Chương 2. Gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Monome

Editor: Vũ Khúc Hạ Nguyệt

_________________

Hà Chỉ Yên xuống ngựa liền thấy một cái thềm đá mấy trăm bậc. Theo bậc thang hướng về phía trước là có thể thấy bảng hiệu viết “Ngọc Lăng Giáo” thật to. Cây cối chung quanh xanh um tươi tốt, mùi hương của cỏ xanh phi thường nồng đậm.

Nàng kiên định mà đi lên phía trên. Lúc đi tới cửa thì bị một nam thủ vệ ngăn lại.

“Đang làm gì?” Ngữ khí của nam nhân không tốt.

Hà Chỉ Yên nhíu nhíu mày, lại đè áp giọng nói: “Tới ủy thác tìm người.”

Nam thủ vệ nhìn hai cái nam nhân gầy yếu cực kì này từ trên xuống dưới, giọng nói hơi mang khinh thường: “Mang đủ tiền rồi sao?”

Hà Chỉ Yên trợn trắng mắt: “Mang theo rất nhiều, tuyệt đối đủ!”

Chủ tớ hai người được đưa tới bên trong đại điện, chỉ thấy chỗ ngồi cao nhất ở phía trước có một người nam nhân, mà ở trước mặt hắn có treo một bình phong làm bằng sa mỏng ngăn trở toàn thân hắn, xuyên thấu qua bình phong mơ hồ nhìn ra được nam nhân kia có thân hình cao lớn, nhưng lại giống như đang mang mặt nạ, cả người tản ra sát khí.

Làm bộ làm tịch!

 Hà Chỉ Yên âm thầm xuy một tiếng.

“Nghe đại danh Ngọc Lăng Giáo đã lâu, tại hạ tiến đến nghĩ phiền toái quý giáo hỗ trợ tìm một người, giá thành tùy tiện nói.” Hà Chỉ Yên từ từ nói.

Một tên tùy tùng ở phía trước nam nhân kia đứng trên cao nhìn xuống mà liếc nàng: “Xin hỏi người công tử muốn tìm là...”

“Nhi tử duy nhất của Nguyên Chu võ Dương đại tướng quân - Chu Chí An.”

Tên tùy tùng kia nhướng mày: “Chu Chí An Chu công tử đã mất tung 6 năm, chỉ sợ đã tao ngộ bất trắc!”

Ngữ khí của Hà Chỉ Yên cực kì kiên định: “Không có khả năng! Trực giác nói với ta, hắn không chết!”

Tên tùy tùng lại nhướng mày, âm thanh nghênh ngang: “Nga.. ”

Hà Chỉ Yên còn nói thêm: “Ta có tiền.”

Tên tùy tùng cười cười: “Vừa nhìn công tử liền biết là xuất thân nhà giàu, chỉ là thứ lỗi cho tại hạ cả gan hỏi, công tử cùng Chu gia đại thiếu gia kia là?”

Hà Chỉ Yên sửng sốt, lát sau nhàn nhạt nói: “Hắn là bằng hữu của ta.”

“Nga.”

Hà Chỉ Yên bị thái độ tùy ý này làm cho khó chịu, nhưng cũng không thể nề hà. Nàng tiếp nhận một quyển trục từ trong tay Nguyệt Nhi, ném cho cái tên tùy tùng kia: “Hắn lớn lên như vậy, thỉnh giáo phái giúp tại hạ tìm kiếm tin tức.”

Tùy tùng tiếp nhận quyển trục, dâng lên cho nam nhân phía sau bình phong.

Thời điểm nam nhân xem bức hoạ cuộn tròn kia, toàn bộ điện phủ lặng ngắt như tờ, cái này làm cho Hà Chỉ Yên cũng nhịn không được mà ngừng hô hấp.

“Giáo chủ nói nguyện ý giúp công tử tìm người. Công tử đi xe mệt nhọc, không bằng nghĩ ngơi tại Ngọc Lăng Giáo một đêm.”

Hà Chỉ Yên nghi hoặc, lúc nãy nam nhân kia căn bản không nói chuyện, từ đâu ra 'Hắn nói'?

Đang lúc chần chờ hết sức, tùy tùng lại bồi thêm một câu: “Công tử, thỉnh đi bên này.”

Nàng suy tư, có lẽ ngày mai người nam nhân này còn muốn thương thảo cái gì đó cùng nàng , chỗ nghĩ tạm lại không khác với khách điếm phụ cận, vì thế nàng liền đồng ý.

Chờ tùy tùng mang Hà Chỉ Yên cùng Nguyệt Nhi rời đi, một lão nhân từ ngoài cửa tiến vào, thẳng tiến đến bên cạnh nam nhân.

“Thiếu gia...”

Một đạo âm thanh trầm thấp sâu kín vang lên: “Là nàng sao?”

Lão nhân mím môi, cuối cùng nhả ra một tiếng thở dài: “Dưới mắt phải có hai viên lệ chí.”

Nam nhân nắm chặt nắm tay, một đôi con ngươi tràn đầy phẫn hận, bi thương cùng bất đắc dĩ.

Ban đêm nơi này thập phần ầm ĩ, Hà Chỉ Yên ngồi ở trên giường còn có thể rành mạch mà nghe được tiếng côn trùng kêu vang bên ngoài.

Nàng không nói không rằng mà chạy đến nơi này đã một ngày, nói vậy mẫu thân cùng các ca ca đã phát hiện rồi.

Nàng lấy túi tiền kia ra, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve, rồi sau đó lại quý trọng mà dán lên gương mặt mình, trong miệng lẩm bẩm tự nói: “Chu Chí An, tặng cho ngươi...”

Nàng bôn ba một ngày, có chút mệt mỏi, mí mắt bắt đầu đánh nhau. Cuối cùng chống đỡ không được mà cuộn tròn trên giường ngủ thiếp đi.

Khắp nơi yên tĩnh không tiếng động, đột nhiên, bóng cây lắc lư, một bóng đen từ trên cây vụt ra, cuối cùng vững vàng dừng ở trước cửa phòng cho khách, lặng yên không một tiếng động mà mở cửa phòng ra.

Hắn dựa vào nội lực dập tắt ngọn nến trong phòng, dưới chân không tiếng động, lập tức đi tới trước giường.

Hắn ngóng nhìn khuôn mặt nhỏ kia, hàng lông mi như cánh quạt tạo thành một tầng bóng đen dưới mắt, nàng dường như gặp phải một giấc mộng không tốt, mí mắt khẽ run, cau mày.

Hắn cười nhạo chính mình, nàng không biết, mỗi khi đến sinh nhật nàng, hắn đều sẽ vận khinh công, lén lút mà lẻn vào Hà phủ, cũng giống như hiện tại vào thời điểm nàng ngủ mà lẳng lặng nhìn nàng chăm chú. Nàng không biết, ngày hôm nay nàng tự mình tới Ngọc Lăng Giáo nói muốn tìm hắn, trong ngực hắn sớm đã mênh mông không thôi. Vào thời điểm thanh âm nàng vang lên trong đại điện, hắn đã ngăn không được mà run rẩy.

Lúc trước Ung đế mơ ước mỹ mạo của mẫu thân, phụ nhân trong cung ghen ghét mẫu thân được phụ thân sủng ái, Hà Minh đỏ mắt thèm thuồng thủ hạ tinh binh của phụ thân, thuận nước đẩy thuyền, bện ra cái cớ buồn cười lấy mẫu thân hiến dâng cho Ung đế. Trước kia phụ thân luôn nói Hà tướng quân một thân chính khí lẫm nhiên, ai mà nghĩ đến lại là một tên ngụy quân tử như vậy.

Hắn thần sắc phức tạp mà nhìn nữ tử trên giường.

Nàng vẫn chưa gả đi vì còn chấp nhất với hắn sao?

Hắn bất tri bất giác mà vươn tay, muốn chạm một chút vào khuôn mặt nàng, nhưng vừa lúc hắn lại thấy túi tiền nàng nắm chặt trong tay.

Hắn muốn rút ra, nhưng lại bất đắc dĩ bị cầm đến thật chặt.

Đó là vật nàng định đưa cho ai hay vẫn là ai đưa cho nàng?

Hắn từ bỏ ý tưởng lấy túi tiền, tay lại vô ý thức mà dừng ở bên cạnh tay nhỏ của nàng, ngón út khẽ chạm lên mu bàn tay nàng.

Lúc này Hà Chỉ Yên dường như đã cảm ứng được cái gì, xê dịch về phía tay hắn, không cẩn thận đem tay hắn đè lại dưới vai.

Chu Chí An cả kinh, phản ứng đầu tiên chính là muốn rút tay ra.

Hà Chỉ Yên bị cộm phần vai làm cho tỉnh lại vài phần, nàng mơ hồ mở hai mắt ra, thấy một người nam nhân ở trước mặt nàng. Nàng lại mở to mắt, nhờ ánh trăng mà nhìn nam nhân đến rõ ràng.

Trừ bỏ phần má bên trái có vài vết sẹo dữ tợn, thì thật chính là Chu Chí An!

Chu Chí An nhìn ánh mắt của nàng từ mê mang, khiếp sợ, trốn tránh đến cuối cùng là ôn nhu.

“Ngươi là Chu Chí An sao? Nguyên lai ngươi làm giáo chủ Ngọc Lăng Giáo a, ta có phải đang nằm mơ hay không?” Thần sắc Hà Chỉ Yên kích động mà tiến đến trước mặt hắn.

Chu Chí An định quay đầu chạy, tại sao hắn lại không mang mặt nạ rồi mới đi ra, như vậy mới sẽ không dọa nàng!

Hà Chỉ Yên tay mắt lanh lẹ, ôm lấy cánh tay hắn: “Chu Chí An, ta thật vất vả mới tìm được ngươi, ngươi còn dám đi?”

Chu Chí An dùng chút sức lực, ném tay nàng ra.

Nhưng Hà Chỉ Yên lại không từ bỏ, xuống giường liền nhanh chóng bổ nhào lên trên người hắn, lại giống như con koala kéo lấy cánh tay hắn.

“Ngươi đi đâu?” Nàng không buông tha mà truy vấn.

Chu Chí An trước sau không quay đầu, đưa lưng về phía nàng.

Hắn lạnh lùng mà nói: “Buông ra!”

Hà Chỉ Yên bĩu môi: “Chính là ngươi! Ta nhìn thấy nốt ruồi ở phía sau tai phải của ngươi!”

Chu Chí An sửng sốt, cả người đứng yên. Hà Chỉ Yên thuận thế liền chuyển qua trước mặt hắn: “Đừng chạy a!”

Hắn quay đầu, một dúm tóc trên trán vừa lúc ngăn trở vết sẹo trên mặt hắn.

Nàng lại muốn đem dúm tóc vén lên, bàn tay nâng đến một nửa lại bị hắn né tránh.

Hà Chỉ Yên có chút giận dỗi: “Để ta xem ngươi!”

“Không được.” Hắn xoay người muốn rời đi, lại bị nàng bắt được.

“Vết sẹo này là như thế nào?”

“Tại sao ngươi lại lên làm Ngọc Lăng Giáo giáo chủ a?”

“Vì sao ngươi lại lén lút tiến vào?”

“Vì sao lúc ở trên đại điện ngươi không nói với ta ngươi chính là Chu Chí An?”

“Tại sao ngươi không nói?”

“Trước kia ngươi không có lạnh lùng như thế.”

“Nói chuyện a!”

Quả nhiên nàng vẫn giống trước kia mà ồn ào.

Hà Chỉ Yên thấy hắn không nói chuyện, càng thêm tức giận: “Ta tìm ngươi đã lâu, ngươi cư nhiên một câu cũng không nói!”

“Tại sao ngươi lại muốn tìm ta?” Hắn thình lình ném ra một câu.

Hà Chỉ Yên ngẩn ra, nhưng lại lời lẽ chính đáng mà nói: “Ta tin tưởng ngươi chỉ mất tích, chưa chết được a.”

Ánh mắt hắn lạnh như băng sương mà nhìn nàng: “Ta không chết, hiện tại ngươi đã gặp được, ngày mai ngươi rời khỏi đây được rồi.”

Nàng bị lãnh quang nhìn chằm chằm đến co rúm lại, nhưng vẫn không cho là đúng mà nói: “Ngươi dựa vào cái gì mà ra lệnh cho ta? Ngươi phải theo ta đi!”

Vẻ mặt nàng kiên định làm hắn càng nắm chặt nắm tay: “Ta không quay về!”

Hà Chỉ Yên không buông tay: “Trở về ta sẽ giúp ngươi chứng minh ngươi chính là Chu Chí An, là thiếu gia Chu Đại tướng quân. Ta giúp ngươi tìm cái công đạo!”

Chu Chí An cười lạnh: “Nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn ngốc như cũ.”

Nàng ngốc lăng mà nhìn hắn, không rõ hàm nghĩa trong lời nói của hắn.

Hảo, nàng sống tiêu dao tự tại, không biết phụ thân mình đã lén lút hoạt động, mà hắn lại giống cái vai hề nhảy nhót, đối với sự tình năm đó nhớ mãi không quên. Tất cả đều dựa vào cái gì?

“Ngươi trở về giết chết phụ thân ngươi, thuận tiện giết luôn cẩu hoàng đế rồi lại đến tìm ta.” Hắn lắc lắc ống tay áo, tránh thoát khỏi gông cùm của nàng.

Nàng thất thần tại chỗ, qua một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần.

“Ngươi nói cái gì? Ngươi không được bôi nhọ phụ thân ta!” Nàng lại đuổi theo hắn, kéo lấy ống tay áo của hắn.

Chu Chí An không kiên nhẫn mà dùng sức ném ra, kết quả Hà Chỉ Yên không cẩn thận mà lảo đảo, ngã trên mặt đất, ba ngàn tóc đen nguyên bản được cột tạm bợ cũng bị trút xuống xuống.

“A!!!” Đầu nàng không cẩn thận đụng phải khung giường, kêu lên đau đớn.

Chu Chí An bước chân chậm lại, vội vàng quay đầu, chỉ thấy mái tóc dài ngang eo của Hà Chỉ Yên rối tung, gục đầu ngồi dưới đất, tay không ngừng xoa trán.

Hắn vừa định đi qua nhìn xem thương thế của nàng, rồi sau đó lại nghĩ tới cái gì, chung quy vẫn là không bước qua.

Hà Chỉ Yên thấy hắn lại phải đi, mặc kệ cái trán như thế nào, thẳng tắp đánh vào sau lưng hắn.

Nàng không quan tâm mà gắt gao ôm lấy phía sau hắn, hắn bị đâm đến có chút đau.

“Ngươi mau nói rõ ràng!”

“Ung đế hôn quân tham luyến sắc đẹp của mẫu thân ta, phụ thân ngươi tham quyền đoạt thủ hạ tinh binh của phụ thân ta, vì hôn quân, không tiếc bắt mẫu thân ta hiến tế làm nữ nhân Ung đế, phụ thân ngươi chính là ngụy quân tử. Ngươi tin hay không thì tùy thích.” Hắn nhàn nhạt mà nói.

Hà Chỉ Yên trầm mặc không lên tiếng.

Trước kia tuy rằng nàng kinh ngạc chuyện phụ thân càng lúc càng quyền lực, nhưng nàng chỉ một mặt mà cho rằng, đây đều là phụ thân nỗ lực đoạt được.

“Buông tay.” Chu Chí An thở dài một hơi.
Hà Chỉ Yên không có phản ứng.

Chu Chí An tách từng ngón tay của nàng ra.

“Thật xin lỗi...” Nàng nhẹ giọng nói.

Động tác của Chu Chí An cứng lại, bất đắc dĩ cười nói: “Hữu dụng sao?”

Nàng dựa lên lưng hắn khóc lên: “Chí An ca ca.”

Nàng chưa bao giờ gọi hắn như vậy.

Hắn cầm chặt nắm tay: “Ngươi còn không mau đi?”

Hà Chỉ Yên cứng đờ, còn chưa có ý thức lại chuyện gì xảy ra, Chu Chí An liền ném cả người nàng đè ở trên giường.

Nàng rốt cuộc thấy rõ mặt hắn, hiện tại hắn đã không còn ôn nhuận như trước kia, ngược lại vẻ mặt hiện tại của hắn lạnh lùng cương nghị. Vết sẹo trên mặt tựa như con rết, dữ tợn dọa người.

Người mà hắn ngày đêm mơ tưởng hiện tại đã ở dưới thân, mà ánh mắt thương hại kia của nàng thật làm hắn khó chịu.

Hắn lạnh lùng mà nhìn xuống: “Ngươi còn không chịu đi?”

Hà Chỉ Yên phục hồi tinh thần lại, cắn cắn cánh môi: “Ta...”

Ngay lúc nàng còn chưa nói xong, môi đã bị hắn đoạt lấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro