Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Triệu ủ rũ đi về nhà, trên đường về cần đi qua một khu rừng trúc nhỏ. Lúc này trời đã nhá nhem tối, trong rừng cũng một mảnh tối om, cực kì yên tĩnh, người nhát gan nhất định sẽ bị dọa sợ.

"Tôi khuyên anh tốt nhất nên nhanh chóng thả tôi ra, nếu không ngày may tôi sẽ nói cho trưởng thôn, cho anh đẹp mặt! "

Giọng nói của cô gái ẩn ẩn hiện hiện kèm theo run rẩy, nhưng cô ấy vẫn cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nghe được âm thanh xì xào từ nơi tối kia truyền đến, Hà Triệu dừng lại.

Ngay sau đó hình như có người bị bịt miệng, tiếng ồn biến thành tiếng khóc thút thít. Hà Triệu tâm trạng không tốt, lớn giọng kêu một tiếng "Này", tiện tay cần một cành trúc nhảy vào trong."

Quả nhiên trên bờ ruộng có hai người đang dây dưa lăn lộn, trước khi Hà Triệu nhảy xuống, một bóng người đã loạng choạng leo đi chạy trốn. Nhờ có ánh trăng, Hà Triệu đã thấy người đó bị què chân nên cũng đoán được đó là ai.

Trong thôn có tên Lưu Nhĩ Ma Tử nổi tiếng tham ăn lười làm, nghe nói mấy năm nay hắn thường xuyên đi khắp nơi quấy rối các cô nương, Tiếu tức phụ trong thôn, vì vậy mới bị đuổi khỏi thôn lưu lạc đến thôn Hà Tử. Đuổi không được, cũng không thể làm gì hắn, cứ như vậy để hắn tiếp tục sống ở đây.

Dù thường xuyên chứng nào tật nấy, lôi lôi kéo kéo tay Tiếu tức phụ trong thôn, trộm quần trong của các cô nương, bị đàn ông tóm lấy đánh cho một trận, hắn vẫn không quan tâm. Không ngờ rằng khi không ai để ý hắn lại càng trở nên tệ hại hơn, còn dám kéo người vào rừng cây,

Thấy hắn bỏ chạy, Hà Triệu vung gậy cũng không đuổi theo, quay lại hỏi: "Cô không sao chứ ?" Trời quá tối, nhất thời hắn không nhận ra cô ta là ai.

Bóng người đó từ dưới đất đứng dậy, thắt chặt lại quần áo, cũng không dám nhìn Hà Triệu, nhanh chóng liếc hắn một cái, đẩy hắn chạy đi.

Hà Triệu không hiểu kiểu gì, cũng không để tâm đến chuyện đó, quay người về nhà.

Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, Hà Triệu mơ màng lăn lộn trên giường, tay gác trên mặt tiếp tục ngủ. Hứa Tiến bên ngoài gõ cửa, gọi hắn dậy.

Hắn mở mắt, trong mắt là mái nhà lợp bằng tre, trong chăn chân hơi động, giữa hai chân có một mảnh trắng đục. Mặt hắn cứng đờ, tối qua quả nhiên không nên mất khống chế hôn Tiếu nha đầu kia, hại hắn buổi tối nằm mơ thấy mình cùng cô ...

Hà Triệu cáu kính vén chăn lên, ngáp một cái, trước thay một bộ quần áo, nghĩ một chút lại ôm bộ quần áo cũ ra ngoài. Cầm quần áo bẩn ném vào chậu nước bên cạnh, vò lung tung vài lần, xác định không còn vết tích mới quay vào phòng.

Giờ mới phát hiện trong còn có một người đang ngồi, thấy đi vào liền nhanh chóng ngồi thẳng dậy, Hà Triệu phớt lờ. Người đó nhanh chóng đứng dậy, "Xin chào Hà Triệu, tôi là Đỗ Minh Nguyệt, là thanh niên tri thức của sở thanh niên tri thức. Tối qua cảm ơn cậu."

Hà Triệu còn chưa tỉnh ngủ, hắn vẫn muốn về phòng tiếp tục ngủ, hoặc còn có thể tiếp tục mơ giấc mộng đêm qua. Đôi mắt mơ màng nhìn, đầu tóc loạn cào cào, tướng mạo anh tuấn, đôi mắt hơi híp lại, trên mặt tràn đầy sự không kiên nhẫn còn có vẻ lưu manh ưa nhìn.

"Là cô à." Hắn nhặt chiếc ghế gần đó ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, uống nửa ly nước, tỉnh táo hơn chút.

Đỗ Minh Nguyệt mặc bộ quần áo bằng vải lanh giống các cô gái trong thôn, hai bím tóc đen rủ trước ngực. Hắn tùy tiện liếc nhìn, không đẹp bằng tóc của Tiếu nha đầu kia, vừa đen vừa mượt, không biết gội bằng gì, còn thơm nữa.

Mở miệng ngáp một cái, hắn lười nhác hỏi: "Cô tới làm gì vậy?"

Đỗ Minh Nguyệt thấy hắn hỏi mình, bình tĩnh lại, không đặt sự chú ý lên gương mặt hắn nữa, "chính là tới cảm ơn cậu, cậu biết kẻ tối qua là ai không ? Tôi muốn nói với trưởng thôn, tuy tôi chưa bị thương tổn gì, nhưng vạn nhất hắn lại đi tìm người khác, người như vậy không thể dung thứ."

Đỗ Minh Nguyệt lòng đầy căm phẫn, gương mặt nhỏ vì kích động từ trắng chuyển sang đỏ.

Hà Triệu thì sao cũng được, đang định nói cái tên Lưu Nhị Ma Tử thì nghe Đỗ Minh Nguyệt nói, "Cậu thật giống với anh trai cậu, hôm qua có phải cậu mặc đồ của anh trai cậu không. Tôi ban nãy nhận nhầm người đó."

Nói xong không nhịn được cười lên, Đồ của Thường tiến lấy áo sơ mi làm chủ, áo thường được nhét trong quần, dáng người cao cao, rất giống người trong phim điện ảnh.

Hà Triệu tim đập thình thịch, nếu việc trở nên nghiêm trọng, vậy chẳng phải hắn sẽ bị lộ thân phận sao, truyền đến tai Tiếu nha đầu đó thì tiêu mất. Hắn lập tức bỏ đi ý nghĩ nói ra cái tên Lưu Nhị Ma Tử, lắc lắc đầu : "Tôi cũng không nhìn rõ, trời quá tối rồi. Cô cũng không thấy được hình dáng của hắn sao?"

Hà Triệu nhìn chằm chằm Đỗ Minh Nguyệt, sắc mặt của Đỗ Minh Nguyệt hơi tái nhợt,"Tôi tối qua đi nhà thôn trưởng lấy đồ, lúc về muộn rồi sợ bạn bè lo lắng nên nghĩ tìm đường tắt, đi tới bìa rừng đã bị người đó kéo vào."

Người đó có nói mấy câu, nhưng cô ta quá lo lắng sợ hãi, bây giờ nhớ lại tình cảnh tối qua vẫn còn mơ hồ, không thể nhớ ra được.

Hà Triệu thả lỏng người, "Vậy sau này cô cẩn thận chút, tốt nhất không được đi một mình trên đường."

Tiễn Đỗ Minh Nguyệt đi, Hà Triệu đã tỉnh hoản toàn, nhìn thấy Hà Tiến đang thu dọn tủ, hắn dựa vào. Hà Tiến lấy sách ra đếm , đẩy mắt kính, "Em để quyển tập thơ hiện đại đó đâu rồi?"

"Anh cần dùng?" Hắn khoanh hai tay trước ngực, uể oải.

Hà Tiến lắc đầu, Hà Triệu nói: "Anh không dùng thì để chỗ em, không mất được đâu." Quyến sách đó hắn đã tặng cho Tiếu nha đầu, muốn cũng không có."

Hà Tiến hiểu rõ tính cách vứt đồ bừa bãi của em trai, lắc đầu nói: "Mấy ngày nữa trường học khai giảng, anh cần dùng."

"Đợi khi nào anh cần dùng lại nói đi," Hà Triệu qua loa nói: "Anh thực sự quyết định trở về dạy học sao, dạy học trên trấn tốt biết bao."

Trường Tiếu học trong thôn đã được thành lập rồi, do rất thiếu giáo viên, Hà Tiến liền bị gọi về, tạm thời đảm nhiệm chức vụ giáo viên dạy toán.

"Dạy học ở đâu cũng giống nhau, dù sao anh cũng cứ làm thôi. Ngược lại là em đấy, em rút cục muốn làm gì? Kêu em làm ruộng em cũng không làm, bảo tiếp tục học lại kêu không có ý nghĩa. Nếu không em lên trấn học lái xe với chú, tương lai cũng là một hướng tốt."

Hà Triệu chơi bời lêu lổng là việc khiến cả nhà đau đầu, bản thân hắn cũng rất vô tâm, lười nghe anh hắn cằn nhằn, Hà Triệu nhanh chóng chạy mất.

Lúc này đã là giữa trưa rồi, người của đại đội đều đi nhà ăn ăn cơm, Tiếu Duyên nhanh chóng ăn trưa xong tranh thủ về cho lợn ăn.

"Này."

Nghe thấy có người gọi, cô ngửa đầu lên nhìn, thấy Hà Triệu lưu manh, nhân lúc hắn còn chưa tới gần, nhanh chóng leo lên con dốc nhỏ bên cạnh, đi trên đường về nhà.

Hà Triệu dựa vào đôi chân dài, hai ba bước đã đuổi kịp, tức giận túm lấy cô, "Nhìn thấy tôi em chạy cái gì ?"

Tiếu Duyên bị hắn túm lại người nghiêng lảo đảo, đứng vững xong cũng không lên tiếng, chỉ khó chịu dùng sức kéo lại áo. Hà Triệu ngược lại càng dùng sức giữ chặt, cười gian xảo, "Lời tôi hỏi em, em trả lời hay không, không trả lời tôi không thả em đâu."

Tiếu Duyên đỏ mặt, bực bội lườm hắn, thu hết can đảm nói: "Anh thật phiền phức."

Cô vừa sợ vừa chán ghét, dù sao cũng không cho Hà Triệu sắc mặt tốt. Hà Triệu sững lại, hôm qua còn ngoan ngoãn bảo hắn ôm vào lòng hôn, bây giờ lại không nói như vậy nữa, hắn cúi đầu nhìn lại y phục của mình, hóa ra như vậy, hiện giờ hắn không phải Hà Tiến.

Hiểu được sự việc, sắc mặt hắn càng khó coi, lòng như lửa đốt, đau đến ngột ngạt, hắn cười nói: "Là tôi đáng ghét à, hôm nay tôi không để em đi nữa, nói cho tôi biết tôi đáng ghét chỗ nào?"

Anh nhàn rỗi, chọc chó đánh mèo, không ghề không nghiệp, chỉ biết trèo cây trộm trứng chim, xuống sông bắt cua, một chút việc đứng đắn cũng không làm, tôi đương nhiên ghét anh. Tiếu Duyên nghĩ như vậy nhưng lại không dám nói vậy.

Thực ra bàn thân Hà Tiến không phấn đấu, Tiếu Duyên cũng không ghét hắn đến mức gặp hắn là thấy phiền, chủ yếu do hai người họ có mối thù xưa. Tiếu Duyên nhớ khi còn nhỏ cô lên núi nhặt củi, rất nhiều lần bị cái đuôi nhỏ của hắn chặn lại, dựa vào Hà Triệu chống lưng, thành quả lao động một ngày của cô đã bị bọn họ cướp đi.

Về nhà nói với cha mẹ, vậy mà cô bị mắng không có tiền đồ, lại kêu cô không được gây chuyện với Hà Triệu. Cô từ nhỏ đã ghét Hà Triệu, thích Hà Tiến bao nhiêu lại ghét Hà Triệu bấy nhiêu.

Thấy dáng vẻ hung thần ác bá của Hà Triệu, Tiếu Duyên không khỏi nghĩ đến, rõ ràng cùng một gương mặt, sao Hà Triệu lại khiến người ta ghét như vậy. Cô mím chặt môi không nói, vừa sợ bị hắn đánh, co rúm người lại.

Dáng vẻ chán ghét chỉ sợ trốn không được này của cô càng khiến Hà Triệu nghẹn lòng, lạnh lùng nhìn cô một lúc, cuối cùng ủ rũ bỏ đi. Tiếu Duyên chỉnh lại quần áo, chỉ cảm thấy người này kì quái.

Hà Triệu càng nghĩ càng tức, cuối cùng tức đến mức cảm thấy cơn đau âm ỉ trong lòng, dáng vẻ phờ phạc dọa Thiết Ngưu giật mình, hắn che ngực hỏi: "Ta nói này Triệu tử, là bị thẩm mắng sao, không làm ngươi khóc đi. Sao rồi, bị người nhà đánh phải không?"

Hà Triệu khịt mũi, xùy một tiếng: "Cút cmm đi, ông đây khóc lúc nào ?" Tuy mắt có chút sưng, nhưng hắn chắc chắn mình không khóc.

Nghe giọng hắn vẫn bình thường, Thiết Ngưu yên tâm, ngồi xuống cạnh hắn, "Trong nhà lại bắt ngươi đi tìm việc làm à? Ai cũng như vậy mà, bọn họ nói bọn họ, bọn mình thoải mái là được rồi."

Trong bụng hắn cũng chả có nhiêu chữ, thực sự cũng không biết an ủi người khác, Thiết Ngưu suy nghĩ hồi lâu, khuyên một lúc. Hai người ngồi ở bên bờ sông, gió nóng từ đồng bằng thổi vào, nghe tiếng nước chảy về hướng đông.

Một lúc lâu sau, Thiết Ngưu cảm thấy cứ ngồi như vậy quá ngốc nghếch rồi, đang lúc hắn muốn nói gì đó, Hà Triệu mở mồm nói: "Có phải ta rất bị người ta ghét, không thông minh, không cầu tiến, không có học vấn như anh trai, còn trẻ đã bắt đầu dạy học."

Hóa ra do cảm thấy bản thân thua kém Hà Tiến, Thiết Ngưu oang oang nói: "Ngươi có thể giống sao, Anh Tiến từ nhỏ đã sống ở nhà ông ngoại trên trấn, quản giáo nghiêm, đọc sách đi học đều sớm hơnngươi. Hai người không sống cùng nhau, sao so sánh được?"

Tâm trạng Hà Triệu không có dấu hiệu tốt lên, Thiết Ngưu lại nói: "Đám anh em trong thôn chúng ta đều thích ngươi, yên tâm đi. Nói về thông minh, ngươi thông minh hơn anh Tiến nhiều."

Hà Tiến chiếm ưu thế về học hành, học cho đến hiện tại, có thể không ưu tú sao? Thiết Ngưu vẫn cảm thấy đầu óc Hà Triệu linh hoạt hơn, còn nhớ lúc nhỏ tuyết rơi lớn, trong thôn luôn có những con chim lớn đến kiếm ăn, lúc đó mọi người đều nghĩ tóm lấy bữa ăn ngon.

Chỉ Hà Triệu nghĩ đến dùng lồng, dưới đáy đặt một ít ngô, dùng gậy chống lên, đợi chim lớn chui vào mổ thức ăn, kéo dây thừng thắt lại. Có rất nhiều người học theo hắn, nhưng không bắt nhiều bằng hắn.

Đám người bọn họ thích cùng Hà Triệu chơi, âm thầm coi hắn là thủ lĩnh, không phải không có đạo lí. Khi đánh nhau cơn tức xông lên ai cũng dùng nắm đấm thu phục người, Hà Triệu có thể thắng không cần đổ máu, khiến người ta đẹp mặt, huống hồ công phu đánh đấm của hắn cũng không giấu diếm.

Thiết Ngưu nói nhăng nói cuội một lúc, cảm thấy cơn tức của Hà Triệu nên bớt rồi, Hà Triệu vẫn ủ rũ, đứng lên quay người về trước. Thiết Ngưu xoa đầu, "Vô lý, không phải trước kia cũng từng bị cười nhạo so sánh với Hà Tiến sao, ai lại lợi hại đến vậy, mắng khiến Triệu Tử buồn như này."

Tiếu Duyên hắt hơi một cái, Trương Anh cười hihi nói: "Sợ có người nhớ ngươi rồi, xem hôm nay ngươi hắt hơi bao nhiêu lần rồi."

"Là mắng ta đi." Tiếu Duyên lầm bẩm nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro