Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Triệu xấu hổ, chàng trai mới lớn hiếm khi cẩn trọng, cũng không hồ nháo, rất quy củ, Chu Quế Hoa hỏi cái gì nói cái đó. Cuối cùng bà hỏi thuốc làm sao rồi, Hà Triệu nói trực tiếp xử lý rồi, Chu Quế Hoa rất hài lòng: "Hảo tiểu tử, cảm ơn sự thông minh của ngươi, thím không biết cảm ơn ngươi như thế nào."

Hà Triệu đưa mắt nhìn Tiếu Duyên, nháy mắt ra hiệu với cô, Tiếu Duyên lặng lẽ trừng lại. Chu Thành Tài vẫn muốn nói chuyện riêng với Hà Triệu, bị Chu Quế Hoa nhìn chằm chằm không rời, rất tiếc nuối, lúc Hà Triệu đi cô phát hiện chân hắn không ổn.

Hà Triệu hời hợt nói "À, hôm đó trên đường chạy về bị ngã, không sao cả."

Chu Quế Hoa ôi chao hai tiếng, như thể bà mớilà người bị đau. Nghiễm nhiên, Hà Triệu bây giờ ở trong mắt bà đã là nửa đứa con trai, không chỉ cho hắn một bát mì trứng, mà còn hứa sẽ may quần áo cho hắn trong tương lai.

Cuối cùng Tiếu Duyên tiễn Hà Triệu ra cửa, tới nơi không có người, hắn lặng lẽ nắm tay cô, nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi anh gọi em, sao em không tới?"

"Đi qua làm gì, mẹ em vây quanh anh còn chưa đủ à."

"Trứng gà nương chúng ta nấu thật ngon, anh muốn cho em ăn. " Hắn vô cùng đắc ý. Tiếu Duyên bỏ qua nửa câu đầu tiên, "Sao lúc nào anh cũng nghĩ đến việc cho em ăn trứng."

"Em không thích sao?" Hắn bối rối, khí thế bừng bừng hỏi ngược lại, không có nguyên nhân nào khác, toàn bộ động lực và dự tính ban đầu của hắn khi làm chuyện này là vì cô thích, tất cả các yếu tố bên ngoài khác không cần phải xem xét.

Tiếu Duyên cảm giác trong lòng mềm nhũn, "Sao anh biết cậu em bị tố cáo, bọn họ lái xe tới đây, anh bay tới sao? Còn đến trước bọn họ." Sau đó nghĩ lại, ngày đó thật sự là kinh tâm động phách, hai nhóm người trước sau cách nhau không quá vài phút, thiếu chút nữa, cậu cô ấy Tiếu rồi.

Không ai biết, trong lòng Tiếu Duyên, cậu  còn quan trọng hơn cả cha nương. Người trong nhà thường thường nói đùa về những câu chuyện thời thơ ấu của cô, năm cô sinh ra là năm kế hoạch hóa gia đình, hai vợ chồng Chu Quế Hoa cũng còn trẻ, luôn muốn có một bé trai, vì không cho cô chiếm danh ngạch, thậm chí còn nghĩ đến việc vứt bỏ cô, đương nhiên bọn họ không có thật sự vứt bỏ cô.

Một lần đưa cô ấy đi chơi, không cẩn thận bị lạc mất, người lo lắng nhất không phải cha nương cô mà là Chu Thành Tài. Sau hai ngày tìm kiếm, cô được tìm thấy trước cửa một nhà hàng, nằm trên chiếc xô bẩn thỉu và ăn thức ăn thừa của ai đó.

Trước kia Chu Thành Tài thương yêu cô nhất, lúc hai tuổi dẫn cô ngồi xe lửa, người đến người đi chen chúc khiến Tiếu Duyên oa oa khóc lớn, cậu liền giơ cô lên, thế là cậu cứ bế cô cả một ngày, sau khi xuống xe phải mất mấy ngày hai cánh tay mới tiêu sưng khôi phục tri giác.

Có một lần Chu Quế Hoa cãi nhau với Tiếu Nhất Đức, Tiếu Nhất Đức tức giận và đánh Tiếu Duyên đang ngồi một bên chơi, Chu Thành Tài tức giận đến suýt nữa đốp chát với anh rể. Từ nhỏ người thương nàng nhất chính là cậu, Tiếu Duyên là một người hướng nội, nhưng điều đó không cản trở cô bày tỏ lòng biết ơn đối với cậu, đương nhiên cậu là người quan trọng nhất, cô không nỡ thấy ông vất vả chịu khổ.

Không phải cha nương, nhưng cậu cho cô tình thương giống như cha nương, hiện tại cô thực sự rất biết ơn Hà Triệu. Nhìn thấy hắn vì cậu của mình mà bôn ba bị thương, không tự chủ được bắt đầu áy náy đau lòng.

"Anh cũng nghe một người chú làm việc trong ủy ban tố giác nói, lần trước anh còn giúp Tiếu Lan chuyển đồ, đoán được chính là cái kia. Mượn xe đạp của bạn chạy về. Vốn định ném ở hầm cầu nhà em, nghĩ lại, lại cảm thấy quá nguy hiểm  liền mang đi. "Hắn nói nhẹ nhàng, Tiếu Duyên nghe lại căng thẳng."

"Vậy chân anh bị thương thế nào, có đau không?" Ánh mắt cô đầy thương tiếc.

Hà Triệu rất dễ dàng nhận ra những thay đổi cảm xúc của của Tiếu Duyên, được voi đòi tiên, hắn ra vẻ thống khổ, "Trầy rách một mảng da lớn, buổi tối ngủ cũng không dám động. Anh nói mình ngã, cha anh suýt nữa lại tẩn cho anh một trận."

Tiếu Duyên thấy hắn dường như rất đau đớn, không thể nghĩ ra cách nào để an ủi hắn, chỉ có thể bảo Hà Triệu cúi đầu. Hà Triệu rất nghe lời, đưa mặt về phía cô, Tiếu Duyên hôn lên miệng hắn một cái.

Như đã nói lúc trước, Hà Triệu là người biết được voi đòi tiên nhất, thuận cột leo lên trên, người đã đưa tới cửa làm sao cự tuyệt. Lúc này ôm Tiếu Duyên, đầu lưỡi rất linh hoạt, tiến vào trong miệng cô, mút lấy môi cô, ăn chậc chậc có tiếng, một hồi lâu mới buông ra.

Hơi thở của hai người nóng rực quấn lấy nhau, cả người Hà Triệu đều hưng phấn. Tiếu Duyên vùi mặt vào ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh Hà Triệu, cảm ơn anh đã giúp cậu em." Lời nói nhẹ nhàng, trừ cách đó ra, không biết nên biểu đạt như thế nào.

Hà Triệu ôm Tiếu Duyên thật chặt, cọ tới cọ lui, cọ đến mức mình nóng lên như sốt, khó chịu hừ hừ. Tiếu Duyên cảm giác trên bụng có một thứ thật cứng chọc vào, cố nén thẹn thùng lấy hết can đảm nói: "Hà Triệu, em giúp anh nhé, chúng ta làm lại một lần."

Hà Triệu cứng người, đột nhiên kéo cô ra, thực sự rất tức giận: "Em coi anh là gì? Em coi bàn thân em là gì, anh đã giúp chú của em và em trả ơn anh như thế này. Nếu là người khác thì sao?"

Hắn có chút hồ ngôn loạn ngữ, miệng không lựa lời, không trách hắn nghĩ như vậy, hiện tại thật sự là trùng hợp. Hắn trước kia xem tiểu thuyết thấy cái gì lấy thân báo đáp chỉ cảm thấy vớ vẩn, hiện tại thì tốt rồi, may mắn được trải nghiệm đãi ngộ của nhân vật chính, nhưng lại tức giận đến muốn nổ tung.

Tại sao cô lại như vậy, hắn thèm thân thể cô, cũng không đáng thương đê tiện đến mức này. Hắn giúp Chu Thành Tài, chỉ là bởi vì đó là cậu của cô, nếu xảy ra chuyện gì cô sẽ đau lòng, hắn không nỡ mà thôi. Nhưng trong mắt Tiếu Duyên, đây mà mưu đồ vì ích lợi, trong lòng Hà Triệu lạnh lẽo.

Cô chưa bao giờ nhìn thấu tấm chân tình của hắn, điều đó khiến hắn chán nản và khó chịu. Cho dù Tiếu Duyên vốn là có ý như vậy, giờ phút này cũng không dám biểu lộ ra, cô muốn ngăn cản Hà Triệu đang đi rất nhanh, nhưng lại không dám, vì vậy thận trọng đi theo sau, "Anh đừng nóng giận, em không có ý đó."

"Vậy em có ý gì? Rõ ràng là em thương hại anh, cảm thấy nợ anh một cái ân tình, cho anh ăn kẹo ngọt, sau đó coi như thanh toán xong." ."Hắn tức chết, muốn lăn lộn trên mặt đất, muốn điên cuồng phá hoại.

Tiếu Duyên sợ hãi, không nói nên lời. Hà Triệu thấy cô không phủ nhận, lồng ngực phập phồng, đầu ngón tay run rẩy: "Tiếu Duyên, em bắt nạt anh."

Hà Triệu thực sự rất buồn nên không hét lên với cô nữa, hắn buồn bực xông về phía trước, đi tới đâu tính tới đó, rơi xuống sông cũng là hắn đáng đời.

Tiếu Duyên định kéo tay hắn lại bị hắn hất ra, lại đi kéo, giải thích: "Em thật sự không có ý đó, em chỉ là thấy anh nhịn rất vất vả. Em tuy rằng cảm kích anh, nhưng không nghĩ tới báo đáp anh như vậy, đổi lại là những người khác, đập nồi bán sắt em cũng sẽ không dùng phương thức này đâu."

"Hà Triệu, anh chờ em một chút, anh còn bị thương đấy. Chân anh đều chảy máu, em nói là thật, anh tin em được không?"

"Em thật sự không phải muốn dùng phương pháp này báo đáp anh sau đó chúng ta huề nhau?" hắn rất nghi ngờ, Tiếu Duyên đã từng có tiền án với hắn.

"Thật sự không phải. "Cô rất chân thành nhìn hắn.

Hà Triệu rất mâu thuẫn, một mặt muốn mạnh mẽ từ chối, nhưng mặt khác, hắn thực sự không thể cưỡng lại sự thôi thúc hấp dẫn muốn lại gần cô tiến vào thân thể cô thân mật. Nếu hắn đồng ý, liệu cô có coi hắn ra gì không, cho rằng hắn chỉ nghĩ đến chuyện đó, cuối cùng tự tát vào mặt mình.

"Vậy rốt cuộc anh có muốn hay không? "Tiếu Duyên ngượng ngùng nhìn đũng quần hắn còn chưa dịu xuống.

"Muốn... " Hà Triệu cam chịu, quả thực muốn phát điên. Hắn rất muốn giữ gìn phẩm giá của mình, nhưng, nhưng... Hắn rất muốn, lần đầu tiên giữa hai người họ để cho hắn ngày nhớ đêm mong đến bây giờ, nếu hắn kìm nén nữa sẽ xảy ra chuyện. Hắn biết rõ, hắn điên cuồng muốn cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro