có món đồ trang trí nào khác, chỉ có một vài đồ đạc đơn giản. Tôi lấy hết can đảm tiến đến chiếc giường lớn.

Keith vẫn đang ngủ. Nhìn thấy ngài nằm một mình trên chiếc giường to lớn, tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm. Mặc dù tôi biết ngài ấy đã về từ đêm hôm trước, nhưng trong lòng tôi vẫn có một nỗi sợ hãi khó có thể thừa nhận. Đối mặt với chính mình, bản thân tôi cũng cảm thấy ớn lạnh. Tôi nở một nụ cười chua chát.

Tấm chăn mỏng che trên thân trượt tới ngực, tôi nuốt nước bọt trong vô thức. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Keith khỏa thân. Thỉnh thoảng tôi có thể nhìn thấy ngực của Keith qua chỗ hở ở đường viền cổ áo, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể quang minh chính đại nhìn thấy nó như vậy.

Làn da rám nắng cực kỳ cường tráng, khiến người ta muốn chạm vào ngay lập tức. Cơ bắp chạy dọc từ cổ đến xương quai xanh, kéo dài xuống ngực, khi lướt tầm mắt qua, ngay cả hơi thở đều phảng phất một loại hấp dẫn. Bả vai rộng rãi cùng cánh tay dù đang trong giấc ngủ đã được thả lỏng nhưng cơ bắp mạnh mẽ vẫn khiến người ta không thể rời mắt.

Tầm mắt đang từ từ hạ xuống bị chăn chặn lại, nhưng tôi không thể không dời tầm mắt xuống. Chiếc chăn mỏng manh chắn ngang thân dưới Keith, nhưng không ai không biết dưới mảnh vải đó là cảnh tượng gì.

Mặc dù được che dưới chăn mỏng nhưng không thể che giấu được các khối cơ đàn hồi và thanh lịch của Keith. Tuy rằng nó chỉ ẩn hiển hình dạng chung phía dưới, nếu tôi có thể nhìn thấy hạ thân của Keith dưới lớp chăn, tôi không thể tưởng tượng được nó sẽ như thế nào. Như vậy là đủ rồi, ta tuyệt nhiên không dám thở mạnh. Thật vất vả kìm nén được hơi thở dồn dập, siết chặt đôi tay đang run rẩy, ta sẵn sàng thực hành mục đích đến đây.

"Pitt, ngài Pittman."

Giọng nói trở nên hơi khác so với mọi khi, hơn nữa nó đang lắp bắp. May mắn thay, Keith không lập tức thức giấc. Tôi an tâm hít thở rồi hắng giọng. Không dễ dàng gì tôi mới bình tĩnh lại được, miễn cưỡng thốt ra thanh âm giống với bình thường.

"Ngài Pittman."

Thật tốt quá, giọng nói của mình đã giống với mọi khi. Tôi lấy hết can đảm đưa tay ra, hết sức kìm nén mong muốn được chạm vào ngài, khó khăn đặt ngón tay lên cánh tay ngài, thật cẩn thận chạm vào làn da ấy. Trong giây lát đụng chạm đó, tôi bất giác phát ra một tiếng rên khẽ. May là Keith vẫn chưa tỉnh dậy.

"Ngài Pittman."

Tôi lại gọi một lần nữa, dùng lực lay lay cánh tay, tựa như đang mềm mại vuốt ve từng khối cơ trên cơ thể ngài ấy. Có khi nào sẽ bị phát hiện không? Tôi sợ hãi hành động của chính mình, thấp thỏm nhìn ngài.

Mãi đến khi, hàng mi của Keith vốn đang bất động lại run lên vài cái. Tôi đứng ở nơi đó nhìn Keith chầm chậm tỉnh dậy sau giấc ngủ.

"Ưm~"

Âm thanh khe khẽ truyền đến, Keith hơi nhíu mày, lật người lại. Khi vẫn đang nằm yên, ngài bỗng quay lại, thình lình mở mắt ra. Tôi bất giác lùi lại một bước.

Keith chớp mắt vài cái, đôi đồng tử màu tím dần trở nên rõ ràng, như để trấn tĩnh. Keith chuyển mắt về hướng tôi, như thể ngài ấy vẫn chưa tỉnh táo.

Ngay lúc đó, tôi đã hoàn toàn bị ngài mê hoặc.

Mái tóc dày bù xù, cùng đôi đồng tử màu thạch anh tím mờ ảo, bất luận là tóc hay ánh mắt không chút phòng bị kia đang nhìn tôi, bờ vai rộng rắn chắc và bộ ngực cường tráng, không một chỗ nào không thu hút tôi.

Tôi làm sao có thể không yêu người đàn ông này đây.

Tôi thậm chí có thể trao linh hồn của mình cho ác quỷ, chỉ cần trong giây phút này có thể cùng Keith ôm rồi hôn nhau nồng nhiệt.

"..."

Keith đột nhiên vươn người lên, giơ tay nắm lấy sau gáy của tôi rồi kéo xuống.

Chuyện xảy ra bất ngờ khiến tôi hoảng sợ, tôi bị ngài kéo thẳng xuống. Giống như hôm trước, Keith tiến sát mặt tôi. Tôi không cách nào khống chế được tim đập điên cuồng, mở to mắt nhìn anh ta.

Ưm...

Hương vị ngọt ngào càng nồng hơn - Keith đang tỏa pheromone. Cho đến nay, Keith chỉ thả pheromone cho tôi trong hai trường hợp. Một là tức giận và hai là để tôi bình tĩnh lại.

Vậy hiện tại là tình huống gì?

Không giống như sự dày đặc trong quá khứ, pheromone này nhẹ nhàng bao quanh tôi, như thể đang quyến rũ tôi.

Không thể nào, sao chuyện này có thể xảy ra?

Khi tôi chối bỏ ý nghĩ bản thân một cách vô thức, tôi đột nhiên cảm thấy sự do dự của Keith. Một lúc sau, ngài ấy chớp mắt, tôi chứng kiến ​​đôi mắt của người đàn ông nhanh chóng từ mê mang trở lại hiện thực.

Thật đau lòng, khi Keith tỉnh táo đã đẩy tôi ra ngay lập tức và hét lên, "Chết tiệt, pheromone...chết tiệt!!!"

Tôi loạng choạng quay lại. Cũng lâu lắm rồi Keith chưa có tức giận như vậy. Tôi mơ hồ nhớ ra lần đầu tiên nhìn thấy ngài ấy trong lều, Keith cũng tức giận như thế này. Keith không thể nén giận, ném cái gối ra ngoài. Cái gối nặng nề chuyển động ở đuôi giường, chống đỡ không được liền rơi xuống đất. Tôi bình tĩnh nhìn qua cái gối rơi trên thảm mềm, nhìn về phía Keith. Keith đang mím môi, trừng mắt nhìn tôi.

Một lúc sau, Keith có vẻ bình tĩnh lại, hỏi với giọng hơi bình tĩnh, "Tại sao cậu lại ở đây?"

Nhưng dù vậy, ánh mắt ngài vẫn lạnh như băng.

Tôi cố trả lời ngài một cách lịch sự nhất có thể, "Charles nhờ tôi đến đánh thức ngài. Ngài muốn thịt xông khói cùng trứng nên được chuẩn bị như thế nào?"

Keith nói với giọng bình thường, "Thịt xông khói rán xém, trứng chín toàn bộ." rồi bực bội vuốt tóc.

Ngài ấy nói ra câu trả lời mà tôi đã sớm đoán được, tôi đáp lại một cách trang trọng, "Đã rõ. Ngài muốn dùng cà phê hay là hồng trà?"

"Espresso cà phê, ba shots."

Keith trả lời một cách thiếu kiên nhẫn, sau đó vén cái chăn mỏng ra. Tôi không tự chủ được mà quay đầu sang hướng khác, đột nhiên trái tim nhơ nhuốc điên cuồng đập mạnh. Keith không quan tâm đến phản ứng của tôi, lách mình đi tới phòng tắm bên cạnh.

Ầm!

Cho đến khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại, tôi mới thực sự cảm thấy mình bị bỏ lại trong phòng. Tôi mỉm cười buồn bã và quay đầu lại. Đột nhiên, tôi nhìn thấy người phụ nữ trong bức tranh. Trong khung hình, nữ thần xinh đẹp tự hào ngẩng đầu lên, như thể đang chế nhạo tôi. Tôi vội vã rời mắt khỏi bức tranh và rời khỏi phòng.

****

Không khí trên bàn ăn không tốt. Một lúc sau, Keith thay quần áo xuống lầu, nhưng sắc mặt vẫn kém như cũ. Charles đứng ở đó như thường lệ, không có biểu hiện, phục vụ tôi và Keith trong bữa ăn.

"À, cảm ơn."

Tôi nói lời cảm ơn với Charles, người đã lấy cho tôi siro lá phong. Tôi cắn cái bánh ngọt ngào trong miệng, trộm nhìn thần sắc của Keith —— ngài ấy đã không nhìn thẳng vào mặt tôi lần nào sau khi xuống.

Mà cũng có lí do gì để nhìn đâu, nhưng...

Trong lòng vừa đau đớn vừa đắng chát, nhai thịt xông khói cũng không cảm nhận được vị gì.

Keith đột nhiên lên tiếng, "Khi nào Grayson sẽ đến?"

Trong phút chốc, tôi ngưng mọi cử chỉ, không tự chủ ngẩng đầu lên.

Charles đáp lời, "Có lẽ khoảng năm giờ. Những người khác cũng đến vào tầm đấy."

Lúc đó tôi mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình huống – họ sắp tổ chức một buổi tiệc trong nhà. Trong trường hợp này, Charles sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm tổ chức bữa tiệc, vì vậy tôi không cần phải lo lắng. Lúc đó nếu không có tình huống đột ngột như vậy, bây giờ không chừng tôi vừa mới thức dậy trong căn phòng thuê tồi tàn của mình, lục đồ ăn trong tủ lạnh.

Chuyện của con người thật là rối rắm.

Tôi giả vờ nhìn đĩa trứng rán. Bất kể ngày nghỉ của tôi được sắp xếp như thế nào, trừ khi tôi được chỉ thị đặc biệt, mọi thứ đều không liên quan đến tôi.

Nhưng tin tức Grayson sẽ đến thực sự khiến tôi sốt ruột. Liệu ngài ấy có biết tôi ở đây không?

Khi nghĩ đến một thành viên trong gia đình Miller mang mặt nạ tuyệt đẹp, tôi lập tức gạt bỏ ý nghĩ đó trong đầu. Bây giờ điều quan trọng không phải là Grayson, mà là những người khác. Rõ ràng, họ nhất định sẽ tổ chức một bữa tiệc như vậy.

Tôi chợt nhớ đến bữa tiệc trên thuyền rùng rợn kia, thật sự khiến người sởn tóc gáy. Keith chưa bao giờ nói chi tiết mục đích của bữa tiệc, chỉ nhắc sơ qua hai từ "hữu nghị" và "sự nghiệp". Tôi thường chỉ hỏi về danh sách khách mời hoặc những vấn đề cần sự chuẩn bị đặc biệt, những việc khác thì tùy theo tình hình cụ thể mà có thể đại khái sắp xếp. Nhưng bữa tiệc lần này tôi vắng mặt nên không thể biết được mục đích của bữa tiệc. Mặt khác, đây không phải là bữa tiệc mà tôi phụ trách, vì vậy tôi càng không có lý do gì để biết.

Ngày đó cũng là bởi vì nguyên nhân này, mới phát sinh chuyện như vậy.

Những ký ức bị lãng quên dần quay lại - chỉ có Grayson đã cảnh báo tôi, tựa như đã đoán trước tình huống như vậy sẽ xảy ra. Ngài ấy cũng là người đã đưa tôi ra khỏi hiện trường đêm đó.

Vì sao biết rõ chuyện gì sẽ diễn ra, mà đến một câu cũng không chịu nói?

Keith chỉ hành động theo ý nghĩ của mình như thường lệ. Tuy nhiên, thái độ của Grayson khiến tôi không thể chấp nhận được. Thái độ chỉ tốt ở bề ngoài như thế, giống như không quen biết tôi.

Trong lúc vô tình cau mày vì suy nghĩ, bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng kéo ghế. Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện Keith đã xoay người và đi ra ngoài. Trong bàn ăn chỉ còn lại mình tôi. Charles đã đi dọn dẹp đồ ăn thừa của Keith, sau khi quay lại thì hỏi:

"Cậu cần thêm cà phê không?"

Tôi lắc đầu. Charles yên lặng rót đầy nước cam vào ly của tôi, thành thạo lau sạch vết nước ép còn dính trên thành ly.

"A!" bác ấy lên tiếng, "Bữa tiệc hôm nay của ngài Pittman là một sự kiện thường xuyên, nhưng những vị khách ở đây có thể khiến Yeon Woo cảm thấy không thoải mái. Tôi định chiêu đãi họ trong phòng khách, nếu như không thể chịu đựng được pheromone..."

Bác ấy dừng lại. Chà, Charles có vẻ đang phải suy nghĩ nghiêm túc, nhưng dường như không có cách nào tốt cả. Ra khỏi nhà là một hành vi rất nguy hiểm và tôi cũng không có can đảm này. Nhưng nếu tôi trốn trong phòng, không ai biết liệu có một Alpha bị rối loạn pheromone nào đó sẽ đột nhập hay không.

"Tôi sẽ ra vườn tản bộ."

Tôi vắt óc suy nghĩ và nảy ra một ý tưởng. Một tia thương xót thoáng qua trên khuôn mặt Charles, nhưng nó biến mất ngay lập tức. Tôi nhất thời không biết làm sao.

Mình đã thiếu cân nhắc sao?

Tôi nghi ngờ mà mở to mắt, nhưng Charles vẫn có vẻ mặt nghiêm nghị như thường lệ, và nói, "Đừng quên điện thoại. Sau khi khách trở về, tôi sẽ liên lạc với cậu sau khi không khí đã được thông thoáng. Cậu biết số của tôi phải không? Nếu cậu không nhận được cuộc gọi, hãy liên hệ với Emily. Đây là cách liên lạc với Emily."

Bác ấy lập tức lấy giấy bút từ trong áo ra, khéo léo viết một chuỗi số, đặt nó lên bàn ở trước mặt tôi.

Tôi cầm lấy tờ giấy và nói, "Cảm ơn bác."

Charles đóng bút lại, bỏ nó vào túi áo trước ngực mình.

"Tôi sẽ chuẩn bị cho cậu một ít đồ ăn nhẹ cùng nước uống. Cậu có muốn cái gì khác không?"

Tôi suy nghĩ một lúc, nhưng có thể là do bụng tôi đã đầy, và đầu óc tôi trống rỗng. Nhìn nét mặt khổ não của tôi, Charles bảo tôi đợi cho đến khi tôi nghĩ xong thì đến nói với bác, rồi mới rời khỏi. Trong phòng ăn chỉ còn lại tôi một mình ăn cơm, thời gian tĩnh lặng chậm rãi trôi qua.

"Nếu cậu không ngại, cậu có thể nghỉ ngơi tại phòng trống. Bên kia là phòng của nhân viên."

Đề nghị của Emily khiến tôi khó có thể che giấu biểu cảm thích thú.

"Còn có chỗ như vậy sao?"

Emily gật đầu, nói một cách thong thả, "Phía sau dinh thự là nơi nhân viên ở. Nếu thỉnh thoảng có tiệc tùng hay những việc khác, công nhân sẽ tạm thời ở đó. Các phòng đều được dọn dẹp hàng ngày, vì vậy họ có thể dọn đến bất cứ lúc nào. Nếu Yeon Woo không để ý cái này, cậu có thể ở đó tạm thời."

"A, đương nhiên có thể. Thật sự cảm ơn cô." tôi vội vàng nói cảm tạ.

Emily nở nụ cười hiền hậu, "Tôi quản lý biệt thự, nên Charles cũng không nghĩ đến. Thật tốt quá, căn phòng thứ ba ở tầng một đang trống, chìa khóa sẽ được treo ở lối vào đại sảnh theo thứ tự các phòng. Chỉ cần lấy chìa khóa thứ ba là được. Chờ tôi, tôi sẽ liên lạc với cậu khi bữa tiệc kết thúc, sẽ không quá muộn."

Tôi phấn khích đến nỗi không biết nói gì chỉ biết nói lời cảm ơn. Tôi vô tư đi dạo trong sân, trong lòng không khỏi vui mừng, thật là may mắn. Sân khá rộng rãi, dạo quanh thôi cũng mất gần hai tiếng, nhưng tôi cũng không thể đi không mục đích như thế này, may mà phía trước có một chỗ để tôi có thể ngồi nghỉ ngơi.

Tôi có thể làm gì để giết thời gian đây?

Thời gian rảnh rỗi đột ngột khiến bản thân hơi hụt hẫng. Thừa dịp này đi đọc vài cuốn sách. Dù không thường xuyên đọc sách nhưng ngẫm lại tôi đã không đọc nó từ rất lâu rồi.

Có lẽ là vậy...

Tôi chợt nghĩ đến thư phòng của Keith. Khi tôi bước vào nhà lần đầu tiên, Charles đã đích thân giới thiệu cho tôi mọi ngóc ngách trong nhà, kể cả thư phòng. Mặc dù khi ấy không vào xem nhưng có lẽ tôi đã nhìn thấy được một loạt những chiếc kệ chứa đầy sách.

Tôi không chần chừ và bước thẳng ra khỏi phòng. Tuy còn nhiều thời gian trước khi Grayson và những vị khách khác đến, nhưng tôi không muốn mình quá gấp rút lúc đó.

Thư phòng nằm giữa phòng Keith và phòng của tôi. Tôi vô tình nhìn qua phòng của Keith, rồi vội vàng quay đầu lại. Giờ ngài ấy đang làm gì thì liên quan đến tôi? Hiện tại tôi cũng đang rất bận. Tôi vội vã vào thư phòng, từ bỏ sự quan tâm của tôi dành cho Keith.

"Quao!!!"

Nhìn cảnh tượng trước mắt, tôi không tự chủ được cảm thán. Trần thư phòng rất cao, thang đứng ở một bên khiến người ta thực sự cảm thấy sách vở bên trong không phải đồ trang trí. Chỗ nóc cao nhìn từ bên ngoài của ngôi nhà này có lẽ là nơi này. Dù trần bên trong có hình vòm, nhưng mái bên ngoài nhọn hoắt theo phong cách Gothic. Ánh nắng từ giếng trời trên cao chiếu vào một bên giá sách. Tôi nhìn đám bụi bay lơ lửng trong không khí mà ngây ra.

Nên chọn cuốn nào để đọc thì tốt đây?

Bị ảnh hưởng bởi quá nhiều sách, tôi lưỡng lự. Khi nhìn quanh giá sách, tôi nhận ra quy tắc sắp xếp sách.

Bên này là văn học cổ điển.

Tôi nhìn xung quanh để tìm tiểu thuyết hiện đại, sau khi tìm thấy tiểu thuyết hiện đại, tôi phải quyết định nên đọc tác phẩm nhà văn nào.

Thật khó khăn, vì dù cùng một tác giả, đôi khi tập thơ và tiểu thuyết được đặt chung với nhau, có khi thì tách ra, còn có nhiều dị bản. Vì vậy, nếu không có hiểu biết cơ bản về sách và giá sách, rất khó để tìm thấy những gì mình muốn đọc.

Các ấn bản khác nhau, hay cùng một cuốn sách được xuất bản ở các năm khác nhau, mang đến những cách hiểu khác nhau. Tôi rất khó để tìm ra cuốn nào phù hợp với mình.

Cuối cùng, tôi đã cố gắng suy nghĩ để chọn một cuốn tiểu thuyết của một nhà văn Đức đã từng được chuyển thể thành phim. Bởi vì xem phim thấy thú vị nên tôi muốn xem tiểu thuyết đó như thế nào. Nhưng công việc hàng ngày quá bận rộn nên tôi hoàn toàn quên điều này.

Hóa ra anh ấy là một người đẹp trai như vậy.

Nhìn đến ảnh chụp của tác giả, tôi có ấn tượng tốt. Tôi vừa nở một nụ cười vừa nhớ ra. Nhìn đồng hồ, đã hơn một tiếng trôi qua, còn chần chừ sẽ lại trễ. Tôi hoảng loạn bước ra hành lang.

"Yeon Woo."

Nghe thấy tiếng gọi, tôi quay đầu lại, hóa ra là Charles đang đi tới. Charles nhìn tôi và nói như thường lệ, "Cậu vẫn ổn chứ? Sắp đến giờ rồi."

"À, tôi đi ngay đây."

Charles nhìn thấy quyển sách trong tay tôi, lập tức hiểu ra.

"Tôi có nghe Emily nói cậu sẽ nghỉ ngơi ở một gian phòng khác. Nếu quá trễ, tôi sẽ cho người mang bữa tối đến cho cậu."

"Cảm ơn bác."

Tôi nói cảm ơn rồi vội vội vàng vàng rời khỏi đó. Thời gian sắp đến rồi.

****

Tôi nhanh nhẹn chạy vào căn phòng trống của biệt thự, thở ra hơi thở tắc nghẽn trong phổi. Tôi nằm trên chiếc giường trống không, không biết có phải vì phòng trống quá lâu không, bên trong có mùi của bụi.

Phải ở nơi này đến lúc nào đây?

"Vì cái gì mình phải chịu đựng sự tình này?" trong lòng tôi hơi khó chịu.

Tôi nằm trên giường, vô thức nhìn lên trần nhà, đầu óc trống rỗng. Tuy đã mở sách ra nhưng não tôi vẫn không thể hiểu được chữ in trên đó.

"Vào thế kỷ 18 trên đất Pháp, có một người đàn ông sinh sống tại đây..."

Tôi lặp đi lặp lại cùng một câu, nhưng câu chữ chỉ đang lơ lửng trước mắt tôi, không thực sự đi vào não tôi.

???.....

Nhạc chuông bất ngờ đánh thức tôi. Tôi nằm đó một lúc, chớp mắt rồi tỉnh dậy. Nhìn vào điện thoại, thấy đó là Emily.

"A, xin thứ lỗi Emily. Công việc đều xong hết rồi sao?" tôi vội vàng nhận lỗi, cô ấy cười nói, "Cậu trả lời khá trễ, đang ngủ sao, chắc là chán lắm ha?"

Bởi vì đó là sự thật, tôi đã ngượng ngùng một lúc. Khi nghĩ đến trong điện thoại là Emily, người luôn tiếp khách, tôi càng cảm thấy áy náy hơn.

"Không có việc gì đâu...Các khách mời đã về hết rồi ạ? Hiện tại tôi có thể quay lại phòng chưa?"

"Được rồi, bây giờ cậu có thể về đây rồi. Tôi đang thu xếp lại phòng ốc, có thể sẽ hơi lộn xộn."

Emily thình lình nhớ đến một vấn đề, "Yeon Woo à, cậu vẫn chưa ăn tối đúng chứ? Có muốn tôi gọi người mang cơm đến phòng cậu không?"

Không thể lại gây thêm phiền phức cho người khác, tôi cuống quít cự tuyệt, "Tôi sẽ làm một cái gì đó để ăn, đừng quan tâm tới việc này, Emily. Cảm ơn cô nhiều."

Emily nói ngắn gọn vài câu rồi cúp điện thoại. Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối rồi. Các vị khách đã ăn tối chưa? Mọi người đã bận rộn cỡ nào?

Tuy nói đây không phải công việc của mình, nhưng trong khi tất cả mọi người đang bận tối mặt, mình lại nằm ngủ ở nơi này, thật sự cảm thấy rất cắn rứt.

Cho dù có thể giúp dọn dẹp thôi cũng tốt rồi.

Tôi ngẫm nghĩ, vội vàng chỉnh trang lại quần áo và vật dụng của mình - mặc dù chỉ có một quyển sách cùng chiếc điện thoại

Trong biệt thự không có một ai. Mọi việc đang được tiến hành thuận lợi, mọi người đều tập trung ở sảnh chính. Tôi cố gắng hết sức để không làm mình tổn thương, đại khái đã đoán được nơi nào có người.

Không khó để hình dung sự việc trong đầu. Hãy nghĩ đến những hoạt động mà các khách mời sẽ thực hiện, câu trả lời sẽ sớm xuất hiện.

Sau khi được tiếp đón ở phòng khách, có phải tiếp theo nên đi đến phòng ăn và sau đó là phòng trà không?

Vậy hiện tại, nơi bận rộn nhất sẽ là nhà bếp.

Charles và Emily thường từ chối tôi nếu tôi muốn giúp, lần này chắc cũng vậy. Nhưng dù sao, tôi vẫn muốn hỏi trước.

Ánh sáng lấp lánh trong nhà chiếu sáng một phần sân, nhưng vậy cũng đủ rồi. Tôi mau chóng di chuyển, chuẩn bị đặt sách lại vị trí ban đầu.

Xột xoạc...

Có một tiếng động thình lình từ phía sau, tôi dừng lại. Trước khi kịp xác định đó là gì, thì tôi đã sợ hãi. Đó chỉ là tiếng gió thôi. Tôi cố gắng bình tĩnh và chậm rãi nhìn lại.

Điều đầu tiên tôi nhìn thấy là một khoảng sân tối và rộng lớn. Tôi nhìn con đường mình đi qua rồi từ từ hạ tầm mắt xuống. Thật chậm, thật chậm. Không lâu sau, tôi đã nhìn thấy một thứ khiến tôi sởn cả người.

Một con Rottweiler!!!

Con chó khổng lồ mà tôi chỉ thấy trong bức ảnh đang rống vào mặt tôi. Tôi sững sờ nhìn khắp người nó. Chuyện này sao có thể xảy ra được? Tại sao con chó này lại ở đây? Vị khách nào đã mang nó đến đây? Nhưng Emily đã nói rằng các vị khách đã về rồi. Vô số suy nghĩ lướt qua tâm trí tôi. Nhưng tất cả đều là những câu hỏi vô nghĩa và không giúp ích gì cho tình hình hiện tại.

Muốn gào lên để gọi người tới.

Tôi mở miệng, nhưng không có một âm thanh nào phát ra. Sự bất an ập đến cùng lúc. Nếu không hét lên thì ai sẽ đến giúp tôi đây? Khi nào đến? Sẽ mất bao lâu? Nếu tôi đợi cho đến khi mọi chuyện kết thúc...

Một ảo ảnh hiện ra trong mắt - tôi đang thở hổn hển với thân thể toàn là máu nằm trên mặt đất. Tôi lập tức mở mắt ra. Gần như cùng lúc đó, con chó sủa lớn, nhảy vọt lên. Tôi dùng hai tay che đầu, co quắp người lại, đầu óc trống rỗng. Con chó có kích thước khá lớn khiến không khí xung quanh trở nên nặng nề. Tôi sợ hãi đến nỗi tiếng la hét của tôi bị đóng băng trong cổ họng.

Ngay lúc này, đột nhiên có một tiếng hét sắc bén vang lên.

"Alex, dừng lại!"

Cơ thể nặng nề lướt qua đôi vai căng cứng của tôi, tôi loạng choạng ngồi xuống đất. Thế là mọi việc chấm dứt. Con chó kia không tấn công tôi nữa.

Tôi mất một lúc để nhận ra tình hình hiện tại - do lệnh của ai đó, con chó đã rút lại thái độ thù địch với tôi.

Tôi mơ mơ màng màng một lúc. Thấp thoáng, tôi nhìn thấy một con chó đen chạy tới chạy lui, một người giống chủ của nó đang đứng cách đó không xa.

"Ngồi xuống, Alex."

Giọng nói giống với giọng lúc nãy. Nghe giọng nói lạnh lùng này, con chó trông hoàn toàn khác so với lúc nó tấn công tôi vừa rồi, như thể nó đã trở thành một con cừu ngoan ngoãn, dịu dàng nghe theo mệnh lệnh. Tôi ngẩn ngơ một lúc, di dời ánh nhìn.

Tôi đã sớm nhận ra người đàn ông đang bắt tay với chú chó. Ngài ấy cũng nhận ra tôi rồi.

"Yeon Woo?"

Ngài ấy dùng nụ cười thường thấy và hỏi, "Sao cậu lại ở chỗ này?"

Grayson.

Tôi ngồi bệt dưới đất, ngơ ngác nhìn người đàn ông trông giống một vị thần trước mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro