Chương11: mang ngọc thế cưỡi ngựa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lại cao trào thêm một lần khiến Tống Thanh Thanh không chịu được nữa, chân mềm nhũn mà nằm liệt trên mặt đất.

Nha hoàn hô lên một tiếng, một người chạy lại đỡ nàng, một người chạy đi tìm Vương Duẫn.

Lần cao trào này tích tụ thật lâu cho nên khi nó bùng nổ tựa như sóng gió động trời, lập tức đem nàng đánh ngã trên mặt đất, cả người bị khoái cảm bao phủ ngập tràn, thân mình không một chỗ là không mẫn cảm.

Cũng may Tống Thanh Thanh còn nhớ rõ lễ nghi cơ bản, cắn chặt đôi môi cố nén rên rỉ, chỉ thỉnh thoảng lộ ra chút “Ân... a..." không rõ ràng.

Chờ đến khi Vương Duẫn bước nhanh đi tới, trận khoái cảm này mới qua đi.

Vừa thấy Tống Thanh Thanh ở trên mặt đất hắn liền chạy nhanh đem nàng ôm vào trong ngực, giáo huấn nàng nói “Chỉ là một đoạn đường ngắn cũng đi đến nửa ngày là sao?”

Thấy vẻ mặt nàng ngượng nghịu, hắn nghi hoặc hỏi “Chẳng lẽ là do miệng vết thương ở bên trong quá đau?"

Nghĩ đến đây sắc mặt hắn trở lên rất tức giận.

Tống Thanh Thanh mới từ trong cao trào bình tĩnh lại, thân thể mềm mại, đầu óc mù mờ, một câu cũng không muốn nói.

Chờ tới trúc đình, nàng mới biết vì sao Vương Duẫn muốn dẫn nàng tới đây ăn cơm.

“Thật đẹp a!”

Trúc đình này dựng ở trên mặt nước, hiện tại đang là mùa hạ, gió lạnh phơ phất rất là dễ chịu, càng quan trọng là hồ nước trồng rất nhiều hoa súng, bên trên lập lòe ánh huỳnh quang, là đom đóm!
Sắc mặt của Vương Duẫn lúc này mới đẹp hơn một chút, dứt khoát ôm Tống Thanh Thanh để nàng ngồi ở trên đùi mình.

“Này, đói bụng đúng không? Chè hạt sen nấm tuyết này dùng hạt sen trong hồ để nấu, nếm thử đi.”

Tống Thanh Thanh đích xác đói bụng, nàng thuận thế cúi đầu ăn một ngụm, trong dạ dày có đồ vật ấm áp khiến tâm tình của nàng tốt hơn nhiều.

Tiểu huyệt đã thích ứng với ngọc thế, chỉ cần không phải cử động qua lại liền không có vấn đề gì.

Chờ nàng ăn xong một chén chè hạt sen nhỏ, đang chuẩn bị chèo thuyền đi ngắm cảnh hoa sen, đột nhiên có một gã sai vặt chạy đi vào.

“Thiếu gia, có chuyện rồi, có người xông vào biệt uyển!”

Vương Duẫn vung tay áo, đứng lên hỏi “ai dám xông vào chỗ của ta?”

“Là người của Liên tướng quân, hắn nói Thanh Thanh cô nương là người của Túy Xuân lâu, thiếu gia phải mau chóng đưa người trở về.”

Gà sai vặt càng nói đầu càng cúi thấp, Tống Thanh Thanh cũng không dám nhìn sắc mặt âm trầm của Vương Duẫn.

Một lát sau, Vương Duẫn cười lạnh một tiếng nói “Chuẩn bị ngựa!”

Hắn nắm lấy tay áo của Tống Thanh Thanh muốn kéo nàng đi.

Hắn vừa dùng sức một chút trực tiếp làm ngọc thế đâm vào cửa tử cung, Tống Thanh Thanh không kịp phản ứng, kinh hô ra tiếng.

Vương Duẫn lúc này mới nhớ tới nàng còn bị thương, một tay đem người ôm vào trong ngực, bước nhanh rời đi.

Tống Thanh Thanh ghé vào lồng ngực của hắn, kịch liệt thở hổn hển, đi được một đoạn hắn đột nhiên ném nàng lên ngựa, theo sau hắn nhấc chân ngồi đằng sau nàng.

“Ai! Từ từ... Chàng muốn làm gì?” Tống Thanh Thanh có chút kinh hoảng.

Hắn không trả lời, lặc thằng một cái khiến ngựa hướng phía trước mà chạy.

Ngọc thế ở trong hoa huyệt cũng chuyển động theo, va chạm đụng thẳng vào hoa tâm.

Kích thích như vậy khiến Tống Thanh Thanh không tự chủ được dâm kêu ra tiếng “A...."

Vương Duẫn đột nhiên giơ tay che miệng nàng lại, không cho nàng ra tiếng.

Theo con ngựa chạy vội, Tống Thanh Thanh chỉ cảm thấy tử cung liên tục bị va chạm, thực mau đã bị đâm cho mở ra cái miệng.

“phụt” một tiếng, quy đầu trực tiếp vọt vào tử cung!

Tống Thanh Thanh thân mình run rẩy kịch liệt, khoái cảm mất hồn thực cốt, theo con ngựa tiếp tục chạy mà quy đầu kia không ngừng thọc vào rút ra, quả thực khiến nàng muốn chết.

“Tống Thanh Thanh, đời này kiếp này nàng thuộc về ta, thuộc về Vương Duẫn! Ai cũng không đoạt được!” Một đạo tàn nhẫn thanh âm vang lên ở bên tai nàng, Tống Thanh Thanh vừa nghe thanh âm của hắn liền đến cao trào.

Chắc hẳn là đã ra khỏi biệt uyển bởi vì con ngựa đang chạy càng nhanh.

Thừa dịp ánh trăng mơ màng, hai người giục ngựa lao nhanh.

Bên tai thường thường truyền đến tiếng “giá” của Vương Duẫn.

Có khi gặp được ngã rẽ liền phải ghìm ngựa lại, cứ như vậy lúc đi lúc ngừng làm Tống Thanh Thanh vẫn luôn cao trào.

Mà lúc nàng cao trào, thịt mềm trong huyệt bốn phương tám hướng gắt gao mà kẹp ngọc thế, chỗ mẫn cảm vẫn luôn bị cọ xát khiến nàng không dừng cao trào được.

Lại qua một ngõ hẻm, lúc này đây tua rua bị bao vây ở tơ lụa rơi ra ngoài.

Những sợi tua vụn vặt trực tiếp cùng cánh hoa và hoa hạch của nàng tiếp xúc.

Tống Thanh Thanh bị kích thích kêu lên “Ưm ư”.

Tựa hồ đã chạy xa hơn một chút Vương Duẫn mới bỏ tay khỏi miệng của Tống Thanh Thanh.

Tống Thanh Thanh rốt cuộc nhịn không được, mị thanh nói “Ngọc, ngọc thế... a ~ còn ở trong nhân gia... huyệt... A ~ lại cao trào!”

Vương Duẫn khựng lại, lúc này mới nhớ tới việc này, đem nàng đẩy về phía trước làm nàng ghé vào yên ngựa, lại vén lên tầng tầng lần váy, liền thấy nơi riêng tư của nàng còn bị tơ lụa bao lấy chặt chẽ.

Đành phải dừng lại giúp nàng cởi bỏ tơ lụa.

Trong lúc này, Tống Thanh Thanh chỉ cảm thấy cây ngọc thế kia bị tạp ở tử cung của nàng, bị Vương Duẫn đụng trúng đều khiến nàng mất hồn mất vía.

Cuối cùng cũng cởi được tơ lụa, Vương Duẫn tìm được đầu rua, phát hiện ngọc thế đã đâm sâu vào trong huyệt, hắn nhanh chóng kéo nó ra bên ngoài.

Theo một tiếng “Ân hừ ~” quy đầu của ngọc thế cuối cùng bị kéo từ tử cung ra ngoài.

Tống Thanh Thanh thở dốc một hồi lâu.

“phụt” một tiếng, cuối cùng ngọc thế cũng hoàn toàn bị lôi ra tới.

Theo sau là thật nhiều dâm dịch chảy ra, làm chân váy của nàng ướt đẫm, thậm chí xuyên thấu qua váy làm lông ngựa cũng ướt theo.

Vương Duẫn sợ ngây cả người “Nàng là... Nhịn không được đi tiểu ra à?”

“Đánh rắm! Ai kêu ngươi nhét ngọc thế vào trong người ta? Ta đi vài bước liền cao trào hiểu chưa!”

Vương Duẫn nghe mà mặt nóng lên, đặc biệt là Tống Thanh Thanh đang ghé vào lòng hắn, tiểu huyệt liền ở đối diện, mùi hương của dâm thủy quanh quẩy ở mũi hắn thường thường dụ hoặc.

Mây đen chậm rãi tan đi để lộ ánh trăng sáng ngời.

Vương Duẫn thấy huyệt nhục kiều nộn sáng lấp lánh, tiểu huyệt vừa trải qua cao trào đang ở co rút, hắn tức khắc nuốt nuốt nước miếng.

Hắn cởi áo choàng ra, lại vén áo lót lên, đem côn thịt phóng ra tới.

Tống Thanh Thanh bị cao trào liên tục làm cho không còn sức lực, hiện tại nửa sống nửa chết mà ghé vào yên ngựa, nàng đang thở hổn hển lại cảm giác được một cây dương vật đẩy vào tiểu huyệt của nàng.

Côn thịt này so với ngọc thế còn to gấp đôi, quy đầu lướt qua thịt mềm, cảm giác như điện giật, nàng sướng đến không chịu được, dâm kêu ra tiếng “A... Sướng quá... Căng quá! A..."

Tuy đã hưởng qua sự tinh tế của ngọc thế nhưng lúc này côn thịt lại khiến nàng vô cùng sung sướng, nàng thậm chí có thể cảm nhận được côn thịt ở trong người nàng nảy lên gân xanh, xẻo cọ ở thịt non, cứng rắn quy đầu đang nghiền áp ở tử cung, nó vốn là nửa mở, bị hắn nhiều lần va chạm mà hoàn toàn mở ra.
Đôi tay của Vương Duẫn đặt lên ngực nàng, dùng sức xoa bóp dẫn tới Tống Thanh Thanh dâm kêu càng nhiều.

Hắn nghe đỏ mắt, hai chân không tự chủ được mà kẹp chặt bụng ngựa.

Ngựa như nhận được mệnh lệnh bắt đầu đi từng bước nhỏ, nhẹ nhàng xóc nảy làm cho Tống Thanh Thanh không nhịn được, thịt non dùng sức mà kẹp côn thịt liên tục cọ xát, tiểu huyệt co rút lại, một lần nữa đạt tới cao trào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro