Chương 1. Chuyện cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Monome

Editor: Vũ Khúc Hạ Nguyệt

___________________

Chu Chí An vẫn còn nhớ rõ, khi còn nhỏ phụ thân thường xuyên mang hắn đến phủ Hà tướng quân chơi đùa. Hắn biết Chu gia cùng tổ tông Hà gia năm đó cùng Khánh Nguyên đế chinh chiến thiên hạ, sáng lập tân vương triều cùng các tướng lãnh quan trọng.

Hà tướng quân có hai nhi tử cùng một tiểu nữ nhi, cái tiểu cô nương kia tên Hà Chỉ Yên, nhỏ hơn hắn hai tuổi. Sở hữu một đôi mắt to lấp lánh thập phần đáng yêu. Dưới mắt phải của nàng có hai viên lệ chí[1] đặc biệt nổi bật, hắn vẫn luôn cho rằng cô nương này hẳn là rất đa sầu thiện cảm, là một con quỷ thích khóc. Kết quả nàng lại ríu rít, đặc biệt ồn ào. Tuy rằng mặt ngoài nàng nhanh mồm dẻo miệng, liền tính hắn không để ý tới nàng, nàng vẫn sẽ chấp nhất mà lúc ẩn lúc hiện trước mặt hắn. Chu Chí An nghĩ, đại khái hai người ca ca đều lớn hơn mấy tuổi so với nàng, còn hắn thì cũng gần bằng tuổi nên nàng muốn làm bằng hữu với hắn đi.

[1]Lệ chí: ở đây nghĩa là nốt ruồi lệ.

Phụ thân tuy sinh ra đã là võ tướng nhưng ông thường xuyên học tập thơ từ ca phú, cũng nghiêm khắc mà chỉ đạo hắn ngôn hành cử chỉ, tuyệt đối không thể có loại khí chất bỉ ổi cùng hạ lưu của lưu manh trên phố. Cho nên, người ngoài đều khen ngợi hắn là chính nhân quân tử.

Cho dù hắn cảm thấy Hà Chỉ Yên kêu kêu quát quát suốt ngày, hắn cũng sẽ không nói cái gì.

Ở chung lâu rồi, Chu Chí An phát hiện, Hà Chỉ Yên có đôi khi ngây ngốc.

Có lúc thả diều cùng nàng, hắn đưa cho Hà Chỉ Yên con diều hắn mang theo, kết quả nàng làm diều vướng tới tận trên cây. Nàng tức giận, không rên một tiếng mà bò lên cành cây kia. Tùy tùng của Hà gia dưới tàng cây lo lắng mà kêu to nhưng nàng lại không nghe, nhất định phải tự mình đi lấy. Chu Chí An lúc ấy đã 10 tuổi, khinh công tuy không có xuất thần nhập hóa, nhưng bay lên cành cây lấy diều cũng rất đơn giản.

Vẻ mặt Hà Chỉ Yên kiên định, cau mày chống eo, nhìn hắn kêu to: "Để ta tự lấy!" Chu Chí An không có cách. Cuối cùng nhìn nàng giống con gấu vụng về trèo lên cây, lấy diều xong liền ngã ở trên thảm cỏ.

Nàng giống như cái chuông đồng, trong ánh mắt tràn đầy đắc ý cùng vui sướng: "Ta đã nói ta có thể làm mà! Hừ!"

Chu Chí An lại cảm thấy đây là do tính cách của nàng quật cường.

Có đôi khi Hà Chỉ Yên cũng sẽ thường thường đến phủ Chu gia cười nhạo hắn, nói hắn múa kiếm khó coi. Nhưng hắn vẫn luôn mặc kệ không hé răng, coi như nàng không hề tồn tại.

Nàng cũng không giận, vẫn là da mặt dày mà thường thường tới Chu phủ nói móc hắn một phen. Hắn cũng chậm rãi tập mãi thành thói quen. Có đôi khi ngầm tự ngược, hy vọng nàng tới, bằng không thời điểm hắn luyện kiếm quá buồn tẻ.

Ngày sinh nhật mười tuổi của Hà Chỉ Yên, Hà tướng quân mở tiệc chiêu đãi rất nhiều khách khứa. Chu Chí An nhìn Hà Chỉ Yên trong trang phục lộng lẫy, một bộ dáng đoan trang có lễ, trong lòng âm thầm cười nhẹ, bộ dạng nàng không nói lời nào, làm bộ làm tịch thật ra kém khá xa lúc bình thường. Tuy nói tuổi còn nhỏ, nhưng đã có thể hơi hơi thấy cô nương này sau khi lớn lên thanh lệ động lòng người đến mức nào.

Ngày đó sau khi yến hội kết thúc, Hà Chỉ Yên ra phía sau hoa viên thì thấy Chu Chí An đang ngồi nghỉ ngơi bên hồ nước.

"Uy?!"

Chu Chí An quay đầu lại, thấy bộ mặt vô biểu tình của Hà Chỉ Yên, hắn cười cười: "Làm sao vậy?"

Hà Chỉ Yên vẫn luôn cảm thấy Chu Chí An không biết nụ cười của hắn có bao nhiêu lực sát thương. Ánh trăng sáng ngời tản ngược trong hồ nước, mà hình bóng dưới nước lại đánh vào mặt hắn, ôn nhuận như ngọc, làm nàng hơi hơi đỏ mặt.

Nhưng khi nàng tưởng tượng đến lúc nãy không cẩn thận nghe được Chu bá bá cùng phụ thân nói chuyện, nàng liền tức giận. Giọng nói cũng không tốt: "Ngươi thích tiểu nữ nhi của Lý thái phó sao?"

Chu Chí An sửng sốt: "Tại sao lại hỏi ta như vậy?"

Hà Chỉ Yên xem bộ dạng không nhận thức của hắn thì càng tức giận: "Chu bá bá nói, tuy rằng tiểu nữ nhi của Lý thái phó còn lớn hơn ngươi một tuổi, nhưng mà ngươi lại thích người hiền huệ ôn nhu như vậy."

Chu Chí An xem mặt nàng đỏ lên, bộ dáng tức muốn hộc máu thì cảm thấy thật là thú vị. Nào còn có bộ dáng tiểu thư khuê các vừa rồi.

"Ngươi đoán xem?" hắn trêu đùa nàng.

"Ta không đoán!" Hà Chỉ Yên dậm dậm chân, xách làn váy lên liền xoay người đi rồi.

Lại qua hai năm, dung mạo Hà Chỉ Yên càng thêm xuất sắc, Chu Chí An nghe được tin của nàng từ trong miệng hạ nhân của phủ mình, bọn họ nói lại có công tử nhà ai khuynh mộ với nàng, nói bộ dáng mặt lạnh của nàng tựa như thiên tiên, nói hai nốt lệ chí trên mặt nàng quả thực là dệt hoa trên gấm...

Bởi vì tuổi đã lớn nên phụ thân đã bắt đầu hạn chế hắn lui tới cùng Hà Chỉ Yên, số lần hắn nhìn thấy nàng càng lúc càng ít. Điều này làm cho hắn càng ngày càng rầu rĩ không vui, hắn không biết bắt đầu từ lúc nào đã có thói quen nghe nàng nói móc, nhìn tính cách bướng bỉnh của nàng.

Ngày tám tháng năm là sinh nhật 14 tuổi của Chu Chí An, hắn rốt cuộc lại gặp được nàng.

Nàng lại cao thêm vài phần, lại gầy một chút, càng thêm yểu điệu. Kỳ quái chính là, rõ ràng trước kia hắn vẫn luôn chơi cùng nàng, vì sao hiện tại tim lại đập nhanh như vậy, lại có chút không dám nhìn nàng. Mà nàng cũng như là đang trốn tránh hắn.

Bọn họ một câu cũng không nói.

Chỉ là qua lần sinh nhật này, Chu Chí An phát hiện số lần nàng tiến vào trong mộng của mình càng lúc càng nhiều.

Nhưng mà ngay lúc Chu Chí An đang đắm chìm trong nỗi niềm thương nhớ ngày đêm thì Chu phủ đột nhiên tao ngộ đại họa.

Đêm hôm đó, phụ thân dường như đã có chuẩn bị mà mang theo mẫu thân cùng hắn, còn có mấy cái quản gia suốt đêm chạy thoát Chu phủ. Lúc ấy Chu Chí An đần độn mà súc ở vào trong lòng ngực mẫu thân, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ai ngờ trên đường lại gặp phải địch nhân mai phục, phụ thân ra lệnh cho Vương thúc giục ngựa mang hắn đi về phía Tây.

"Chu võ Dương đại tướng quân, thỉnh đem Chu phu nhân dâng ra."

"Nói cho tên hôn quân kia, hắn đã tin vào những lời gièm pha gì mà muốn hiến tế cả nội bộ, nếu hắn đã như vậy thì đừng trách bản tướng quân ta không khách khí!"

Chỉ nghe thấy âm thanh đao kiếm cọ xát trong núi rừng đen nhánh, hàn quang lăng liệt mơ hồ hiện ra.

Chu Chí An ghé vào cửa sổ xe ngựa, lệ quang lấp lánh.

Thời điểm Hà Chỉ Yên nghe được tin Chu gia đã xảy ra biến cố thì Chu phủ đã bị phong ấn. Nàng nghe hạ nhân nói, Chu tướng quân cùng chu phu nhân đã bất hạnh bỏ mình, Chu gia đại thiếu gia vẫn không rõ tung tích.
Nàng nắm chặt túi tiền trong tay, túi tiền này là do chính tay nàng thêu, chuẩn bị nhân dịp ăn tết thì đưa cho hắn.

Dần dần, nước mắt đã mãnh liệt mà trào ra, nhỏ giọt lên trên túi tiền.

Nguyệt Nhi đứng ở bên cạnh, nhìn tiểu thư khóc nức nở, thở dài một hơi.

Tiểu thư đã thích Chu công tử a...

Thời gian 6 năm đã thoảng qua, Khánh Ung đế vẫn hoang dâm vô độ như cũ, Hà đại tướng quân vẫn một tay che trời. Mà biên cảnh phía Tây Nam, Ngọc Lăng Giáo nguyên bản không có tiếng tăm gì lại dần dần hạc khởi thanh danh, sở hữu mạng lưới tình báo nghiêm mật tinh tế, tự xưng là tích thủy bất lậu. Nghe nói, chỉ cần chịu khó trả giá cao một chút là có thể tìm được tin tức mà mình muốn.

Hà Chỉ Yên đã 18 tuổi nhưng vẫn chưa gả đi. Mỗi lần nàng đều dùng phương pháp độc đáo của chính mình đuổi người làm mai đi, tuy rằng cuối cùng không tránh khỏi một trận đau mắng của phụ thân, nhưng nàng vẫn không muốn gả.

Từ sau khi biết Chu Chí An mất tích, nàng vẫn luôn nghĩ cách để tìm hắn, nàng tin tưởng hắn nhất định vẫn chưa chết.

"Nguyệt Nhi, phụ thân muốn xuất chinh đi về hướng đông Trạm Quốc có phải không?" Hà Chỉ Yên hỏi.

Nguyệt Nhi sửng sốt, lát sau gật gật đầu: "Đúng vậy, nghe nói lão gia muốn xuất chinh mấy tháng. Phía đông Trạm Quốc cách chúng ta một dòng sông lớn, muốn công phá cũng hơi khó."

Hà Chỉ Yên cúi đầu, như đang suy tư cái gì.
"Nguyệt Nhi, ngươi mau nghĩ ra biện pháp làm ta đi Ngọc Lăng Giáo một chuyến."

Nguyệt Nhi mở to hai mắt, giật mình. Rồi sau đó vội vàng quỳ xuống: "Tiểu thư, ngàn vạn không thể a, nếu lão gia mà biết..."

Hà Chỉ Yên không kiên nhẫn mà phất phất tay: "Cho nên mới kêu ngươi nghĩ biện pháp a, hơn nữa Ngọc Lăng thành cũng không xa đi, ra roi thúc ngựa, trong vòng một ngày là có thể tới rồi."

"Tiểu thư kim chi ngọc diệp, không thể..."

Hà Chỉ Yên lại đánh gãy Nguyệt Nhi: "Ta chính là muốn đi, chờ cha xuất chinh, ta liền đi ra ngoài. Nếu có thể mang ta đi, ta liền thưởng cho ngươi hoa tai côi tình sức hành ngọc, ta biết ngươi thích."

Nguyệt Nhi hoảng loạn mà lắc lắc đầu: "Tiểu thư, nô tỳ..."

"Ai nha, đã nói lén lút không cần xưng nô tỳ mà, Nguyệt Nhi, giúp ta, nha~~" Hà Chỉ Yên chu chu môi, bộ dáng điềm đạm đáng yêu.

"Tiểu thư"

Hà Chỉ Yên cười: "Nguyệt Nhi, được không?~"

Chờ Hà tướng quân xuất chinh đánh giặc, đêm khuya ngày hôm đó, Nguyệt Nhi mang Hà Chỉ Yên đến một cái tích viện ở Hà gia, chui lỗ chó bò ra ngoài.

Hai người trang điểm thành nam nhân ngồi trên xe ngựa, chạy về hướng Ngọc Lăng thành.

Hà Chỉ Yên nắm quần áo thật chặt, mân mê đôi môi.

"Chu Chí An, ta sẽ tìm được ngươi!"

_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro