Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếu Duyên còn chưa kịp hỏi hắn tại sao lại trở về, Hà Triệu đột nhiên nhắc tới đồ vật lần trước cậu nhờ Tiếu Lan mang về. Bởi vì cậu đã nói không được động vào, Chu Quế Hoa liền ném ở trên thùng gỗ trong phòng chính, bày ra rất dễ thấy.

Hà Triệu không nói hai lời, đi tới mở túi da rắn ra, bên ngoài mấy túi đựng bột mì lớn . Ở giữa cất giấu một cái bao nhỏ, Chu Quế Hoa đã từng thấy thứ này, tương tự như thuốc tây như aspirin dùng trong bệnh viện.

Lúc này bất cứ hành vi kinh doanh nào của tư nhân đều bị quy chụp là khuynh hướng tư bản, bị phát hiện đưa đi lao động cải tạo đều là chuyện nhỏ, vi phạm pháp luật pháp quy còn có thể bị bỏ tù. Chu Quế Hoa tốt xấu gì cũng có chút kiến thức, vừa móc thứ này ra, sắc mặt liền biến đổi, "Oan gia trời đánh a, biết hắn ở bên ngoài làm mấy chuyện lén lút, nào biết hắn giấu giếm thứ chết người này."

Có vẻ như Hà Triệu đã chạy một mạch về, hắn vẫn còn thở hổn hển khi vào nhà, tìm được đồ vật hắn ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Tiếu Duyên cũng hiểu sự tình không đơn giản, Hà Triệu vội vã như vậy, không chừng đã biết được tin tức gì, cô lo lắng, "Bây giờ làm sao bây giờ? Có phải cậu em xảy ra chuyện gì rồi không?"

Hà Triệu nhanh chóng buộc chiếc túi lại, đang định nói thì có tiếng gõ cửa. Chu Quế Hoa cùng Tiếu Duyên đều cả kinh, Hà Triệu nhanh chóng nói: "Cứ nói không biết cái gì cả, không thấy cậu em, thứ duy nhất gửi về là bột mì. Thứ này anh sẽ ném vào nhà vệ sinh"

Hai mẹ con lo lắng nhìn Hà Triệu nhảy ra khỏi cửa sổ, Chu Quế Hoa kéo Tiếu Duyên đợi một lát rồi ném một chiếc giày ra, lúc này mới chạy đi mở cửa. Những người đến là bốn năm người ăn mặc như dân quân, trên cánh tay buộc một sợi dây đỏ.

Người đứng đầu nhìn chính trực mà uy nghiêm, Chu Quế Hoa không màng sống chết, ồn ào nói: "Các ngươi là ai? Nửa đêm chạy vào trong nhà, đập cửa giống như sấm, không cho một lời giải thích ta sẽ đi tìm công xã."

Người nọ nhìn thấy bà chỉ đi một chiếc giày, hiển nhiên do bị đánh thức, đi ra vội vàng, còn chưa tìm được chứng cứ nên hắn ta còn nguyện ý khách khí nói: "Vị đồng chí này, có người tố cáo em trai ngươi Chu Thành Tài có khuynh hướng tư bản nghiêm trọng, phá hoại bầu không khí của xã, vi phạm kỷ luật tổ chức. Chúng tôi đã có bằng chứng rõ ràng, xin đừng làm phiền công việc của chúng tôi."

Mấy tiểu phân đội dân binh như cầm thánh chỉ phụng mệnh xét nhà, ở trong phòng lục tới lục lui, Tiếu Nhất Đức cùng Tiếu Phi cũng đứng lên. Hai vợ chồng bảo vệ con cái, Chu Quế Hoa kêu oan: "Đây thật đúng là oan uổng lớn, ai trong thôn mà không biết nhà họ Tiếu nhà tôi dựa vào mấy điểm công để nuôi sống gia đình., ai nói lung tung, không cho người ta sống tốt a."

Người cầm đầu khẽ mỉm cười, nắm chắc phần thắng: "Chu Thành Tài cũng đã thừa nhận, ta khuyên ngươi nhanh chóng giao đồ ra đây, thẳng thắn khoan dung kháng cự nghiêm khắc."

Hàm răng Chu Quế Hoa va vào nhau lập cập, càng thêm dùng sức siết chặt tay Tiếu Duyên, trong bóng sắc mặt vô cùng tái nhợt, mở miệng nói. Tiếu Phi không rõ tình huống, nhỏ giọng nói: "Mấy hôm trước cậu tôi đưa đồ về có vấn đề sao? Sao vậy?"

Người nọ càng đắc ý, "Xem đi, chính các ngươi cũng thừa nhận rồi."

Chu Quế Hoa cắn chặt răng, nhìn thấy những người đó tiến đến cửa sổ đang mở, Tiếu Viễn nhỏ giọng nói: "Mua mấy bao bột mì cũng không được sao? Này, ở chỗ này."

Nét mặt của cô quá mức bình thản, như mới từ trong giấc mộng tỉnh lại, đôi mắt trong veo, trông thật trong sáng và ngây thơ. Người nọ mở ra cái lỗ mà Hà Triệu trong lúc hoảng loạn đã buộc xong, cẩn thận tìm kiếm, người tìm đồ cũng đã trở lại, không thu hoạch được gì.

Người nọ có vẻ vô cùng thất vọng, cơ hội lập công vô duyên vô cớ từ kẽ ngón tay chạy đi, sao không ảo não. Ánh mắt sắc bén của hắn nhìn quanh phòng, "Ta khuyên các ngươi, luật pháp rất tàn nhẫn, cất giấu đồ vật chính là bao che tội. Chu Thành Tài tội thêm một bậc, có giấu diếm thì sớm khai báo rõ ràng, tranh thủ được mức án nhẹ hơn."

Chu Quế Hoa lúc này mới tỉnh táo lại, vừa lo lắng vừa đau khổ nói: "Lãnh đạo, chúng ta đều là người có trách nhiệm, ngươi xem ngươi tìm cũng đã tìm, không có chính là không có, ta phải làm sao bây giờ?"

Người nọ khịt mũi, quay người bước ra ngoài, đi được hai bước rồi dừng lại, quay người lại cười một cách quái dị, giống như đang kể chuyện cười: "Lúc trước ở thôn Chu, có mấy người không làm việc đàng hoàng lén lút bán thuốc chuột, bị tố cáo liền vội vàng ném vào hố xí. Cuối cùng bị người ta phát hiện còn phạt nặng hơn, các vị đồng chí, tổ chức tin các đồng chí nhưng các đồng chí không thể gian lận để trục lợi , vậy chúng ta đi xem một chút đi."

Chu Quế Hoa hai chân gần như nhũn ra, tựa vào người Tiếu Duyên, hốc mắt đã bắt đầu đỏ lên. Người dẫn đầu thật sự đi thẳng ra sau nhà, cầm muỗng phân bên cạnh chuồng heo, khuấy vài vòng trong hố xí, thử đi thử lại mãi mà cũng chẳng vớt vát được gì.

Thở dài một hơi, vẻ mặt trở nên thoải mái hơn, hắn bắt tay với Tiếu Nhất Đức, cám ơn vì sự hợp tác của họ, nét mặt hòa nhã vui vẻ dẫn họ ra ngoài. Chu Quế Hoa trở về, ngồi trên ghế ngủ mãi không được, bà cũng không dám đi tìm Hà Triệu, sợ có người theo dõi, cũng không thể đi gặp Chu Thành Tài, lo lắng như một con kiến ​​​​trên nồi lẩu.

Ngày hôm sau bác gái liền tìm tới cửa, nhà bác tối hôm qua cũng bị người đi lục soát, may mắn là không tìm được cái gì. Sáng sớm hôm nay anh trai bà đi ra ngoài hỏi thăm, trên đường mới nghe người ta nói, Chu Thành Tài có liên quan đến buôn bán ma túy, đó là một loại ma túy bất hợp pháp được điều chế từ cây anh túc.

Nếu thật sự bị phát hiện, mười mấy năm cơm tù cũng không đủ ăn, hai cô tẩu ôm đầu khóc rống, lo lắng cho an nguy của Chu Thành Tài, lại lo lắng hắn thật sự phạm tội. Ngoại trừ Tiếu Phi đi học, mấy người cũng không ra đồng nữa, giữa trưa Tiếu Duyên cho heo ăn, anh em của bác gái cô mới mang theo tin tức trở về.

Chu Thành Tài và mấy người trên đường từ Thâm Quyến trở về, trong đó có người bị tố cáo mang theo thuốc, hắn ta bị nghi ngờ và đã bị theo dõi. Người bây giờ đang ở trên trấn tố cáo với ủy ban, bởi vì không tìm thấy bằng chứng thuyết phục, chỉ cần viết một phần giấy cam đoan, rất nhanh sẽ được thả ra.

Chu Quế Hoa vui mừng liên tục niệm A Di Đà, cả đời bà cũng không tính là ngắn, chưa từng có ngày tháng thăng trầm ly kỳ như vậy. Chờ Chu Thành Tài trở về, người đã mấy chục tuổi, còn bị chị gái nhéo lỗ tai mắng một trận.

Tiếu Duyên thấy cữu cữu bị vậy, vội vàng cầu xin tha thứ, cố kìm lại, Chu Thành Tài gọi cháu gái đến giúp, "Duyên Duyên, nhanh lên, giữ chặt mẹ ngươi, không phải không có việc gì sao?"

"Không có việc gì, chỉ biết không có việc gì! Nếu không phải có Hà Triệu, cái nhà này sẽ bị phá. " Nói tới đây mới nhớ tới Hà Triệu:" Ông trời phù hộ, may mắn có Hà Triệu thông minh, nếu hắn thực sự ném nó vào nhà xí sẽ bị người ta bắt được ngay."

Chu Thành Tài bị chị gái và vợ ép hỏi, lúc này mới thú nhận một cách thành thật, rõ ràng. Hắn thật sự không bị oan, mang về một lô thuốc, những người khác đều nóng lòng bán ra, nhưng hắn cảm thấy ngược gió phạm tội cũng không an toàn, nói không chừng sẽ có người theo dõi bọn hắn khi bọn hắn trở về. Quả nhiên một số người trong số họ đã bán lô hàng đầu tiên và ngay lập tức bị báo cáo.

Hắn không dám cất thuốc ở nhà, nghĩ thầm để ở chỗ chị gái an toàn,  đen đủi cũng chẳng có ích gì, cuối cùng vẫn bị người ta tìm ra chân tướng. Chu Thành Tài giải thích xong, hắn ta hỏi: "Đồ của em đâu, em đã tiêu gần hết số tiền tiết kiệm của mình rồi, chị cứ tạm giấu đi, tin đồn qua đi lại xem."

Nhắc tới thứ kia Chu Quế Hoa kia liền tức giận, nói thẳng là đã ném đi, Chu Thành Tài đau lòng như cha nương chết, muốn truy hỏi lại sợ chị gái tức giận không dám. Tìm cách khác, liền đi hỏi Tiếu Duyên, Tiếu Duyên lắc đầu nói không biết.

"Chị nói may mắn có Hà Triệu, đứa con thứ hai của hà bí thư sao? Hắn đã làm gì?"

Chu Quế Hoa liền đem chuyện ngày đó giải thích một chút, Chu Thành Tài nghe được liền vui vẻ, "Vậy đồ của ta vẫn còn a, ta muốn đi tìm hắn."

Chu Quế Hoa lại giận đến muốn đánh người, "Tìm đường chết!  Lúc này đi tìm, sợ người ta không biết sao. Nhân lúc còn sớm thì buông tay đi, đừng nghĩ nữa, sau này an phận ở nhà trồng trọt, cũng không chết đói được các ngươi. Ai còn làm thiêu thân nữa, ta xem ta có đánh người hay không." Nói xong, liếc mắt nhìn em dâu một cái.

Hai vợ chồng đều biết lần này thật sự chọc giận chị gái không dám nói lời nào. Chu Quế Hoa còn muốn tìm Hà Triệu hỏi tình hình, lúc sắc trời tối một chút hắn lại tự mình tới, Chu Quế Hoa cực kỳ nhiệt tình, vừa rót nước mật ong vừa lấy hạt dưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro