Chương22: bị bắt cóc, sm, xoa dược (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không nghĩ tới Vương Duẫn lại tát một cái vào nơi riêng tư của nàng “Tiện nhân, như thế này mà cũng làm cho ngươi ướt được!”

Tống Thanh Thanh giật mình, mới phát hiện ở tình cảnh kích thích như thế này, không chỉ khiến thân thể nàng run rẩy, lại đáng xấu hổ mà động tình, đặc biệt là lúc sáp du nóng bỏng nhỏ lên đầu vú của nàng, làm nàng hoảng sợ, nhưng cũng bắt đầu sinh ra cảm giác kích thích.

“A!” Nàng nhịn không được hét lên một tiếng, Vương Duẫn thế nhưng lại đem sáp nến nhỏ vào nơi đó của nàng!

Nước mắt đôi đầy trong đôi mắt nàng, con mẹ nó cái tên điên này!

Trong nháy mắt tiếp theo, Tống Thanh Thanh lại kêu rên ra tiếng, Vương Duẫn thừa dịp đường đi ướt át mà cởi quần mình ra, đem côn thịt đang cương cứng mà thọc đi vào.

Toàn thân Tống Thanh Thanh đang căng chặt, khiến cho tiểu huyệt vốn đã vô cùng chật hẹp trở lên càng thêm khít khao.

Vương Duẫn vừa mới đi vào, liền thỏa mãn mà thở dài một tiếng, hắn thấy thần sắc của Tống Thanh Thanh đã dịu xuống liền lại tách hai cánh hoa ra, rồi nhỏ một giọt sáp nóng chảy lên hoa hạch.

“A!!!” Tống Thanh Thanh lại hét lên, địa phương mẫn cảm như vậy lại đột nhiên bị nóng, khiến tiểu huyệt của nàng mạnh mẽ mà co rút lại, thật nhiều dâm dịch phun trào mà ra, nàng lập tức lên cao trào.

Nhưng loại cao trào đột ngột này tới nhanh mà đi cũng nhanh, thậm chí nàng còn không cảm nhận được một chút cảm giác cao trào nào, cũng đã khôi phục lại như cũ.

Nàng nặng nề mà thở dốc vài cái, rồi chừng mắt nhìn Vương Duẫn, muốn hắn đã làm thì làm tới cùng luôn đi.
Nhưng tên cờ hó Vương Duẫn này tựa hồ là đã yêu cái cảm giác khi tiểu huyệt co rút lại, hắn để dương vật ở trong tiểu huyệt rồi không thèm hỏi đến, lại cứ cách vài giây hắn liền nhỏ sáp nóng lên người Tống Thanh Thanh, làm nàng khẩn trương, tiểu huyệt mấp máy, là côn thịt liền có thể cùng thịt mềm cọ xát lẫn nhau.

Đặc biệt là thịt châu ở trong tiểu huyệt của Tống Thanh Thanh, nó đè ở trên côn thịt không chịu rời một tấc, mẫn cảm quy đầu chạm vào cửa tử cung, mỗi lần tiểu huyệt co rút lại, nó đều mạnh mẽ mà cọ xát quy đầu.

“A, thật là dâm đãng, miệng thì nói không muốn, phía dưới lại ướt đến như vậy, trên giường toàn là dâm thủy của ngươi đấy!” Vương Duẫn châm chọc nói.

Tống Thanh Thanh kịch liệt mà thở dốc, đầu nàng đã đầy mồ hôi, cái loại cảm giác trên đầu bị áp một cây đao này rất khó chịu, làm nàng hận không thể ngất xỉu ngay lập tức.

“Xoát” một tiếng, Vương Duẫn quất một roi lên bụng nhỏ của Tống Thanh Thanh, vết roi màu đỏ thắm nhanh chóng hiện lên.

Tống Thanh Thanh lập tức khóc thút thít, mẹ nó, đau quá đi!

Vương Duẫn tựa như mới phát hiện được một chuyện mới lạ, hắn cứ quất roi lên người của Tống Thanh Thanh, quất càng mạnh thì tiểu huyệt của nàng co rút lại càng chặt, mới qua một lúc, đã làm hắn có ý bắn.

Thần sắc của hắn cũng trở lên điên cuồng.

Tống Thanh Thanh vẫn luôn hung tợn mà nhìn hắn chằm chằm, nàng vừa phát hiện hắn có ý bắn liền vội vàng nói “Vương Duẫn, mau bắn cho ta a ~ nhanh......” vừa nói nàng vừa dùng sức mà kẹp.

Vương Duẫn không chịu được mà mở tinh quan ra, từng luồng tinh dịch đặc sệt bắn vào bên trong nàng.

Hắn hít sâu một hơi, lấy ra một cái nút được làm từ ngọc thạch, hắn cẩn thận mà rút côn thịt ra, rồi dùng cái nút bịt kín lỗ huyệt, hắn lại nới lỏng dây thừng đang cột hai cái đùi của nàng ra, rồi lấy một cái đệm nhỏ lót ở dưới mông của nàng.

“Ngoan, chờ đến khi nàng mang thai, ta sẽ thả nàng đi.”

Thân mình của Tống Thanh Thanh đột nhiên cứng đờ lại, ngọa tào, nàng không thể mang thai a!

Tinh thần bị chấn động, nàng trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Khi Vương Duẫn từ trên người nàng đi xuống thì thần chí của hắn đã hơi khôi phục lại, hắn  thấy trên người của Tống Thanh Thanh tràn đầy dấu vết bị lăng ngược, hắn tức khắc đau lòng, nhanh tay cạy hết sáp nến đã khô ở đầu vú của nàng ra.

Nàng rõ ràng là đã hôn mê, nhưng lúc hắn gỡ sáp ra, nàng vẫn luôn run rẩy.

Lại nhìn cánh hoa ở giữa hai chân nàng, nó đã bị sáp nóng làm cho sưng lên, khiến Vương Duẫn đau lòng vô cùng.

Hắn duỗi tay định cạy sáp nến ở hoa hạch của Tống Thanh Thanh ra, nhưng vừa mới chạm vào nàng đã kêu lên, hắn đành phải thoa dược cho cánh hoa của nàng trước.

Chờ tới khi bôi dược xong thì trời đã tối.

Nhìn tiểu huyệt của Tống Thanh Thanh đang bị nhét ngọc thạch, Vương Duẫn lộ ra một nụ cười thỏa mãn.

Vốn dĩ Tống Thanh Thanh là ngất xỉu thật, nhưng lúc Vương Duẫn bóc sáp du ra nàng đã tỉnh lại rồi. Chỉ là nàng sợ lại kích thích cái tên điên này nên đành phải tiếp tục giả bộ ngất xỉu.

Bây giờ người đã đi rồi, nàng liền vội vàng tỉnh dậy

Tuy rằng dây thừng cột tay còn chưa được cởi bỏ, nhưng nàng đã có thể hoạt động được một chút, đặc biệt là hai cái đùi, có vẻ là hai cánh hoa bị sưng quá mức, nên Vương Duẫn sợ hai chân nàng mà ở gần nhau thì sẽ cọ trúng, bởi vậy hắn đem đùi nàng banh rộng ra hai bên.

Con mẹ nó, tên bệnh tâm thần này từ đâu chui ra a!

Nàng vừa kích động liền cọ trúng cánh hoa, tức khắc đau “Tê” một tiếng.

Nàng theo bản năng mà cúi đầu nhìn xuống dưới thân, lại tức khắc mà giật nảy mình.

“Ngươi....ngươi là ai?” Nàng thực sự là sắp điên rồi, cái tên Vương Duẫn này thật là muốn mệnh!

Một người toàn thân mặc đồ đen, trên mặt che miếng vải đen, chỉ lộ ra một đôi mắt, hắn ta nhìn Tống Thanh Thanh, đè thấp giọng xuống mà nói “Thuộc hạ tên Triệu Phong, là ám vệ được Liên vương phái tới để hộ tống cô nương, từ tối hôm qua vẫn luôn đi theo cô nương, chỉ là Vương công tử mang theo rất nhiều người nên thuộc hạ không thể xuất hiện. Hơn nữa nơi này còn là địa bàn của Hoàng hậu nương nương, thuộc hạ không dám hành động thiếu suy nghĩ, bây giờ nhân lúc Vương công tử xuống núi, mới tới gặp cô nương."

Tống Thanh Thanh lại như gặp được người thân, nàng nhẹ nhõm mà thở ra một hơi “Hảo hảo hảo, ngươi muốn cứu ta ra ngoài phải không? Vậy ngươi nhanh đi, tên Vương Duẫn này bị điên rồi!”

Hắc y nhân vẫn không nhúc nhích, thanh âm của hắn lạnh như băng, nói “Bây giờ vẫn chưa đi được, chờ trước khi trời tối, sẽ có nha hoàn tới đưa cơm nước cho cô nương, sau đó sẽ không có ai tiến vào sân này nữa, đến lúc đó ta sẽ lại đây đưa cô nương đi.”

Tống Thanh Thanh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, có thể điều tra rõ phân phối nhân viên của cái sân này, chứng tỏ hắn rất lợi hại, rất đáng tin cậy.

Ám vệ nói xong liền rời đi, trong lòng nàng có mong chờ, liền không còn quá khó chịu, chỉ là hai đùi của nàng tách ra rộng như vậy làm nàng có chút ngượng ngùng.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua, rốt cuộc cũng tới lúc nha hoàn đưa cơm tới cho nàng.

Nha hoàn rất hiểu chuyện, vừa tiến vào liền thấy Tống Thanh Thanh toàn thân trần trụi, trên người còn có vết roi, lại không nói một câu, chỉ lẳng lặng mà đút cơm cho nàng, sau đó rời đi.

Tống Thanh Thanh thở dài nhẹ nhõm, nàng im lặng ngồi chờ.

Thực nhanh, ám vệ liền xuất hiện, hắn không mặc bộ đồ đen kia nữa mà là ăn mặc giống như một gã sai vặt, hắn cởi trói cho Tống Thanh Thanh rồi đưa cho nàng một cái tay nải, còn hắn lễ phép mà quay người đi.

Hắn như vậy lại khiến Tống Thanh Thanh ngượng ngùng, nàng vội vàng mặc quần áo vào, rồi theo ám vệ đi ra ngoài.

Sân nàng ở là một cái viện nhỏ biệt lập, bên ngoài tiểu viện là một cái viện to, toàn bộ khu biệt viện này chính là của Hoàng hậu cho Vương Duẫn để hắn ăn chơi ngoạn nhạc.

Bây giờ bọn họ chỉ cần tránh thoát hộ vệ ở đại viện tử, là có thể thuận lợi rời đi.

Dựa theo lời nói của ám vệ, cả căn núi là địa bàn của hoàng hậu, ngay cả Vương Duẫn cũng không thể đưa ám vệ trà trộn vào được, vì vậy chỉ cần bọn họ ra khỏi viện của Vương Duẫn rồi giả bộ là gã sai vặt cùng nha hoàn ở viện khác trên núi, là có thể rời khỏi ngọn núi này.

Hiển nhiên là ông trời cũng đứng về phía của bọn họ, hai người chạy trốn ra ngoài rất dễ dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro