Chương 32: Hoa huyệt ấm áp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoắc Sâm Kiêu nhìn nhìn đối diện nhà ông ngoại, môi mỏng cong cong, "Đã biết ạ."

Tô Điềm hồng lỗ tai kéo kéo góc áo Hoắc Sâm Kiêu.

Bà ngoại Tô nhìn đến sau, vội vẫy vẫy tay, "Các cháu trước vào nhà làm bài tập, chờ muốn ăn cơm bà kêu hai cháu."

Hoắc Sâm Kiêu mới vừa gật xong đầu, còn không có tới kịp đáp lại, liền bị Tô Điềm kéo vào trong phòng.

Trong phòng, Tô Điềm tìm vở, nhưng cầm bút, một hồi lâu cũng không biết nên viết cái gì.

Hoắc Sâm Kiêu gợi lên môi, ánh mắt sâu thẳm cúi đầu nhìn cô co quắp.

Anh duỗi tay, một tay đem tay cô kéo vào trong lòng ngực của mình.

"Làm sao vậy, Điềm Bảo."

Tô Điềm chôn ở ngực anh mặt ' đằng ' một chút liền đỏ.

Cô lung tung xua tay, từ trong lòng ngực anh giãy giụa ra tới.

Khuôn mặt nhỏ lại hồng như là thục thấu quả táo giống nhau.

Cô đề bút ' sàn sạt ' viết, giơ lên, đôi mắt ngập nước đối mặt nhìn anh.

"Cái gì Điềm Bảo?!"

Hoắc Sâm Kiêu sờ sờ đầu cô, "Tô Điềm, Hoắc Sâm Kiêu bảo bối. Tên gọi tắt, Điềm Bảo."

Lạch cạch ——

Vở rớt.

Tô Điềm cảm thấy chính mình phải bị nhiệt hôn mê.

Rõ ràng chạng vạng thời tiết đã mát lạnh. Nhưng anh nói, giống như tùy thời đều có thể làm chính mình nhiệt độ cơ thể bay lên.

Hoắc Sâm Kiêu nhìn về phía trong phòng bị kéo lên bức màn cửa sổ, anh đem bàn tay ở sau người, khóa phòng ngủ lại.

Cùm cụp ——

Tô Điềm nghe được thanh âm hoàn hồn.

' Anh đây là muốn làm gì? '

Hoắc Sâm Kiêu không nói chuyện, lại dùng thân thể cho cô đáp án.

"Ngô!"

Anh đột nhiên hôn tới, lại phá lệ cường thế, như là nhịn thật lâu giống nhau.

Hoắc Sâm Kiêu gắt gao ôm cô, một chút lại một chút vuốt ve sống lưng, cằm anh để ở cổ cô, môi mỏng nhẹ thở gấp, nhiệt khí phun ở nơi mẫn cảm bên cổ.

"Điềm Bảo."

"Anh hôm nay nhịn đã lâu."

"Sắp điên rồi."

Tô Điềm nháy mắt, nghiêm túc đang nghe anh nói chuyện.

Hoắc Sâm Kiêu tay phải nhéo tay nhỏ đặt ở ngực, thuận thế đi xuống, lướt qua cơ bụng, dừng ở chỗ ngạo nghễ đanh đứng thẳng.

"Nó nói, muốn em."

Tô Điềm bị trong tay độ ấm bản năng run run.

Thật lớn.

Ngày hôm qua, chính là lớn như vậy, cắm vào thân thể của cô.

Tô Điềm bỗng nhiên kẹp chặt chân, một cỗ nhiệt lưu theo hoa huyệt dừng ở quần lót.

Hoắc Sâm Kiêu thấy cô không có cự tuyệt, liền dùng tay nắm lấy vòng eo cô, đầu ngón tay gợi lên eo, thuận thế đi vào, cách bụng nhỏ chính là phía dưới.

Thẳng đến chạm được hoa huyệt ấm áp, cách quần lót có thể chạm đến khe thịt.

Bởi vì nơi đó ướt.

"Nguyên lai, Điềm Bảo cũng muốn anh." Hoắc Sâm Kiêu ở bên tai cô thấp thấp cười một tiếng, ôn nhu lại triền miên.

Rất giống tên lưu manh.

Tô Điềm nhẹ nhàng úp mặt vào ngực anh một chút, đem mặt đỏ bừng chôn càng sâu.

Hoắc Sâm Kiêu lòng bàn tay ở khe thịt bên dưới ướt dầm dề trượt hai nhát, trong lồng ngực cô run rẩy lên.

"Có thể chứ?" Nói đầu ngón tay anh nhanh hơn tốc độ, cách một tầng hơi mỏng vải dệt qua lại vuốt ve.

Từ từ, lúc nhanh lúc chậm.

Ở âm đế vị trí đảo quanh, ở hoa huyệt bắt chước động tác thọc vào rút ra.

Tô Điềm dục vọng không một hồi đã bị câu lên.

Dòng nước càng ngày càng nhiều, cách một tầng quần lót đều đem ngón tay anh làm ướt.

Tô Điềm chậm rãi tách chân ra, vòng eo mảnh khảnh như là chơi đánh đu giống nhau trước sau loạng choạng.

Hạ thân, hoa huyệt của cô, theo vòng eo đong đưa, tựa hồ đang đón ý nói hùa ngón tay kia thao lộng.

Lực đạo càng lúc càng lớn.

Tốc độ càng lúc càng nhanh.

Hoắc Sâm Kiêu một bên khảy kia viên tiểu đậu đỏ, một bên nhanh hơn thọc vào rút ra tốc độ.

Trong lòng ngực cô hô hấp rối loạn, mặt đỏ, động tác cũng càng lúc càng lớn.

"Ân"

Tô Điềm cả người run rẩy một chút, chất lỏng ấm áp phun trào mà ra, nước sũng quần lót, dừng ở đầu ngón tay anh.

Anh chỉ là dùng tay, khiến cho cô cao trào.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Ỏ ngại quá😗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro