Chương 3: Bán đấu giá đêm phá thân ( trước mặt mọi người tự an ủi)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Thanh Thanh là trải nghiệm qua cảm giác dương vật thẳng cắm vào huyệt động, cho nên cảm giác sung sướng này cũng chỉ giúp nàng tạm thời thỏa mãn, theo thời gian trôi qua ngược lại làm nàng càng thêm khó nhịn.

Ngồi ở thau tắm, Tống Thanh Thanh cả người vô lực, nàng chỉ nghĩ là do thân thể này, không nghĩ tới hệ thống nhắc nhở nàng một câu.

[Nhìn kìa! Trên bàn đốt huân hương! ]
Nàng quay đầu lại nhìn, đúng vậy!

Một đoạn thời gian dài không ngửi thấy mùi gì khác thường nên nàng không nghĩ nhiều, nhíu mày hỏi "Ta đã khuất phục, tại sao còn phải đốt hương?"

Quy Nô nhỏ chút thuốc nước vào thau, theo nàng ánh mắt nhìn lại, cười mỉm "Cho dù tắt huân hương trong phòng này, cũng ngăn không được mùi hương từ cả tòa lâu."

"Mẹ nó, như thế này quá tra tấn người, như vậy ta đây chẳng phải là lúc nào cũng muốn nam nhân?" Nàng âm thầm chửi thầm trong lòng.

Hệ thống vội an ủi [ đừng a! Nhịn một chút, chỉ sợ chờ ngươi tắm xong, tú bà liền tới đây. ]

"Lại đây cũng có cái gì tác dụng đâu, lão nương bây giờ chỉ muốn bị chơi!" Tống Thanh Thanh hừ nhẹ một tiếng, cái cẩu bức hệ thống này, một chút tác dụng đều không có.

Lúc này, Quy Nô đã cất gói thuốc đi, bắt đầu cho nàng lau người.

Biết rõ Tống Thanh Thanh thân mình đặc biệt mẫn cảm, hắn còn cọ tới cọ lui, đặc biệt là ở đầu vú, ngón tay hắn có vết chai vừa chạm vào là đầu vú lập tức đứng thẳng lên, hắn liền bắt đầu xoa tẩy viên đậu đỏ này.

Mặt mày Tống Thanh Thanh cũng bắt đồng mông lung lên.

Một cái tay khác luồn xuống dưới lại bởi vì thau tắm quá sâu, hắn với không tới vị trí của hoa huyệt, dẫn tới Tống Thanh Thanh liên tục kiều suyễn.

Quy Nô cười nhạo một tiếng "Liền sờ soạn vài cái liền dâm đãng thành như vậy, còn giả bộ trinh tiết liệt phụ làm cái gì."
Tống Thanh Thanh đỏ mặt, không hé răng.

Quy Nô tiếp tục nói " Ngươi lúc trước là chưa được hưởng qua nam nữ giao hoan, nó so với chuyện vừa nãy còn mất hồn gấp trăm lần!"

Thấy Tống Thanh Thanh mặt mày có chút thả lỏng, Quy Nô lại thêm chút dụ hoặc "Làm người sướng ở chỗ được ăn ngon mặc đẹp tìm việc vui, chỉ cần cô nương nguyện ý, lại bằng dung mạo của cô nương là có thể đứng hàng trước mười, đến lúc đó sơn trân hải vị, lăng la tơ lụa đều tùy ý cô nương lựa chọn! Đến nỗi cái nghề mua vui này, còn không phải là nhân gian cực lạc sao...?"
Nói xong lời này, Quy Nô liền ngậm miệng không nói, như là cho nàng thời gian để ngẫm lại.
Hắn lại không biết trong đầu Tống Thanh Thanh đã sớm kêu xé trời, nàng thật sự nguyện ý a!!!

Khó khăn lắm mới mặc tốt xiêm y, tú bà liền cười bước vào cửa.

Nhìn Tống Thanh Thanh để mặt mộc lại như cũ khuynh quốc khuynh thành, tú bà tức khắc cười thành một đóa hoa.
"Thế nào? Tống cô nương nghĩ kỹ rồi sao?"
Tống Thanh Thanh mím môi, hơi hơi gật đầu.
Tú bà cười càng tươi "Hảo hảo hảo, nếu sau này đã là người một nhà thì cô nương hãy gọi ta một tiếng mụ mụ, thiếu cái gì, muốn ăn cái gì cứ việc nói với mụ mụ, tuy không coi ngươi như thân sinh nữ nhi ít nhất sẽ không để ngươi chịu ủy khuất!"

Tống Thanh Thanh ánh mắt mơ hồ liếc nhìn nàng một cái, nhút nhát sợ sệt mở miệng "Vậy thỉnh mụ mụ đồng ý một việc được không?"
Tú bà ánh mắt hơi lóe, cười nói: "Cô nương nói trước ta nghe xem?"
" Nếu ta đã đáp ứng mụ mụ, tất nhiên sẽ tiếp khách, chỉ là, chỉ là ta có thể chính mình chọn khách nhân hay không? Ta cũng biết đêm nay là đêm ta khai bao, mụ mụ hãy nhìn xem, nếu thấy ta có năng lực lại tin ta cũng không muộn."

Tú bà cười hai tiếng "Cô nương nói cái gì vậy? Ta tất nhiên là tin con rồi."

Đêm đó, Tống Thanh Thanh mặc một cái áo ngực màu đỏ rực, bên cạnh tua rua tinh tế mà rũ xuống, theo nàng đi lại trái phải lắc lư mê người.

Phía dưới tuy là mặc quần lót đỏ, nhưng chỉ có hai căn tinh tế dây thừng che cánh hoa, còn xuyến thêm vài viên trân châu, hoa tâm toàn bộ lõa lồ, theo nàng đi lại mà như ẩn như hiện.

Vòng eo mảnh khảnh được cột bằng nơ con bướm, từ trong quần kéo dài ra tới, tựa hồ kéo một cái là có thể làm người nhìn thấy xuân sắc vô biên.

Vài miếng vải đỏ ít ỏi lại sấn làn da nàng khi sương tái tuyết, trắng tựa sáng lên.
Tú bà nhìn đăm đăm, sau một lúc lâu ánh mắt tỏa sáng "Thanh Thanh làm tốt lắm!"

Tống Thanh Thanh hơi hơi câu môi, tuy rằng nàng thích như vậy, nhưng dù sao vẫn là cái xa lạ thời đại, tới thể nghiệm mấy ngày là được, sớm về nhà mới là chính sự.

Mặc gợi cảm một chút, câu dẫn thật nhiều soái ca mỹ nam, tranh thủ sớm ngày thu thập xong tinh dịch để trở về.

Hệ thống cảm giác được ý tưởng của nàng, hừ hừ nói [ rõ ràng là ngươi muốn chơi chứ nhỉ! ]

Tú bà đứng ở trên đài hô vài tiếng, liền đến lúc Tống Thanh Thanh lên sân khấu.

Nàng trực tiếp khoác một cái sa y màu đỏ, chậm rãi từ trên lầu đi xuống.

Trước nay Túy Xuân Lâu chưa từng có cô nương nào gan lớn như vậy, quần chúng phía dưới không khỏi xem không chớp mắt.
Mấy cô nương đang ngồi bồi rượu cũng sợ ngây người.

Hôm qua liền nghe nói có mỹ nhân tới trong lâu, còn là quan gia tiểu thư, nhưng cô nương này nhìn còn dâm hơn kỹ nữ.

Tống Thanh Thanh không thèm để ý phía dưới nghĩ gì, vừa đi lên liền cởi bỏ sa y, thẹn thùng hỏi "Các vị đại gia, Thanh Thanh có đẹp hay không?"

Phía dưới không ít người đứng xem náo nhiệt, vừa nghe mỹ nhân e thẹn hỏi, lập tức trả lời "Đẹp!"

Thanh âm đùa giỡn không ngừng, còn có người đứng trước đài, muốn duỗi tay sờ nàng chân.

Tống Thanh Thanh nghịch ngợm mà lui một bước ra sau, còn nhẹ nhàng đá người nọ một cái, người kia đang chuẩn bị bực rồi lại thấy nàng mị nhãn như tơ, khẽ nhún vai cởi xuống trên người sa y.

Người kia đứng đối diện nàng, lập tức thấy rõ phong cảnh giữa hai chân kia.
Hắn lập tức nuốt vài khẩu nước miếng "Mẹ nó"

Tống Thanh Thanh đem sa y ném xuống dưới "Đêm nay là đêm khai bao của Thanh Thanh, không biết Thanh Thanh có thể hầu hạ vị đại nhân nào đây~"
Nói xong liền đi qua đi.

Tú bà đi lên đài "Chư vị, Thanh Thanh đã cùng các ngươi gặp mặt qua, bán đấu giá liền chính thức bắt đầu!"

Tú bà thật cao hứng, Thanh Thanh này thật cao tay! Trong lâu không ít người đẹp hơn Thanh Thanh nhưng lại chưa lần nào oanh động như lần này.

Mấy cái đại quý nhân ở lầu hai lầu ba cũng không thèm giả bộ nữa, một đám ngồi vào hàng ghế đầu mở cửa ra xem.

Nàng dự đoán được, đêm nay giá của Thanh Thanh sẽ cho nàng kinh hỉ!
"Ta ra giá hai mươi lượng bạc!"
Tống Thanh Thanh ngồi ở ghế trên nghe vậy hơi kinh ngạc, hai mươi lượng bạc đều đủ để một nhà bình thường ăn một năm!

Theo sát là "Ba mươi lượng!"
"Một trăm lượng!"
"Một trăm mười hai lượng!"
"Một trăm ba mươi lượng!"
Thanh âm hết đợt này đến đợt khác.
Tống Thanh Thanh vui mừng hết sức, bán đấu giá giá càng cao đối với nàng càng thêm có lợi! Mọi người cổ động như vậy, nàng liền cho họ một chút phúc lợi!

Tống Thanh Thanh mỉm cười, một bàn tay cách áo ngực xoa bóp, một tay khác đi tới hoa tâm.

"Thật dâm đãng!" Dưới đài có người kêu.
Tống Thanh Thanh triều hắn nháy mắt, bắt đầu chậm rãi xoa bóp hoa hạch
Dưới đài tức khắc an tĩnh không ít, thanh âm đấu giá cũng nhỏ đi.
Đặc biệt là những người đứng gần sân khấu, có thể rõ ràng nhìn Tống Thanh Thanh dùng ngón tay tùy ý xoa bóp hoa hạch.

Chậm rãi, chờ hoa huyệt chảy ra dâm thủy, nàng duỗi tay đem dâm thủy bôi lên cánh hoa, trân châu ở hai bên dính nước càng thêm trong sáng.

Ngón tay nàng đi tới cửa huyệt, thử tiến vào bên trong, thỉnh thoảng trong miệng phát ra "Ân ~ a.... ha" thanh âm. Dẫn tới nam nhân dưới đài thẳng nuốt nước miếng.
"Trời ạ, thật con mẹ nó dâm đãng!"
Chậm rãi, một bàn tay đã không thỏa mãn được nàng, một bàn tay khác từ đầu vú trượt xuống, bắt đầu xoa bóp hoa hạch, tay kia bắt đầu có quy luật mà ra vào.

"Con mẹ nó! Ta ra năm trăm lượng! Ả kỹ nữ này ta muốn!" Một cái đại hán hồng mắt hô.

Tú bà cao hứng không khép được miệng "Hảo hảo! Các vị, còn ai ra giá cao không?"

Một vòng cạnh giới mới lại bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro