Chương21: bị cướp đi (sm, nhỏ sáp, roi da)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Thanh Thanh lỗ tai khẽ động, liền nghe được thanh âm quen thuộc “Được rồi, ngươi đi chuẩn bị một chút thức ăn rồi đem lại đây.”

Là Vương Duẫn!

Nàng kích động đến suýt thì rơi lệ, nhớ tới người thiếu niên quỷ dị muốn mang nàng bỏ trốn kia, tóm lại là tốt hơn nhiều so với việc bị đưa đi quân doanh.

Trước khi hắn đẩy cửa bước vào, nàng nhanh nhạy mà nhắm mắt lại, không muốn làm hắn biết nàng vừa mới nghe lén.

Lại không nghĩ tới thiếu niên vừa tiến đến đã xốc váy nàng lên, lột quần nàng ra, tay xoa bóp xung quanh hoa huyệt?

Việc này làm Tống Thanh Thanh càng không dám cử động, hơn nữa trải qua một trận kinh tâm động phách làm cả tinh thần lẫn thể xác của nàng mệt mỏi.

Nhưng nàng có thể khống chế tư tưởng của mình, lại không khống chế nổi cái thân mình dâm đãng này.

Vương Duẫn chỉ là xoa bóp hoa huyệt vài cái lại khiến cho nó nổi lên phản ứng.

Cánh hoa chậm rãi căng lên, bắt đầu sưng đỏ.

Hắn đem ngón tay chuyển hướng tới hoa hạch, dùng kỹ xảo mà xoa bóp lên, làm Tống Thanh Thanh thoải mái muốn hừ hừ, tiểu huyệt chậm rãi chảy ra dâm thủy.

Có lẽ là thấy nàng còn chưa tỉnh lại, Vương Duẫn kéo hai chân nàng ra rồi gấp lên, cúi đầu tiến đến bên tiểu huyệt của nàng rồi liếm láp.

Hai mắt của Tống Thanh Thanh nhắm nghiền, cả người trở lên mẫn cảm, mỗi một động tác của Vương Duẫn ở hạ thể nàng đều khiến nàng khắc sâu cảm giác.

Đầu lưỡi hắn linh hoạt mà thăm tiến tiểu huyệt, vói vào bên trong, cảm giác mềm mại ấm áp làm Tống Thanh Thanh sung sướng muốn rên rỉ ra tiếng.
Nàng dùng tay nắm chặt lấy thảm giường, cảm giác được Vương Duẫn đang từ tốn mà liếm láp sạch sẽ dâm dịch do tiểu huyệt tiết ra.

Nàng rốt cuộc là không nhịn được, ưm ư một tiếng.

Lúc này Vương Duẫn mới ngẩng đầu lên, một đôi mắt hồng hồng sáng lên “Thanh Thanh, cuối cùng nàng cũng tỉnh!”

Tống Thanh Thanh giả bộ như vừa mới tỉnh giấc, kinh ngạc nói “Tại sao ta lại ở đây?”

Không hỏi còn tốt, vừa hỏi sắc mặt của Vương Duẫn liền trầm xuống “Liên vương vậy mà lại muốn đem nàng đưa đi quân doanh! May mắn là ta cho người canh giữ ở Túy Xuân lâu mới có thể kịp thời cứu nàng!”

Tống Thanh Thanh hơi hơi kinh ngạc, không nghĩ tới gã Vương Duẫn này đối với nàng rất là kiên trì, nàng chớp chớp đôi mắt nhìn hắn nói “Vậy cảm ơn Vương công tử nha ~“

Lúc này sắc mặt của Vương Duẫn mới tốt hơn một chút “Trước mắt thì nàng cứ an tâm ở đây, sau này ta mang nàng tới Tô Châu, hai người chúng ta sẽ định cư ở đó, ta có rất nhiều nhà ở Tô Châu, sẽ không ai tìm được!”

Nàng đã tỉnh lại nên Vương Duẫn tạm thời buông tha nàng, còn chuẩn bị đồ ăn nóng hổi.

Ăn cơm chiều xong, Vương Duẫn dẫn nàng đi bộ trên núi, lúc này Tống Thanh Thanh mới hiểu tại sao họ Vương lại có quyền lợi lớn như vậy, thì ra đại tỷ của Vương Duẫn chính là Hoàng Hậu đương triều, ngọn núi ở ngoài kinh thành này là sính lễ của đại tỷ hắn.

Vừa đi Tống Thanh Thanh vừa uyển chuyển mà tỏ vẻ, nàng chỉ ở lại đây một khoảng thời gian, chờ mọi chuyện lắng xuống nàng sẽ rời đi.

Lại không ngờ sắc mặt của Vương Duẫn nháy mắt biến đổi, một đôi mắt trợn to như cái chuông đồng “Nàng muốn đi? Ngươi quả nhiên là muốn trở về tiếp tục làm kỹ nữ đúng không?”

Ngữ khí đầy khinh bỉ của hắn làm Tống Thanh Thanh không vui, nhưng đây là địa bàn của hắn nên nàng cũng không quá kiêu ngạo, nhỏ giọng giải thích một chút “Ta không thể cứ làm phiền chàng như vậy, hơn nữa ta có việc riêng cần phải giải quyết....”

Lời nói còn chưa dứt đã bị Vương Duẫn đánh gãy, hắn dùng sức bóp chặt Tống Thanh Thanh cánh tay, lôi kéo nàng bước nhanh về phía trước “Chuyện của ngươi? Chuyện của ngươi chính là không ngừng lên giường cùng nam nhân khác! Ngươi thích làm kỹ nữ đến như vậy sao?”

Lần này thì Tống Thanh Thanh bực thật, nàng gắt gao cắn môi không nói chuyện.

Vừa trở lại căn nhà nàng ở, “Đằng” một tiếng Vương Duẫn đem nàng ném lên trên giường, Tống Thanh Thanh bị kéo đến lảo đảo, cảm giác cánh tay như bị kéo đứt.

Không đợi nàng vén tay áo lên kiểm tra, váy áo đã bị Vương Duẫn roèn roẹt xé nát.

Đôi mắt hắn hung tợn mà trừng Tống Thanh Thanh, rất giống như muốn ăn thịt người.

“Không phải ngươi thích nam nhân sao? Hảo a, ta liền thỏa mãn ngươi!”

Nói xong, hắn từ trong ngăn tủ lấy ra một sợi dây thừng dài, đem Tống Thanh Thanh cột ở trên giường, lần này không phải là chút tình thú như lúc trước, hắn dùng thô ráp dây thừng đem cổ chân, cổ tay, thậm chí là cả cổ nàng cột cố định ở trên giường.

Tống Thanh Thanh bị siết đến đau, vội vàng kêu “Vương Duẫn! Ngươi có phải là điên con mẹ nó rồi hay không!”

Vương Duẫn căn bản là không thèm để ý tới nàng, trong miệng còn lầm bầm “Ta sẽ thỏa mãn ngươi con ả kỹ nữ, hôm nay lão tử sẽ chơi chết ngươi!”

Tống Thanh Thanh vô cùng sợ hãi, mẹ nó biết vậy nàng đi quân doanh luôn cho rồi! Vương Duẫn bị điên thật sự!

Dây thừng trói chặt cứng, nàng muốn nâng tay lên cũng nâng không được.

Vương Duẫn lại xoay người đi, lúc xoay người lại trên tay hắn còn cầm một cây roi???

Đm, đây là sm a! Tống Thanh Thanh ở trong lòng hò hét, tức khắc cảm giác được không ổn rồi.

Nàng mở miệng thử nói “Vương công tử, Vương Duẫn, ta muốn đi nhà xí...”

Vương Duẫn cười hắc hắc, cả khuôn mặt như bị bao phủ bởi khói mù “Nhịn”.

Dọa cho Tống Thanh Thanh thân mình run lên, không dám nói tiếp nữa.

Theo sau một tiếng “xoát”, Vương Duẫn một roi liền đánh lên người nàng, Tống Thanh Thanh đau đến “Ngao” một tiếng.

Nước mắt cũng thấm ra tới “Ngươi là cái đồ biến thái! Vương Duẫn, mẹ nó ngươi thả ta ra mau lên!”

“A! Không nghe lời này!” Theo sát đó là “Xoát xoát “ hai roi nữa, mạnh mẽ mà đánh vào đùi nàng.

Thịt ở nơi này so với bắp chân còn non mịn hơi mấy lần, Tống Thanh Thanh khóc nức nở, trong đầu nàng không ngừng kêu gọi hệ thống.

Nhưng mà tiện nhân này một chút biện pháp cũng không có.

Vương Duẫn thấy nàng khóc, vết roi trên đùi cũng sưng lên mới tạm thời thả roi xuống, tiến đến trước mặt nàng.

Hắn vừa tới gần, Tống Thanh Thanh liền sợ, nàng co rúm lại muốn trốn nhưng lại bị trói chặt chẽ, nàng lớn đến tuổi này, đây lại là lần đầu tiên bị người khác đánh!

Vương Duẫn duỗi tay nhẹ nhàng nhấn vào vết roi đỏ tấy một cái, Tống Thanh Thanh liền đau đến muốn hét lên, nhưng nàng sợ tên biến thái này lại đánh nàng nữa nên đành phải cắn môi cố gắng nhịn xuống.

Có lẽ là bộ dáng nhút nhát sợ sệt của nàng đã lấy lòng Vương Duẫn, hắn xoay người lấy chút dược xoa ở trên miệng vết thương của Tống Thanh Thanh, còn an ủi nói “Yên tâm, thuốc mỡ của ta là hàng ngự tứ, sẽ không để lại sẹo đâu!”

Vốn tưởng là đã kết thúc, không nghĩ tới tên biến thái này lại đi lấy cây nến tới đây.

Cứ việc bây giờ đang là ban ngày ban mặt, ánh nến lại nhảy nhót trên khuôn mặt hắn, làm cho Tống Thanh Thanh vô cớ mà cảm thấy rét run.

“Chàng, chàng buông tha ta đi....” nàng nhỏ giọng cầu xin.

Lại khiến cho Vương Duẫn giận dữ “Tiện nhân!”

Hắn tức giận mà mắng một tiếng, rồi đem ngọn nến để ở trước đầu vú của Tống Thanh Thanh, ngọn nến mới được thắp lên còn chưa có nhả khói, nhưng Tống Thanh Thanh tựa như đã cảm giác được độ ấm của nó, toàn bộ thân thể đều run rẩy lên, ở ánh mắt chăm chú của Vương Duẫn, đầu vú run run rẩy rẩy mà cương thẳng lên.

Nhìn nàng dâm đãng như thế khiến Vương Duẫn càng thêm bực bội, hắn nhích cây nến lại gần, Tống Thanh Thanh nuốt một ngụm nước miếng, nàng cảm giác được ánh nến sắp đốt trúng nhũ hoa rồi.

May mắn là sáp nến đã chảy ra, nóng bỏng nhiệt độ tích ở mẫn cảm đầu vú khiến nàng co rúm lại, nhưng loại thống khổ này ngược lại cho nàng cảm giác như trút được gánh nặng.

So với sáp nến nóng chảy, nàng càng sợ kẻ điên Vương Duẫn này sẽ đem lửa đốt lên người nàng

Kế tiếp là cái đầu vú kia có vẻ cũng không quá mức khủng bố, nàng cắn răng, cuối cùng cũng có thể chịu đựng được .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro