Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Triệu mất việc, chỉ có một mình hắn cảm thấy đáng tiếc, Tiếu Duyên vì hắn khổ sở. Cha mẹ hắn có thể tìm cho hắn một công việc tốt hơn chẳng. qua sẽ cần tốn một chút công sức và nhân tình, vấn đề này không lớn

Nhưng Hà Tiến đi được đến ngày hôm nay đều là kết quả nỗ lực của chính anh, so sánh với Hà Tiến quả thực khiến hắn chán nản. Suy nghĩ này của Hà Triệu không muốn cho người khác biết, mỗi khi có việc vặt gì, Hà Triệu luôn tìm các loại cớ không đi, Lý Tú chán không buồn quan tâm đến hắn.

Khi đó, cậu ở Tây Tạng đột nhiên nói có chuẩn bị trưng binh, hỏi Hà Triệu có nguyện vọng tòng quân hay không. Có cậu quan sát, ít nhất ở trong quân đội không có nguy hiểm tính mạng, vài năm sau xuất ngũ trở về đối với hắn các phương diện đều có chỗ tốt.

Lý Tú thương lượng với Hà bí thư, cảm thấy đưa Hà Triệu đi làm lính là việc rất tốt, hắn hiện tại tuổi tác vừa đủ, người lại rất cân đối, nên chịu chút đau khổ mài giũa tính tình. Tương lai muốn vào bộ phận nào lý lịch cũng đẹp mắt.

Càng nghĩ càng cảm thấy tòng quân là việc rất tốt, điều khó xử nhất là Hà Triệu hiện không chỉ là con trai của nhà họ Hà , còn là nửa con rể nhà họ Tiếu, nên mở miệng với Chu Quế Hoa như thế nào. Cô nương người ta bây giờ là thời điểm tươi sáng nguyện ý chờ hắn sao?

Mấy ngày nay Hà Triệu ở nhà, mỗi khi nương và cậu nói chuyện điện thoại liền lặng lẽ nghe nên đã rõ dự định trong nhà. Lúc hắn gần như hạ quyết tâm, hắn liền chạy đi tìm Tiếu Duyên.

Trên tay Tiếu Duyên cầm cái đuôi bò, từ sau khi Triệu Phàm Cao nước mắt lưng tròng rời khỏi thôn Hà Tử, trâu trong xã liền giao cho nhân viên chăn nuôi chuyên môn nuôi nấng. Thỉnh thoảng cô giúp một tay, lúc bận rộn cô lùa đàn gia súc lên núi để ăn cỏ tươi.

Trong khi Hà Triệu đang nói, cô chăm chú nhìn con bò như thể lơ đãng. Hà Triệu có chút lo lắng, ngập ngừng nói: "Em đợi anh đi, nghe nói nhập ngũ nhiều nhất là ba năm, đến lúc anh trở về sau đó sẽ đón em về nhà, được không?"

Theo kế hoạch ban đầu, bọn họ dự định một năm nữa sẽ kết hôn, Hà Triệu vốn đã lên kế hoạch rất tốt, thậm chí còn nằm mơ thấy đồ dùng trong phòng mới bài trí như thế nào. Trong lúc nhất thời không học được lái xe vốn là không cam lòng, nghe được những lời đàm tiếu trong thôn, lại càng không cam lòng qua loa kết hôn.

Đi lính là lối thoát duy nhất bây giờ, nhân lúc còn trẻ gây dựng sự nghiệp khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, không muốn cho người ta cảm thấy Tiếu Duyên mắt mù là điều mà hắn muốn nhất. Cho nên trong nhà khi lần đầu tiên đề cập đến việc nhập ngũ hắn không phản đối, phải nửa tháng sau mới dám đến nói với Tiếu Duyên, nhưng càng nghĩ lại càng chùn bước, lảng tránh.

Hắn rất sợ hãi và lo lắng. Tiếu Duyên vốn đã không thích hắn lắm, ba năm là cách nói thận trọng nhất, một khi hắn rời đi sẽ không chắc chắn ngày trở lại, làm sao có thể không biết xấu hổ để cho cô chờ. Nhưng muốn cho hắn buông tay, lại tuyệt đối không thể.

Tiếu Duyên trầm mặc một hồi, nhỏ giọng nói: "Anh đã quyết định muốn đi, còn thương lượng với em làm cái gì, chẳng qua là tới nói với em một tiếng." Đừng tưởng rằng cô nhìn không ra, ánh mắt cẩn thận lại chờ mong của hắn, vừa nhìn liền biết có chủ ý gì.

Tiếu Duyên kỳ thực cũng không để ý, hiện tại cô rất thích Hà Triệu, Hà Triệu lại thật sự đối xử với cô rất tốt, chờ hắn vài năm có vấn đề gì đâu. Bất quá có chút mất hứng Hà Triệu lại không tin tưởng cô, "Ở trong mắt anh, em không chịu được cô đơn đúng không, anh vừa đi em liền không thể chờ đợi, nghĩ ai không có anh thì không có thể sống được."

Hà Triệu kinh ngạc đến phát điên, hắn đã nghĩ ra một trăm cách, nếu Tiếu Duyên không muốn chờ hắn, không muốn hắn đi xa ngàn dặm, vậy làm thế nào để giữ cô ấy lại. Thậm chí phương án xấu nhất là cả hai người đều như vậy, cô không muốn chờ, hắn liền uy hiếp cô để cô thủ tiết chờ.

Không cần một câu thuyết phục, cô không những không cản trở mà còn ủng hộ hắn, nói với hắn, "Có thể đi ra ngoài một chút cũng tốt, sau này không nhất định có cơ hội. Nhân lúc còn mạnh khoẻ xuất ra một phần lực xây dựng đất nước , em cũng sẽ vì anh tự hào."

Một nụ cười khẽ nở trên khuôn mặt cô trong làn gió đầy hương lúa mì, tràn đầy sự cổ vũ và ủng hộ hắn, còn có cái gì hạnh phúc hơn khi được người quan trọng nhất ủng hộ một quyết định quan trọng. Thiên đường địa ngục cũng thế thôi. Hà Triệu ôm Tiếu Duyên ở trên sườn núi điên cuồng xoay vòng, cười ha ha.

Cuối cùng hai người đồng loạt lăn vào trong bụi cỏ, Hà Triệu rất tình cảm ôm mặt cô: "Tiếu Duyên, anh thật sự rất thích em."

Hà Triệu cao hứng xong trong lòng lại chua xót, lại theo Tiếu Duyên đi đâu hắn theo đó. Tiếu Duyên không có nửa phần không nỡ, vội vàng lùa đàn gia súc lên xuống dốc rất vui vẻ. Hà Triệu đột nhiên khó chịu, hắn so với con gái còn đa cảm hơn, rõ ràng nên là Tiếu Duyên luyến tiếc dùng sức nịnh bợ hắn mới đúng.

Hắn không phục chạy đến trước mặt cô: "Em xem lúc vợ chồng nhỏ người ta chia tay, đều là cô dâu nhỏ khóc bù lu bù loa, sao em không có phản ứng?"

Tiếu Duyên rất vô tội, cô không vui thì hắn đi cũng không vui, cô vui vẻ chờ hắn tiễn hắn đi hắn cũng không vui, rốt cuộc muốn như nào? "Vậy phải khóc một chút sao? Em khóc anh sẽ không đi? " Vậy thì cô không nên khóc

Hà Triệu bị hỏi á khẩu không trả lời được, cuối cùng không phục nói: "Em lại không thương tâm, khiến cho anh phải khổ sở vì hai người, không công bằng." Hắn vui mừng xong rồi, vừa nghĩ tới phải chia tay nhiều năm liền khổ sở không chịu nổi, một người chia làm hai nửa, một người rất hướng tới cuộc sống mới sắp tới, một người buồn bực không vui muốn đem cô giấu đi mang cô đi cùng.

Đã chuẩn bị xa cách rất lâu, Hà Triệu về đến nhà, mẹ hắn tới nói: "Chuẩn bị đi, qua vài ngày nữa ngươi cùng Tiếu Duyên đi lĩnh giấy chứng nhận." Hà Triệu nhất thời bối rối, "Nương, người chưa tỉnh ngủ sao?" Hay là hắn chưa tỉnh ngủ.

Lý Tú trừng mắt nhìn tiểu tử ngốc, "Không vui đúng không? tốn bao nhiêu nước bọt của lão nương, thím ngươi còn không vui đấy, đừng có kéo tâm trạng của mọi người xuống."

Hà Triệu chỉ nghe cậu nói lập tức phải trưng binh, không nghe rõ thời gian người ta nói còn có hai tháng. Lý Tú ban đầu cũng đang suy nghĩ về cuộc hôn nhân của hắn, hoặc là để cho hai đứa nhỏ lo liệu trước, bà nhất định đối đãi Tiếu Duyên như con gái,đây là điều bà nói với Chu Quế Hoa, hoặc là Tiếu Duyên sẽ phải chờ vài năm.

Bà cũng sợ đêm dài lắm mộng, lúc Hà Triệu đi tìm Tiếu Duyên, bà liền mang theo lễ đi gặp Chu Quế Hoa. Hai người chuyện trò thân mật, thảo luận hồi lâu, Chu Quế Hoa ban đầu cũng không vui, nhưng Lý Tú phân tích đạo lý rõ ràng. Bà thật sự thích Tiếu Duyên, muốn sớm đón cô về, chờ Hà Triệu đi Tiếu Duyên cũng có thể thường xuyên trở về nhà, coi như con bé có hai gia đình. Hà Triệu vừa đi, Hà Tiến lại nằm dí ở nhà, đến lúc đó Tiếu Duyên bồi bà, bà nhất định sẽ tốt với cô như con đẻ.

Mặc dù là kết hôn sớm nhưng tuyệt đối không ủy khuất Tiếu Duyên, ngày mai liền đi mua xe đạp trong lễ hỏi, máy may radio, trừ những thứ đó ra còn chuẩn bị tiền mặt phiếu lương phiếu thịt, nhất định không thể kém hơn so với nhà khác. Mặt khác đối phương có yêu cầu gì cũng cứ việc nói, Lý Tú có cái miệng khéo léo, mang theo thành ý tới, Chu Quế Hoa có không vui đến đâu thì người ta các mặt đều nghĩ tới, lại cự tuyệt trên mặt liền khó coi.

Cuối cùng hai nữ nhân liền thương lượng hôn kỳ, đến lúc đó mời những người nào, trên bàn sắp xếp đồ ăn gì, trình tự thế nào. Càng nói càng hưng phấn, Chu Quế Hoa hoàn toàn quên bà vừa mới bắt đầu không muốn Tiếu Duyên gả quá sớm, chuẩn bị kéo dài một chút.

Hà Triệu nhận được tin phải lập tức mở tiệc đón Tiếu Duyên đến nhà hắn, hắn đã bối rối vài ngày, luôn cho rằng đang nằm mơ, mỗi ngày hỏi Lý Tú một lần. Nương hắn không kiên nhẫn, đuổi hắn ra ngoài như đuổi ruồi, Tiếu Duyên trở nên bình tĩnh và đã có chuẩn bị sẵn.

Hà Triệu dẫn cô vào trong thành mua sắm đồ dùng tất yếu, hắn giống như một tân nương sắp xuất giá, vừa nhìn thấy cô liền cong mắt cười ngọt ngào, hai người móc ngón tay nhau, đi chỗ nào cũng không buông ra, mua đồ chọn tới chọn lui, luôn có thể tìm thấy một loạt các vấn đề. Tiếu Duyên càng giống một người đàn ông hơn đã tính toán sẵn từ trước, quyến rũ được cô gái nhỏ, thong dong nên làm gì thì làm, chọn đồ cũng chỉ có thái độ "tương đối là được rồi".

"Em cảm thấy cái này cũng được, hoa văn rất đẹp, thép từ tính bền."

"Vải polyester rất thoải mái, mọi người đều mặc cái này, dễ giặt."

"Anh Tử kết hôn liền mua cái này, giá cả không chênh lệch nhiều lắm......"

Hà Triệu chán ghét một đường: "Cái này là cái gì, chân này cong cong vẹo vẹo, có thể đặt vững vàng sao, Em dùng như thế nào?"

"Cái gương này cũng quá mơ hồ, không bằng múc một chậu nước soi."

"Sơn này còn chưa quét tròn, không bằng anh tự làm một cái."

"Quá rẻ, xác định không tốt."

Người ta mang con dâu mới ra ngoài mua đồ, chỉ sợ nhà người tta tham lam đòi hỏi quá nhiểu, Hà Triệu lại mặc kệ, cứ chọn tốt nhất có thể. Tiếu Duyên cảm giác có người chỉ trỏ, lặng lẽ kéo hắn, "Nhiều lắm, em lại không dùng được, anh đừng tiêu hết tiền."

Hà Triệu ngay thẳng và tự tin, giống như một con công kiêu hãnh, "Anh vào bộ đội lại không dùng tới tiền, vốn để dành kết hôn, muốn xử lý đơn giản thì mua thành đồ cho em đi. Anh nguyện ý."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro