Chương36: bị nha hoàn thấy làm tình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Eo hắn đưa đẩy không ngừng, côn thịt to dài mạnh mẽ mà thọc vào rút ra, thậm chí, Tống Thanh Thanh mới vừa cảm giác côn thịt bị rút ra, nó lại thọc vào ngay lập tức.

Trứng dái to lớn đánh vào xung quanh hoa huyệt, bạch bạch lay động.

Chờ đến khi hắn sắp không chịu nổi, Tô Thừa Sách mới đem côn thịt rút ra, hắn đẩy hai chân của Tống Thanh Thanh, làm nó hơi hơi khép lại, côn thịt ở bên ngoài tiểu huyệt từ từ tới lui, cảm giác cọ xát này khác hẳn lúc cắm vào âm đạo.

Rất nhiều khoái cảm đến từ chính cánh hoa, đặc biệt là côn thịt nóng bỏng cứng rắn của Tô Thừa Sách không ngừng cọ xát ở giữa cánh hoa, thật mau nó đã bị cọ đến đỏ bừng, cánh hoa bị chà đạp đến nỗi không khép lại được.

Đến nỗi viên hoa hạch nho nhỏ ở trên đỉnh, lại càng đáng thương, mỗi lần tên Tô Thừa Sách này đi vào, hoặc là đi ra, đều phải đỡ quy đầu thô bạo mà đâm chọc nó, làm cho cửa huyệt của nàng tràn lan xuân thủy.

“Ngứa quá...mau cắm ta....” nàng nhịn không được khóc lên, thân mình khó chịu mà vặn vẹo ở trong lòng của hắn, chủ động mở ra hai chân, nghênh đón côn thịt tiến vào.

Tô Thừa Sách cũng không tra tấn nàng nữa, nàng vừa nói, hắn liền đỡ côn thịt cắm sâu vào bên trong.

“Ưm...” cắm vào xong, hai người thỏa mãn rên rỉ.

Có lẽ vừa rồi bị hắn đày đọa quá mức, cho lên hắn vừa vào, Tống Thanh Thanh liền chủ động ôm lấy cổ hắn, từ tảng đá xuống dưới, hai chân quấn chặt lấy eo hắn, giống như dây đằng.

Tô Thừa Sách thấp giọng mà mắng câu “dâm phụ” liền thuận thế ôm mông nàng đứng yên, để Tống Thanh Thanh tùy ý phập phập phồng phồng.

Tống Thanh Thanh như đang cưỡi ngựa, nàng dùng sức đưa đẩy, bờ mông run rẩy, hai luồng thịt mềm ở trước ngực dính sát vào ngực của Tô Thừa Sách cọ xát, thậm chí hắn còn cảm giác được, cái hạt đậu cứng rắn kia, đang vẽ xoắn ốc, từng chút từng chút một.

Vốn dĩ Tống Thanh Thanh đang cận kề cao trào, lúc này lại qua một hồi đưa đẩy, thịt non ở trong huyệt đang bắt đầu co rút lại.

Mà mấy hành động sấm rền gió cuốn của nàng, cũng làm cho Tô Thừa Sách không nhịn được, không chỉ là tâm lý, thị giác cùng cảm giác bị kích thích, mà còn vì đã chinh phục được nữ nhân của đại ca mà sinh ra kích thích.

Một tiếng gầm nhẹ từ trong họng hắn phát ra, hắn bắt lấy vòng eo của Tống Thanh Thanh, ấn chặt ở thân thể mình, quy đầu đâm thẳng vào tử cung, một cảm giác tê dại đánh úp lại, hai người nhanh chóng lên cao trào.

Trên người Tống Thanh Thanh phiếm mồ hôi, lúc này có người ở bên ngoài kêu “nhị gia.”

Tô Thừa Sách nhặt quần lót của mình ở dưới đất lên, đầu tiên là xoa xoa côn thịt, lại giúp Tống Thanh Thanh lau chùi tiểu huyệt, hắn thấy vừa lau xong, lại có dâm dịch chảy ra, dứt khoát đem quần lót cuộn thành một đoàn, làm nàng kẹp lấy, “ngươi cứ như vậy mà về, ai kêu ngươi nhiều nước như vậy.”

Tống Thanh Thanh tức giận trừng hắn một cái, lại không cãi lời.

Y phục của nàng để ở một chỗ vào khác, nàng sai Tô Thừa Sách đi lấy.

Kết quả, lấy y phục tới, lại không thấy cái yếm đâu.

“Này...chỉ sợ đã bị người nhìn thấy...” Tống Thanh Thanh vừa mặc quần áo, vừa giả bộ lo lắng, lại nói thêm, “Sợ là cọp mẹ nhà chàng, cũng đã biết rồi.”

Trong lòng Tô Thừa Sách rất là phiền muộn, hắn cùng đại ca luôn luôn mâu thuẫn với nhau, ả kỹ nữ này mới tới nên không nhận ra hắn, nhưng nha hoàn cùng gã sai vặt ở trong vườn nhận ra, giờ thì phiền toái lớn rồi.

Một lòng hắn chỉ nghĩ tới cách giải quyết, cũng không chú ý đến vẻ mặt của Tống Thanh Thanh, lúc sau liền đơn giản mà nói từ biệt, rồi vội vàng rời đi.

Thấy hắn đi rồi, Tống Thanh Thanh mới nở nụ cười, thật ra nàng không có mặc yếm, chỉ là, nàng nghe nói Tô gia lão đại cùng lão nhị không hợp nhau, nên mới cố ý làm như vậy.

Có chút chuyện bọn nha hoàn không dám nói, nhưng Tô Thừa Vận ngây thơ thì khác. Mấy ngày hôm trước nàng nói chuyện phiếm cùng Tô Thừa Vận, trong lúc vô tình liền nói đến cái đề tài này.

Thì ra, nguyên nhân Tô Thừa Sách mãi vẫn không chịu thành thân, là hắn thế mà lại thích đại tẩu của mình!

Thậm chí, vốn dĩ vị đại tẩu này là sẽ gả cho hắn, lại trời xui đất khiến mà gả cho đại ca, một ngày sau khi gả tới, hai người gặp mặt đều bị sốc.

Bởi vì cô nương ấy cũng bị nhầm lẫn giữa hai vị song sinh này.

Nhưng dù sao nàng ấy cũng đã là vợ của Tô Thừa Đức, gia đình giàu có dĩ nhiên là không thể làm chuyện đổi thê lại được.

Lúc nàng trở lại tiểu viện, bọn nha hoàn còn đang tìm nàng ở khắp nơi.

Ăn cơm chiều xong, Tống Thanh Thanh hiếm khi mà ngủ được một giấc ngon lành.

Chỉ là nàng không nghĩ tới, Tô Thừa Sách lại ra tay nhanh như vậy, mới qua hai ngày, ở sáng sớm hôm sau, liền có lời đồn nói nàng dụ dỗ Tô Thừa Đức, hai người ở trong núi giả làm chuyện xấu, còn bị người phát hiện.

Vì nha hoàn hầu hạ nàng rõ ràng nhìn nàng bằng con mắt khác, rồi Tống Thanh Thanh phải đe dọa nó một phen, nó mới nói cho nàng nghe.

Tống Thanh Thanh lại không tức chút nào, nàng còn muốn lợi dụng việc này để rời khỏi đây.
Quả nhiên, buổi sáng Tô Thừa Vận liền tìm tới, đứa bé đáng thương này đỏ bừng hai mắt, nhìn bộ dáng hắn rất uất ức.

“Những gì họ nói đều là thật sao?”

Tống Thanh Thanh cắn môi, vô cùng hổ thẹn.

Ánh mắt của Tô Thừa Vận như là tối sầm lại “Là huynh ấy ép nàng....hay là nàng tự nguyện?”

Hắn nói uyển chuyển, chứ cái thứ tự nguyện này, thực tế ý là câu dẫn.

Dĩ nhiên là Tống Thanh Thanh không thể thả cái đùi to này ra, nhưng cũng không thể đẩy hết sai lầm lên đầu của đại ca hắn.

Ánh mắt nàng vừa chuyển, hốc mắt đã đỏ, nhìn cái bình phong nói “Thật ra, thật ra cũng có lỗi của ta, buổi tối hôm đó, hình như đại ca của chàng trúng dược, đột nhiên xông tới, ta chưa kịp gọi người, liền, liền...lúc sau ta càng không dám nói.”

Đôi tay của Tô Thừa Vận nắm chặt lại thành nắm đấm, hắn thở hồng hộc, tựa như muốn đi đánh người.

Tống Thanh Thanh vội vàng kéo lấy y phục hắn “đều là Thanh Thanh sai, ta nên chết đi mới đúng, tại ta tham sống sợ chết mà cầu chàng cứu ta, chắc chắn là đại công tử bị ám vệ của Liên vương hạ dược, mới có thể như vậy.”

Nói, giọng nàng trở lên bi thương “Thanh Thanh vốn chính là kỹ nữ, không sợ mấy việc này, nhưng đại công tử lại bị ta liên lụy...”

Tô Thừa Vận ôm nàng vào trong ngực “việc này sao lại là lỗi của nàng được? Muốn trách thì trách ta! Là ta không bảo vệ được nàng.”

Tống Thanh Thanh nhào vào trong ngực hắn, anh anh anh khóc lên, thanh âm vừa thương cảm lại mang theo áy náy “nếu mà khiến cho vợ chồng đại công tử xích mích với nhau, không bằng để cho Thanh Thanh chết luôn đi!”

Lời này làm Tô Thừa Vận hoảng sợ, hắn nắm chặt lấy cánh tay nàng “Không được! Nàng đừng sợ, ta, ta sẽ cùng đại tẩu giải thích rõ ràng.”

Tống Thanh Thanh lắc mạnh đầu “Không đủ, chỉ cần Thanh Thanh còn ở một ngày, cho dù là phu nhân khinh thường không ra tay với Thanh Thanh, thì cũng sẽ ghét bỏ ta.”

“Công tử ngàn vạn không nên, Thanh Thanh là nữ nhân, nên hiểu được nữ nhân tâm, nếu tam công tử đi giải thích, ngược lại sẽ làm phu nhân ghét chàng, Thanh Thanh chỉ là người ngoài, không muốn làm mọi người vì ta mà nảy sinh hiềm khích...” nói, hốc mắt của Tống Thanh Thanh càng đỏ.

Tô Thừa Vận nhìn mà cảm động vô cùng “Thanh Thanh, nàng yên tâm đi, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro