Chương 31: Mắc cỡ phản ứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đi thôi."

Hoắc Sâm Kiêu thanh thanh giọng nói, đem tầm mắt từ cô mê người biểu tình dời đi.

Trong lớp còn có người khác, vẫn là trở về rồi nói sau.

Tô Điềm nhẹ nhàng gật đầu, mặt đỏ như là tôm hùm nấu chín giống nhau.

Cô ngoan ngoãn đeo cặp trên lưng, thấp đầu, thành thành thật thật đi theo phía sau anh.

"..."

Trong vườn trường.

Lưu trữ lang đuôi đầu, nhiễm phát, đeo một đôi khuyên tai, trên cổ còn có hình xăm như học sinh hư đi phía trước mở đường.

Anh thường thường quay đầu xem.

Cô gái nhỏ xinh an tĩnh, học sinh tốt liền ở phía sau anh nhắm mắt theo đuôi đi theo.

Hai người cứ như vậy đi theo ở vườn trường.

Như vậy quái dị lại mới mẻ độc đáo, dẫn tới chút học sinh nghỉ chân.

Chạng vạng rặng mây đỏ chiếu vào bọn họ trên đường, thân thể ấm áp, tâm cũng là.

Tô Điềm thường thường ngẩng đầu trộm nhìn bóng dáng anh, rất cao lớn cũng thực ôn nhu.

Hoắc Sâm Kiêu làm cô vẫn luôn sợ hãi thậm chí chán ghét trường học đều trở nên đáng yêu lên.

Tô Điềm rũ đầu nhỏ xuống, nhấp môi, khóe miệng lại vẫn là không chịu khống chế giơ lên lên.

Kỳ thật... Đáng yêu không phải trường học, là Hoắc Sâm Kiêu.

-

Ầm ầm ầm ——

Đen như mực xe máy chạy ở quen thuộc trên đường, gió nhẹ thổi quét ở hai người trên người.

Tô Điềm đeo cặp sách, tay mảnh khảnh quấn lấy eo anh thật chặt.

Theo quán tính, trước ngực mềm mại của cô vẫn luôn như có như không dán ở trên sống lưng anh, thân thể ấm áp càng ngày càng nóng.

Tô Điềm tưởng, chính mình hẳn là rời đi.

Chính là ôm anh, dán anh thời điểm, rồi lại không nghĩ rời đi.

Tựa như Miêu nhi ngửi được miêu bạc hà, vô pháp khắc chế, cũng khó có thể tự kềm chế.

"Tới nơi rồi."

Hoắc Sâm Kiêu thanh âm hỗn loạn một tia mất tiếng dục vọng, nhưng như cũ dễ nghe.

Tô Điềm nghe xong lời này vội ngồi ngay ngắn.

Cô sợ bà ngoại thấy.

"Cô giáo Tô, hôm nay cho anh học bù đi." Hoắc Sâm Kiêu nói theo bên tai gió thổi rối loạn tóc mái trên trán, truyền vào lỗ tai cô.

Tô Điềm ôm anh vòng eo tay nhỏ căng thẳng.

Sợ hãi, hoảng hốt.

Ở trường học chỉ là ngẫm lại liền ướt...

Nếu chỉ có cô cùng Hoắc Sâm Kiêu ở bên nhau, Tô Điềm sợ thân thể của mình sẽ làm ra một ít càng mắc cỡ phản ứng.

"Nếu em cự tuyệt..." Hoắc Sâm Kiêu thấp giọng nói: "Vậy chỉ có thể..."

Tô Điềm nghe thế, tâm chợt nhắc lên.

Cô không phải không nghĩ cho anh học bù, cô là sợ chính mình...

"Vậy chỉ có thể anh cho em học bù."

Hoắc Sâm Kiêu tiếng nói có chút câu dẫn, anh nghiêng đi mặt, "Cô giáo Tô, thỉnh em không cần trốn."

Tô Điềm nhìn hình dáng anh rõ ràng hàm dưới, mũi cao thẳng, còn có hai mắt... Không khỏi tim đập càng lúc càng nhanh.

Tô Điềm chợt có chút khóc không ra nước mắt.

Cô nơi nào còn có thể trốn.

Không chủ động đưa tới cửa cũng đã là cực hạn.

Người nam nhân này cũng quá sẽ câu dẫn.

Lời nói tổng làm nhân tâm ngứa.

-

Buổi chiều 6 giờ.

Thủy đuôi thôn, Tô gia.

Bà ngoại Tô nghe được xe máy thanh âm, liền hướng tới rào tre môn lại đây.

Ngoài cửa, Tô Điềm đã xuống xe.

Hoắc Sâm Kiêu cũng đỗ xe.

"Bà ngoại Tô." Hoắc Sâm Kiêu cười cùng bà ngoại Tô chào hỏi.

"Tiểu hoắc a, cháu đã đến rồi!" Bà ngoại Tô vui mừng chống gậy đi qua, "Nay buổi tối liền ở lại ăn cơm đi?"

"Ăn xong rồi vừa vặn cháu cùng bé làm bài tập."

Hoắc Sâm Kiêu nhìn Tô Điềm liếc mắt một cái, rồi sau đó quay lại tầm mắt, nhìn bà ngoại Tô, "Dạ, cảm ơn bà."

"Đừng cùng bà khách khí như vậy."

Bà ngoại Tô ánh mắt từ ái nhìn Hoắc Sâm Kiêu, ánh mắt chân thành, hoàn toàn không có bởi vì anh liền cùng người khác giống nhau sợ hãi anh chán ghét anh, "Bà cùng ngọt ngào cho tới nay đã được nhà họ Lâm chiếu cố rất nhiều."

"Đều nói bà con xa không bằng láng giềng gần."

"Làm nhiều năm như vậy hàng xóm, đã sớm thân như một nhà."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Hãy chờ mình nhé! Mình bận chăm con nên không có thời gian. Mong các bạn đừng bỏ rơi mình🥲🍒

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro