Chương 33: Cô....rất muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoắc Sâm Kiêu rút ra tay, ở trước mắt vê hai lần, trong suốt dễ nhìn thấy dâm dịch như là tơ nhện giống nhau, quanh quẩn ở đầu ngón tay.

Tô Điềm thấy được lúc sau, cắn môi xấu hổ đều mau khóc.

"Điềm Bảo." Hoắc Sâm Kiêu cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô, "Đây là ái dịch. Anh thích."

"Ngoan, không khóc."

Tô Điềm nâng con ngươi lên, ánh mắt thẳng lăng lăng nhìn về phía Hoắc Sâm Kiêu, tựa hồ là muốn nhìn một chút anh có hay không đang nói dối.

Nhưng kia hai mắt không có vui cười trào phúng, chỉ có nghiêm túc cùng ôn nhu, còn có làm người muốn sa vào trong đó tình dục.

Tô Điềm ôm chặt vòng eo anh, nhón mũi chân, chủ động hướng anh hôn.

Tô Điềm vẫn là lần đầu tiên chủ động hôn người khác, bởi vậy chỉ có thể động tác cực kỳ qua loa hàm chứa cánh môi cọ xát.

Sau khi hôn, Tô Điềm học bộ dáng anh sau khi hôn, cô lặng lẽ vươn đầu lưỡi phấn nộn ở môi mỏng của anh mà yêu kiều mềm liếm láp, tiếp theo thẹn thùng lại chủ động dùng cái lưỡi phẫn nộn của chính mình đi câu dẫn anh trong miệng.

Động tác của cô tựa đốt lửa giống nhau.

Hoắc Sâm Kiêu bị Tô Điềm khó được chủ động chọc đến cả người nóng lên, ngực dục hỏa từ tinh tinh điểm điểm hội tụ vì liệu nguyên chi hỏa, chước hết anh lý trí.

Anh chậm rãi khép lại mắt, cực kỳ động tình đáp lại cô.

Đang lúc anh ý loạn tình mê đem bàn tay to xuyên tiến vào ngực cô, lòng bàn tay xoa bóp ngực phân mềm mại kia, bên ngoài truyền đến thanh âm của bà ngoại Tô.

"Tiểu hoắc, bé, ăn cơm nào!"

Hai người cả người cứng đờ, nháy mắt mở to mắt, buông lỏng môi ra, nhìn lẫn nhau.

Cô không biết làm sao, anh dục cầu bất mãn.

Hoắc Sâm Kiêu hoãn hoãn, hướng về ngoài cửa ứng tiếng nói: "Đã biết ạ, chúng cháu lập tức liền xuống."

Tô Điềm nghe được thanh âm của bà ngoại mà theo bản năng hoảng loạn lui về phía sau một bước, tay nhỏ còn bắt lấy quần áo anh.

Chân nhũn ra, toan trướng vú, hoa huyệt ướt dầm dề, không thỏa mãn tiểu huyệt, bên trong như là ngàn vạn con kiến bò giống nhau, làm cô có ngứa khó nhịn, ruột gan cồn cào...

Tô Điềm mau khóc.

Thật là khó chịu.

Muốn.

Hoắc Sâm Kiêu cúi đầu nhìn hạ bộ của mình vẫn đang cương cứng, miễn cưỡng cười vui nói: "Chúng ta... Ăn cơm trước đi."

Tô Điềm che lại ngực, khuôn mặt nhỏ nâng lên tới, ủy khuất nhìn Hoắc Sâm Kiêu.

Cô... Muốn.

Hoắc Sâm Kiêu đọc ra trong mắt cô có ý tứ.

Tô Điềm không có tay buông ra, mà là vươn m cánh tay mảnh khảnh bám lấy cổ thon dài của anh, tựa kiều tựa oán trách.

Hoắc Sâm Kiêu thấy vậy cúi người ở bên tai, môi mỏng nhẹ động, thấp giọng nói một câu.

Tô Điềm không biết nghe được cái gì, lập tức đỏ mặt buông lỏng tay ra, mở cửa nghênh ngang mà đi.

Hắn nói: Điềm Bảo ngoan, ăn xong chúng ta tiếp tục.

Tô Điềm che lại chính mình nóng lên mặt, xấu hổ hận không thể chui vào hầm ngầm.

Cô mới không có rất muốn...

"Bé này mặt sao lại đỏ như vậy?" Bà ngoại Tô bưng một cái nồi nóng hầm hập đồ ăn bánh bao, trêu ghẹo nói: "Rất giống là đít khỉ."

"Hôm nay cũng không phải là nóng lắm a." Bà ngoại Tô tự nói một câu.

Hoắc Sâm Kiêu ra tới, trên trán cũng treo tinh mịn mồ hôi.

"Nha, có phải hay không phòng của bé quá nóng?" Bà ngoại Tô đem cái nồi để trên bàn, nhìn nhìn trong phòng, "Hai cháu nếu là nóng liền mở cửa sổ ra, phỏng chừng là oi bức."

Tô Điềm vùi đầu rất thấp, thành thật đem chén đũa, rụt cổ sợ bà ngoại phát hiện dị thường.

"Vâng thưa bà." Hoắc Sâm Kiêu liếc chim cút Tô Điềm liếc mắt một cái, "Vừa rồi chỉ là ở cùng ngọt ngào cùng nhau ' rèn luyện ', cho nên mới ra mồ hôi."

"Nga nga nga. Luyện võ đâu? Kia xác thật dễ dàng nóng." Bà ngoại Tô khoan tâm, trước ngồi xuống, "Tới tới, đều ngồi đi. Đều đói bụng đi? Nào nhanh ăn đi."

"Tiểu hoắc, cháu coi như là nhà chính mình, đừng khách khí."

Hoắc Sâm Kiêu gật đầu, "Vâng."

Kỳ thật so với nhà ông ngoại anh cảm thấy Tô gia càng tự tại.

Bà ngoại Tô trong mắt chỉ có đối xử bình đẳng từ ái, không có nhân quá vãng đồng tình trìu mến.

Giờ khắc này, Hoắc Sâm Kiêu cảm thấy chính mình không như vậy đáng thương.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

🍒🍒

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro