Chương37: bị tám người luân gian (NP)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Thanh cắn môi, nàng nhỏ giọng thút tha thút thít một lúc, mới suy sụp sắc mặt nói “nửa đời Thanh Thanh vẫn luôn bị người khác đùa bỡn, thậm chí, thậm chí là còn đắc tội quyền quý, phải bị đày vào quân doanh, nhưng cho dù là như vậy, Thanh Thanh cũng chưa từng nghĩ tới cái chết.

Lúc trước công tử cứu ta, giúp cho Thanh Thanh có thể rời đi khổ ải, ta đã biết ơn vô cùng.” Khóe môi nàng hơi hơi nhếch lên, sóng mắt lưu chuyển, nhìn Tô Thừa Vận như đang nhìn người yêu kiếp trước.

“Thanh Thanh nghĩ là, cho dù không thể sống thanh thanh bạch bạch, nhưng có thể chết đi như vậy, cũng coi như là giải thoát, chỉ là, chỉ là ta chưa từng được thấy pháo hoa tháng ba ở Dương Châu, trong lòng có chút tiếc nuối.

Hy vọng ngày giỗ năm sau, công tử vẫn còn nhớ tới Thanh Thanh, giúp ta cắm một gốc cây dương liễu ở phần mộ, coi như hoàn thành niệm tưởng của Thanh Thanh.”

Tô Thừa Vận không chịu nổi bộ dáng này của nàng, đôi mắt nàng ngấn nước, rồi lại bướng bỉnh không chịu rơi xuống, lập tức đánh trúng nội tâm của hắn.

“Không! Ta sẽ không để nàng chết đâu Thanh Thanh! Nàng thích Dương Châu đúng không? Ta đưa nàng đi! Về sau chúng ta sẽ ở tại nơi đó, nàng yên tâm đi, chỉ có hai người chúng ta mà thôi...” mặt của Tô Thừa Vận vì kích động mà trở lên hồng nhuận.

Nhưng thứ Tống Thanh Thanh muốn lại không phải mấy câu này, nàng vội xoay đầu đi “Công tử lại nói đùa, Thanh Thanh chỉ là kỹ nữ, làm sao dám liên lụy công tử, mặc dù công tử nguyện ý, Thanh Thanh cũng không có muốn.

Huống chi, cha mẹ còn sống thì con cái không đi xa, công tử đã thật may mắn có được cuộc sống như vậy, cũng không nên làm cha mẹ đau thương.”

Sắc mặt của Tô Thừa Vận cứng lại, hắn buông ống tay áo của nàng ra “ta, ta sẽ sắp xếp thật tốt, nàng đừng lo lắng.” Nói xong, hắn đi nhanh như bỏ chạy.

Tống Thanh Thanh nhẹ nhõm thở phào, nàng biết mình đã đạt thành hơn phân nửa mục đích rồi.

Hệ thống khó được xuất hiện, yếu ớt mà nói “ký chủ, chúng ta đã thu nhập được mười bảy người nam nhân, thắng lợi đang ở phía trước, phải cố lên nha!”

Tâm tình của Tống Thanh Thanh khá tốt, đáp lại nó một câu “yêm tâm, sẽ nhanh thôi.”

Chỉ là, Tống Thanh Thanh đã xem thường độ nhẫn tâm của đại phu nhân. Vào lúc ban đêm, khi nha hoàn vừa mới tắt nến đi ra ngoài, nàng đã bị một bóng dáng nhảy xuống từ xà nhà bịt miệng rồi trực tiếp ôm từ trong phòng đi ra ngoài.

Lúc ấy suy nghĩ đầu tiên của nàng là, không ổn rồi! Bị người của Liên vương tìm được rồi!

Nhưng chỉ trong chốc lát, người kia liền dừng lại ở một khu biệt uyển, trong điện đốt đèn sáng trưng, Tống Thanh Thanh bị ném vào trong.

Nền đất cứng rắn, nàng bị ngã đâm đau cả vai.

“A, ta còn nghĩ đẹp như thế nào cơ? Liền tư sắc như thế này, cũng dám quyến rũ gia của chúng ta?”

Tống Thanh Thanh cố gắng thích nghi với ánh sáng ở xung quanh, mới thấy rõ cái người trước mắt bởi vì ghen ghét mà vặn vẹo, theo những lời vừa rồi, nàng ta chắc hẳn là đại phu nhân.

Nàng suy đoán ở trong lòng, ngoài mặt thì im re.

Vị phu nhân này cũng có chút giáo dưỡng, cho dù đã tức giận đến như vậy, cũng không đánh nàng một chút nào.

Ngược lại, nàng ta chỉ quay đầu nói với ám vệ đứng phía sau “Được rồi, nếu nó vốn là cái hạng kỹ nữ, vậy thì hôm nay cho ngươi sảng khoái một hồi đi.”

Nàng ta nói xong thì quay người đi chỗ khác. Tống Thanh Thanh nhìn lướt qua xung quanh, nơi này là một căn phòng trống, có lẽ vị phu nhân kia đã sống trong nhung lụa từ nhỏ, nên không biết cái gọi là sm, bởi vậy ở đây không có dụng cụ kỳ quái nào.

Cách đó không xa có một cái bàn trà nhỏ, đại phu nhân đang đưa lưng về phía nàng, ngồi ở chỗ đó uống trà.

Chờ nàng ấy ngồi xong rồi, mới có mấy người nam nhân cao to đi ra, diện mạo không có gì nổi bật, chỉ là nhìn khá hung hãn.

Vừa thấy họ, Tống Thanh Thanh ở trong lòng cười suýt thì chết, đây rõ ràng là tiền thưởng đưa tới cửa chứ? Nếu nàng mà là đại phu nhân, nàng nhất định sẽ chọn mấy người vừa già vừa xấu, còn bị liệt dương tới.

Gã nam nhân cầm đầu đám kia, vừa tới chỗ nàng đã bắt đầu ép nàng uống dược. Vì để thỏa mãn ý muốn trừng phạt của đại phu nhân, nàng còn giả bộ chết cũng không chịu uống.

Cuối cùng là bị đại hán mạnh mẽ rót vào miệng.

Vừa uống xong, mấy tên nam nhân liền cởi xiêm y của nàng ra, Tống Thanh Thanh giãy giụa, trong miệng cầu xin: “phu nhân, xin người buông tha ta, Thanh Thanh không dám nữa!” vân vân.

Nàng biết, chỉ khi nghe thấy chính mình xin tha, thì mục đích của đại phu nhân được thỏa mãn, nàng mới có thể dễ chịu một chút. Nếu mà làm đại phu nhân tức giận, nàng ta tìm thêm mười người, tám người tới luân gian nàng, nàng sẽ không chịu nổi mất.

Mấy gã đại hán cũng không có kinh nghiệm gì, họ chỉ cởi đồ của nàng ra, sau đó cứ mãi bóp ngực nàng, trong đó có một tên nhìn khá tục tĩu, đang nhéo cánh hoa, còn nhỏ giọng nói với một tên khác “Không phải nói nàng ta là kỹ nữ sao? Tại sao nơi này vẫn màu hồng nhạt?”

Mặt Tống Thanh Thanh run lên, thanh âm trầm thấp như vậy tự nhiên lại làm nàng có chút hưng phấn.

“Mẹ kiếp! Ướt nhanh như vậy! Đúng là kỹ nữ rồi!” Người đang xoa hoa hạch của nàng mắng.

Dược hiệu chậm rãi lan tỏa, tuy rằng nàng bị bắt tới, nhưng những người này lại đối đãi với nàng không quá thô bạo, có thể là họ không muốn vết thương hiện lên rõ ràng, cho nên Tống Thanh Thanh cũng từ từ thả lỏng.

Người nọ lại bóp nhẹ vài cái, liền đút ngón tay vào bên trong chọc ngoáy.

Hắn niết đầu vú nàng, thấy sướng tay, càng thêm thô bạo.

“Ưm ~” Tống Thanh Thanh khẽ cau mày, người nọ lại cắn đầu vú của nàng một ngụm, mang đến không phải là khoái cảm, mà là đau đớn, nàng cảm giác được đầu vú sắp bị thương rồi.

“A....” nàng thét một tiếng chói tai, vì một cây dương vật to bất ngờ cắm đi vào, mặc dù là nàng bị hạ dược, nhưng thân mình nàng vẫn còn chưa sẵn sàng.

Mà cái tên thị vệ đang cắm vào thì nghe thấy nàng hét, hắn liền dừng lại theo bản năng, rồi xấu hổ không tiếp tục thọc vào rút ra nữa.

Kỳ thật là đi vào được vài giây, tiểu huyệt mẫn cảm của nàng liền bắt đầu phân bố ra nhiều dâm thủy. Nhưng cái gã ngốc kia lại không nhúc nhích, nàng cũng không thể kêu hắn chơi nàng đi, hắn cứ cắm im như vậy, làm bên trong nàng càng ngứa.

Vì thế nên nàng dùng sức kẹp tiểu huyệt lại, nhục huyệt co dãn mười phần, tức khắc hút chặt lấy côn thịt, thị vệ cảm thấy da đầu tê dại, hắn rốt cuộc chịu không được, thô bạo ôm hai chân nàng, thấp suyễn một tiếng, rồi dùng sức mà cắm phầm phập.

Lúc này Tống Thanh Thanh mới sung sướng, miệng thở hổn hển ngập ngừng.

Như vậy cũng làm cho hô hấp của đám thị vệ trở nên thô nặng.

Hai tên đang xoa ngực nàng liếc nhìn nhau, rồi vỗ vỗ cái người đang vội vàng thọc vào rút ra kia, kêu hắn bế Tống Thanh Thanh lên, hai người một trước một sau mà kẹp Tống Thanh Thanh ở giữa.

Hai chân của Tống Thanh Thanh chủ động  quấn vào bên hông của thị vệ, tiếp nhận hắn mưa rền gió dữ xâm nhập.

Thị vệ thấy nàng phối hợp, xung quanh lại có nhiều người đứng xem làm hắn bị kích thích, hắn gầm nhẹ một tiếng, sung sướng mà đâm thọc, tiếng vang bạch bạch bạch loanh quanh không dứt.

Tiếng nữ nhân rên rỉ cùng tiếng thở dốc của nam nhân đan chéo vào nhau, khí thế ngất trời.

Thị vệ đứng phía sau không nhịn được nữa, hắn nắm lấy mông của nàng, bắt đầu cọ xát ở kẽ mông, hắn còn chưa từng chơi qua nữ tử mỹ lệ như thế này đâu!

“Nhanh lên, ta cũng muốn!” Thị vệ mắt đỏ lên, nói.

Tên thị vệ kia cũng sắp bắn rồi, nhưng mà hôm nay cùng các huynh đệ cùng chơi, nên hắn không muốn bị mất mặt, bởi vậy hắn dứt khoát rút côn thịt ra, cho dù hắn còn chưa có bắn đâu.

“Cảm tạ.” Thị vệ ở phía sau chăm chú nhìn côn thịt màu tím thẫm dữ tợn đi ra từ cái tiểu huyệt mềm múp kia, theo sau là một dòng dâm dịch trong suốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro