Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôn sự cũng không náo nhiệt, cũng không gây chú ý, mặc dù cô không thích những đồ trang sức khiến mặt trông rất dài, nhưng người khác kết hôn có, Hà Triệu cũng đều đặt mua đầy đủ.

Lý Tú vốn cảm thấy thiệt thòi cho Tiếu Duyên, hơn nữa gia đình hắn cũng không thiếu chút đồ lễ đó, trước khi kết hôn đã nghe ngóng máy may chờ hàng đến. Chu Quế Hoa thấy Hà gia già trẻ đều rất để ý coi trọng hôn sự này liền vui vẻ ra mặt, cao hứng làm tốt những điều cần thiết cho hôn sự.

Vốn cho rằng Tiếu Lan nhất định sẽ kết hôn trước Tiếu Duyên, Chu Quế Hoa đành phải dọn đệm và chăn bông đã chuẩn bị từ lâu ra cho Tiếu Duyên dùng trước, cứ như vậy nhưng vừa thấy đồ Hà gia chuẩn bị lại cảm thấy vẫn không xứng với nhà họ.

Mấy ngày nay bà rất hào hứng, bận rộn đến khí thế ngất trời, Tiếu Nhất Đức nhắc nhở bà: "Chỉ là gả khuê nữ ? Như vậy là được rồi, có so sánh cũng không bì được với người ta."

Chu Quế Hoa sắc mặt tối sầm, trừng mắt liếc Tiếu Nhất Đức một cái, "Ai muốn so với ai, người ta thành tâm thành ý, ngươi qua loa như vậy thích hợp sao? Có vài người không phải nói lung tung khuê nữ nhà ta không biết kiềm chế sao, hừ, ta muốn nở mày nở mặt gả khuê nữ, xem cô ta còn nói cái gì."

Lời này có ý ám chỉ, Tiếu Nhất Đức nhíu mày, biết nói tiếp sợ là sẽ chọc giận bà, không hề để ý đến bà nữa. Bà nội Tiếu nghe nói Hà gia chuẩn bị mua một chiếc xe đạp đưa tới, đoán nhà lão Nhị không lấy ra của hồi môn tương xứng, tự mình bỏ tiền ra mua ấm nước, chậu rửa mặt, đến lúc đó cũng đẹp mắt một chút.

Chọn ngày lành tháng tốt, Hà Triệu dẫn Tiếu Duyên lên thành phố làm giấy đăng ký kết hôn, lúc trở về còn đi chụp ảnh. Trong nhà cũng chuẩn bị tương đối rồi, ngày đầu tiên đãi rượu ở Tiếu gia, đều là người thân và bạn bè rất thân thiết. Con dâu nhỏ mới đến, tất cả mọi người lôi kéo cô nói chuyện, lần đầu tiên được chú ý như vậy, Tiếu Duyên rất ngượng ngùng.

Trương Anh đến đúng lúc, kéo cô sang một bên để thì thầm. Hôm nay Tiếu Duyên mặc một bộ xiêm y đỏ, da cô trắng, tóc cùng mắt đen nhánh, tương phản rõ ràng. Trong sân chật ních người, nhưng nhìn thoáng qua cô là người nổi bật nhất.

Người lớn trước đây không để ý nhiều đến cô cũng nhận ra rằng đứa con thứ hai của nhà họ Tiếu thực sự rất ưa nhìn, giống như nhân vật trên bức tranh sơn dầu. Cũng đến tuổi lập gia đình rồi, sao họ không để ý đến cô gái này từ trước.

Nhớ tới Tiếu Lan, khắp nơi không thấy bóng người, cô ấy rất năng động hoạt bát, bình thường có cơ hội để lộ diện phát biểu trong một dịp trọng đại cô cũng rất vui vẻ đi, hôm nay lại không thấy bóng người. Trương Anh cũng lấy làm lạ, "Chị ngươi đâu, không phải không về chứ?"

"Đã trở về, có lẽ ở phía sau bận rộn đi, vừa rồi còn nhìn thấy chị ý."

Chị cô lần này trở về hình như không vui, Tiếu Duyên có chút tư tâm, cũng không biết hỏi như thế nào. Buổi trưa mở tiệc, Tiếu Lan trông rất vui vẻ còn lôi kéo mọi người đi uống rượu, thím chị dâu cùng dòng họ trêu chọc Tiếu Duyên uống rượu, Tiếu Lan liền cười ngăn cản tất cả.

Sau khi đi chúc rượu một vòng Tiếu Lan đã uống đến mặt đỏ bừng, Chu Quế Hoa chê cô hồ nháo, vội vàng đuổi cô trở về phòng ngủ. Tiếu Duyên rót cho Tiếu Lan một ly nước, bảo cô đứng dậy uống, Tiếu Lan phát điên, mở tay Tiếu Duyên ra, "Ta vì sao không có vận khí tốt như ngươi, dựa vào cái gì a dựa vào cái gì?"

Đầu óc Tiếu Duyên nhất thời sững sờ, xoa xoa lỗ tai, ngồi xổm trước giường, "Chị thật sự thích Hà Triệu, trước kia chị còn ghét bỏ hắn ta chơi bời lêu lổng."

Tiếu Duyên không có kinh nghiệm xử lý loại chuyện này, nếu cãi nhau với Tiếu Lan, khiến cho cha nương đều biết hiển nhiên là không thể nào, lại không thể tức giận với Hà Triệu. Chỉ có thể yên lặng chờ xem điều gì sẽ xảy ra, quyết định xem lại rồi tính toán.

Ngày hôm sau còn chưa sáng, ngoài phòng lúc đầu óc còn chưa tỉnh đã có người đến gõ cửa. Hôm nay là ngày chính thức đón dâu, từ trong ra ngoài náo nhiệt hẳn lên, Tiếu Duyên ngồi ở trong phòng nghe luôn cảm thấy không chân thật. Sờ sờ ngực mình, trí tim đang đập thình thịch và nhảy cẫng lên vì vui sướng.

Cô còn đang ngẩn ra, Trương Anh đã kích động đi tới, đặt mông ngồi bên cạnh cô, "Thật không tồi, xe đạp cùng máy may đều mang tới, thím kêu bỏ vào trong phòng. Ta nói với ngươi, ngươi gả qua cố gắng nắm chắc Hà Triệu, ta thấy hắn tuy rằng lưu manh cũng không giống bộ dáng có thể đánh phụ nữ, hắn lại đi làm lính vài năm, cũng có thể học được có trách nhiệm."

Lúc trước Trương Anh và Tiếu Duyên chơi rất thân, đương nhiên biết Tiếu Duyên sợ Hà Triệu, cùng chung mối thù, cô cũng không có hảo cảm gì với Hà Triệu. Nhưng rốt cuộc cũng không biết nhiều chuyện, chỉ sợ Tiếu Duyên lục đục, hai người sống không tốt.

Hiện tại phần lớn mọi người đều biết, sở dĩ Tiếu Duyên đính hôn với Hà Triệu cũng là bởi vì Hạ quả phụ đồn đại lung tung. Hai người tuy rằng trai tài gái sắc, cũng không có mấy người cảm thấy giữa bọn họ có tình cảm, Trương Anh vẻ mặt lo lắng, "Duyên tử, lập gia đình không thể tự do như ở nhà, mọi việc đều phải nhìn một chút. Ngươi may mắn không có em chồng, nhưng phải cung phụng mẹ chồng, cũng đừng thật tùy tiện, vừa đi liền đương gia làm chủ..."

Thời gian cô lập gia đình cũng không dài, nhưng cũng nhận ra nhà chồng rốt cuộc không giống với nhà mẹ đẻ, vừa mới bắt đầu khẳng định cần rèn luyện, không nhìn thấu tính tình mọi người thì đừng ra mặt. Những lời này Chu Quế Hoa cũng sẽ không nói với Tiếu Duyên, cô là loại giáo viên thực tế, gặp chuyện mới có thể dạy người ta làm như thế nào, chỉ có bạn cùng lứa tuổi như Trương Anh, mới có thể cảm nhận được sự lo lắng của Tiếu Duyên.

Trương Anh nhìn Tiếu Duyên vài lần, cười lạ lùng và thì thầm với cô: "Thím có dạy ngươi không?"

"Cái gì? "Tiếu Duyên đắm chìm trong sợ hãi cuộc sống tương lai, không có tư duy nhảy nhanh như Trương Anh.

"Chính là động phòng a, chính là ừm cái kia, Hà Triệu đến lúc đó chạm vào ngươi, ngươi cũng đừng có nháo với hắn a, vợ chồng mới cưới đều có lần này. " Trương Anh cực kì thiếu tự nhiên, tiến đến bên tai Tiếu Duyên nhỏ giọng nói vài câu gì đó.

Khuôn mặt Tiếu Duyên đỏ bừng, cô có thể nói với Trương Anh loại chuyện này Hà Triệu đã sớm bắt cô làm mấy lần được sao? Được người ta nhờ vả, Trương Anh có cảm giác hoàn thành nhiệm vụ, thấy Tiếu Duyên xấu hổ, cô cũng không xấu hổ, còn nói với Tiếu Duyên về cảm nhận của mình.

Trời đã rạng sáng, khi Hà Triệu bị người đẩy vào nhà, mặt Tiếu Duyên vẫn còn đỏ. Hai người bọn họ hôm nay mặc quần áo màu sắc kiểu dáng giống nhau, thật sự có cảm giác một đôi, Thiết Ngưu la ó một cách phấn khích. Hà Triệu không còn cách nào khác, bước đến gần Tiếu Duyên, hôn cô một cái, mọi người cười ồ lên, hắn thì thầm với cô: "Em thật đẹp xinh đẹp."

Giống như nằm mơ, Tiếu Duyên vừa nhìn thấy Hà Triệu, tiếng ồn ào xung quanh đều trở nên mông lung mơ hồ. Trên thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ, khuôn mặt tươi cười tràn đầy vui mừng. Lúc quỳ xuống trước Chu Quế Hoa, đôi mắt cô ấy tràn đầy niềm vui và nước mắt, vây quanh đám đông khi họ đi ra ngoài.

Xe dừng ở cửa Hà gia, Hà Triệu dắt cô vào cửa, nhìn thấy rất nhiều người nhà hắn, đều là nhân vật cấp bậc lãnh đạo không thường thấy. Lòng bàn tay Tiếu Duyên căng thẳng đổ mồ hôi, Hà Triệu vẫn nắm tay cô, kiên định ở bên cạnh cô, che chở cô không cho bọn Thiết Ngưu náo loạn, trong hoàn cảnh ồn ào nhỏ giọng hứa hẹn với cô, "Anh cứ như vậy lôi kéo em cả đời, hôm nay đã nói rồi."

Nhìn đôi mắt hàm chứa ý cười kia, Tiếu Duyên không sợ hãi nữa, cũng cười cười với hắn. Bác gái Hà Triệu cười to nói: "Ôi, đã lâu không gặp người mới xứng đôi như vậy, tân nương tử giống như tiên nữ, tẩu tẩu có thêm một nữ nhi ngoan."

Đột nhiên náo nhiệt trở lại, Tiếu Duyên đỏ mặt cúi đầu, Lý Tú gọi hai người bọn họ vào phòng. Ngồi không bao lâu Tiếu Lan đi ra ngoài trước, Tiếu Duyên từ trong cửa sổ nhìn thấy cô ấy đang nói chuyện với Hà Triệu, hình như đang cãi nhau, cuối cùng sắc mặt Tiếu Lan không tốt liền đi trước.

Bên ngoài nhiều người như vậy, còn có lãnh đạo bộ mậu dịch, Hà Triệu liền đĩnh đạc bưng một chén mì đi vào, Tiếu Duyên nghe được có người trêu chọc hắn nhớ nhung vợ, trên mặt lại nóng lên. Hà Triệu hôm nay vẫn cười, cũng không ngại mệt ngồi ở bên giường nhìn cô ăn mì, Tiếu Duyên nhịn một chút, "Chị em tìm anh nói cái gì?"

Hà Triệu a một tiếng, nửa điểm không giấu diếm, Tiếu Lan cảnh cáo hắn đã quên ra sau đầu bán đứng chị vợ không chút do dự, "Cô ấy hỏi Vương Thanh Sơn vì sao không tới, anh cũng không biết. Hắn là một đồng nghiệp của anh ở bộ kinh tế, làm lái xe, trước kia cô ấy đi bộ kinh tế căn bản không phải tìm anh mà là mượn cơ hội gặp Vương Thanh Sơn."

Còn hại hắn cõng nồi, hừ hừ, cũng không giấu hộ cô ta. Tiếu Duyên bối rối: "Vương Thanh Sơn? Là người nào?

"Người trên trấn Bạch Miễn Hạp, kết hôn nhiều năm, vợ hắn bỏ hắn đi theo người khác, để lại một đứa con gái." Hà Triệu cẩn thận nói, hắn biết Tiếu Lan có ý tứ với Vương Thanh Sơn  không phải ngày một ngày hai, lần trước Tiếu Duyên ghen hắn liền để ý, sau đó liền phát hiện bí mật lớn này.

Tiếu Duyên hoàn toàn bối rối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro