Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hiện tại đang là mùa thu hoạch khoai tây, công xã thôn Hà Tử cũng coi như là tương đối sung túc, trong công xã có 3 đại đội sản xuất, có nhiều ruộng đất tốt hạng 1 2 3.

Toàn công xã có hàng trăm mẫu đất để trồng khoai tây và khoai lang vào mùa xuân, khắp núi rừng đều là đội viên đội sản xuất chăm chỉ làm việc.

Trước tiên dùng cuốc đào, đào tơi đất, sau đó nhổ dây khoai tây lên khỏi mặt đất, lúc nhổ cần dùng lực giữ chặt, làm liền một mạch. từng củ khoai to chắc nịch bám lấy dây rễ dài kèm đất trồng theo từng chuỗi, giống như mặt trời trên bầu trời.

Tiếu Duyên đào ở phía đầu, Trương Anh nhổ ở phía sau, nhổ toàn bộ khoai tây trên rễ xuống rồi đẩy sang một bên. Hai người chơi vui, làm việc cũng ăn ý, làm cũng không chậm hơn các thanh tráng niên khác của công xã.

Trên đầu Tiếu Duyên đội mũ cỏ, trên tay đeo một đôi găng tay dày, da thịt toàn thân được bao bọc chắc chắn, một chút nắng cũng không chiếu vào được. Trương Anh không cầu kì như vậy, mặt trời vốn dĩ lớn, nóng đến mức phải xắn tay áo lên cao, kêu Tiếu Duyên đừng che vậy nữa.

Tiếu Duyên lại hắt hơi, cô kéo vành mũ xuống, mồ hôi trên mặt đều rơi vào đất, vừa vội vàng làm vừa nói: "Mẹ ta kêu ta đội mũ tử tế, nếu không để nắng chiếu lại đen như que củi, không đẹp."

Tiếu Duyên cũng thích làn da trắng trắng mềm mềm của mình, Tiếu Lan dù ngày nào cũng làm việc trong phòng cũng không trắng trẻo như cô. Tiếu Duyên dừng lại nghỉ ngơi chút, chỉ vào tay áo Trương Anh nói: "Ngươi nhanh thả tay áo xuống, mặt trời buổi trưa rất độc."

Trương Anh tuy không tin lời Tiếu Duyên, nhưng nghĩ đến màu da trên mặt và người không giống nhau của mình, hình như thực sự bị nắng chiếu. Sờ sờ gương mặt có chút thô ráp của mình, lại nhìn gương mặt Tiếu Duyên trắng trẻo hồng hào, bán tín bán nghi thả tay áo xuống.

Không cầu trắng giống như Tiếu Duyên, ít ra phải trắng hơn các cô nương bằng tuổi khác trong thôn, tương lai cũng dễ gả chồng. Trương Anh nghĩ một lúc, hỏi : "Duyên Tử, nhà ngươi đã nói với ngươi về người ta chưa?"

Tiếu Duyên động tác ngừng lại, sau đó đào càng nhanh, "Ngươi hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ có người tới hỏi ngươi rồi ?"

"Phải đó." Trương Anh hào phóng, "2 ngày trước có một người tới, còn giúp nhà ta làm việc cả một ngày, cũng khỏe lắm." Cô cười nói, "Ta cũng không còn nhỏ nữa, nên tính chuyện đó rồi."

Trương Anh lớn hơn Tiếu Duyên 2,3 tuổi, bây giờ đã 19 rồi, trước đây cũng có mấy người tới bàn chuyện gả chồng, có người còn chưa từng gặp qua, nhưng mà không thành."

Tiếu Duyên hơi đờ đẫn, "Không phải ngươi cảm thấy Hà Tiến tốt sao?" Người thích Hà Tiến thường rất khó đón nhận người khác.

Trương Anh cười, "Sao ngươi mê muội vậy, thích đâu có thể biến thành cơm ăn, hơn nữa ta thích Hà Tiến không phải kiểu thích đó, chỉ như ngươi nhìn thấy một bộ quần áo đẹp, ngươi thích nhưng lại chẳng có điều kiện mua."

"Việc kết hôn ý, vẫn là nồi nồi nào úp vung nấy."

Tiếu Duyên cảm thấy rầu rĩ, "Ngươi quyết định rồi ?"

Trương Anh gật đầu, "Trong nhà đều khen tốt, con người thật thà biết làm việc, nhà người ta cũng không tồi. Mẹ ta muốn một cái máy may, nhà họ không nói lời nào cũng đồng ý rồi."

Đối phương rất xem trọng cô, chàng trai đó vừa gặp cô đã đỏ mặt, cô cũng nhớ lúc đó cảm giác nóng bỏng trên mặt. Tiếu Duyên nhìn khuôn mặt cười vui vẻ của Trương Anh, cảm thấy mình không cần nói thêm gì nữa, mà thực sự cô cũng chẳng biết nói gì.

Buổi chiều tan làm, Trương Anh cùng đội trưởng đội sản xuất đi thu lại cờ đỏ được cắm trên khắp núi, Tiếu Duyên về một mình trước. Cô nhặt củi xong, Hà Tiến đã đang đợi cô, Tiếu Duyên vội vã chạy qua.

Hà Triệu nghe thấy giọng Tiếu Duyên, quay đầu nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô, không hiểu sao lại nghĩ đến vẻ mặt bực bội của cô buổi sáng, tim nghẹn, "Em sau này đừng tới nữa, anh cũng không tới nữa đâu."

Tiếu Duyên sửng sốt một lúc, vẻ mặt có chút thay đổi, lắp bắp nói: "Sao, sao vậy, em khiến anh tức giận sao?"

Cô cẩn thận như này càng khiến Hà Triệu tức giận cực kì, cô rốt cuộc thích Hà Tiến ở điểm nào, đáng để lấy lòng như này. Hà Triệu hất tay Tiếu Duyên, mặt căng thẳng, "Dù sao em không cần tới nữa, cũng đừng đến tìm anh."

Hắn ủ rũ xoay người rời đi, Tiếu Duyên vội vã đuổi theo. Hai người một trước một sau đi rất lâu, thấy sắp tiến vào nơi núi sâu, Hà Triệu rẽ vào một con đường nhỏ ít người lui tới.

Tiếu Duyên khó khăn theo sau hắn, gạt bụi gai trước mặt, tầm nhìn hơi tối, nhưng nhìn thấy Hà Triệu trèo lên một cái cây, phía trước cây là một dòng suối trong vắt chảy vào sâu trong cỏ.

Cô đứng dưới cây một lúc, ngẩng đầu lên nhìn, tán cây rậm rạp, không nhìn rõ cái gì. Tiếu Duyên rửa tay và mặt trong suối, cảm thấy Hà Tiến không còn tức giận, lúc này cô mới cẩn thận trèo lên.

Vừa trèo lên cô đã sững người, cũng không biết Hà Tiến tìm đâu ra nơi này, cành cây dưới tán cây rất rậm rạp, lớn đến một mức độ nhất định sẽ nở hoa, ở giữa còn để một khoảng trống không nhỏ, giống tổ chim.

Cành thô và mảnh đan xen lẫn nhau, tầng bên trên còn bị cạo nhắn, làm tổ ở bên trong nhất định rất thoải mái. Hà Tiến nằm nghiêng ở bên đó, cô quỳ ở sau lưng hắn, chọc chọc vai hắn, hắn không quan tâm.

Tiếu Duyên thở dài, nhỏ tiếng nói: "Anh rốt cục sao vậy ? A Tiến."

Nghe thấy câu A Tiến, Hà Triệu ngồi dậy, xoay người nhìn chằm chằm cô, nở nụ cười nham hiểm, hắn chầm chậm cởi quần áo. Thấy hắn đột nhiên cởi quần áo, Tiếu Duyên nhanh chóng cụp mắt không dám nhìn.

"Em còn không đi, anh muốn ngủ rồi." Hắn lạnh lùng nói.

"Anh vẫn còn giận." Cô nhỏ tiếng nói.

"Ồ ? Em sợ anh giận ?"

"Phải làm sao anh mới không giận nữa ?"

Hà Triệu đột nhiên nâng cằm cô, Tiếu Duyên nheo mắt nhìn loạn, thấy từng cơ bắp trên người hắn, đường nét trên cánh tay cũng rất lưu loát, cơ bắp được phác họa rõ ràng, mặt có hơi nóng.

"Em muốn anh không tức giận, vậy ngoan ngoãn nghe lời." Hắn đến gần cô nói.

Tiếu Duyên chớp chớp mắt, có hơi do dự. "Không thì em đi đi, sau này đừng gặp tôi." Hắn đột nhiên lạnh giọng dọa cô vội vàng gật đầu.

Hà Triệu mỉm cười, hắn nhìn chằm chằm vào mặt cô, một tay chạm vào cô cởi quần áo cô. Thấy quần áo sắp bị hắn lột ra, Tiếu Duyên tóm lấy tay hắn, bắt gặp ánh mắt giễu cợt của hắn như đang nói "Thấy chưa, quả nhiên là lừa người."

Cô mím môi, chậm chạp thu tay lại. Áo ngoài bị cởi ra, chỉ còn lại áo con trên người. Tiếu Duyên phát triển tốt, tuổi còn nhỏ, đằng trước ngực lại phình ra, ở mép cổ áo lộ ra hai mảng trắng lóa mắt.

Diện mạo tổng thể hơi gầy, trên cánh tay có cơ do làm việc thường xuyên, sờ vào lại có cảm giác gầy. Bị từng ngón tay hắn vuốt ve, nóng như bị chiếc lưỡi lửa liếm qua, khiến cô co người lại.

Hà Triệu kéo Tiếu Duyên đến trước mặt hắn ngồi xuống, quay lưng lại với hắn, một tay từ phía sau nắm lấy ngực cô, còn không nắm được hết, mềm mại giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chạy khỏi tay hắn, đầu ngón tay chậm rãi vân vê, nhẹ nhàng xoa nắn.

Tiếu Duyên mím môi, cô nắm lấy một cánh tay khác của hắn đang ôm lấy eo mình, ngực phải truyền đến một cảm giác kì lạ, khiến cô không kìm được mà run rẩy. Cảm thấy có thứ gì đó dày cộm áp vào mông, cô khó chịu vặn vẹo.

Hắn ám chỉ siết chặt lấy cô, khàn giọng cảnh cáo: "Đừng cử động."

Hai tay vòng qua eo cô, vén vạt áo lên. Tiếu Duyên giữ tay hắn, muốn khóc , "Không được, không được, A Tiến."

Hà Triệu cười lạnh, "Nhấc tay lên."

Tiếu Duyên thân thể run lên, chịu không nổi áp lực, chậm rãi giơ hai tay lên, quần áo dễ dàng bị hắn cởi ra. Hà Triệu chuyển tời ngồi trước mặt Tiếu Duyên, kéo cánh tay ôm ngực của cô ra, ngay lập tức, tầm nhìn của hắn bị kích thích nghiêm trọng.

Hai đỉnh tuyết phong vì giãy giụa khẽ đung đưa, nảy lên cực kì đáng yêu, làn da của cô trắng đến khó tin, nên hai hạt đỏ trên đỉnh cũng hồng hào mềm mại, vòng tròn núm vú cũng có màu nhạt.

Hốc mắt Hà Triệu nóng lên, cổ họng kịch liệt nuốt nước bọt, nhào đến đè Tiếu Duyên xuống, không nhịn được cắn quả anh đào nhỏ trong miệng. Đầu lưỡi không ngừng xoay quanh đầu vú, thỉnh thoảng mút lấy một ngụm thịt vú, hàm răng nhẹ nhàng cạ vào thịt nhũ hoa mềm mại.

Tiếu Duyên nằm xuống, bên dưới được lót bằng quần áo của hai người nên không đau lắm, nhưng cảm giác trên người rất kỳ lạ. Một luồng hơi nóng từ đầu vú kéo dài, như truyền lên mặt, bụng dưới, ngón chân, toàn thân nóng rực.

Bởi vì hắn cắn mạnh một cái, cô rên lên một tiếng, bị hắn phủ dưới thân, bụng dưới có cái gì cứng rắn chọc vào cô, cảm giác rất nguy hiểm. Tiếu Duyên run rẩy nói: "A Tiến, anh tốt hơn chưa?" Cô cảm giác hai đầu nhũ hoa bị ăn đều đã tê dại.

Hà Triệu ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, đưa tay xuống cởi cúc quần, Tiếu Duyên nhìn thấy, mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn. Hắn kéo bàn tay đang nắm chặt của cô lại, dỗ dành nói: "Giúp anh nhé? Em sẽ không chịu thiệt đâu."

Bàn tay trắng nõn mềm mại cầm thứ gì đó vừa thô dày vừa nóng còn nảy lê hai lần, Tiếu Duyên cũng không dám  nhìn vào thứ hết sức dữ tợn đó. Nhắm mắt lại, nhưng các giác quan của cô càng rõ ràng hơn.

Hắn để cô cầm lấy cái thứ to lớn đó, trượt từ dưới lên, lặp lại động tác đó, từng cái một. Lúc đầu rất chậm, nhưng sau đó càng lúc càng nhanh, hỏa côn trong tay càng lúc càng lớn, cơ hồ không thể cầm nổi.

Hắn dựa vào người cô, thở hổn hển rên rỉ lớn tiếng, dường như còn chưa đủ thoải mái, thậm chí bụng dưới còn chậm rãi di chuyển, tự mình đâm vào tay cô. Lòng bàn tay vốn đã tê dại, một cảm giác nóng bỏng lan khắp người khiến cả người cô cứng đờ.

Cuối cùng, Hà Triệu hừ một tiếng, nắm lấy tay cô lắc nhẹ vài cái, cả người run lên, có thứ gì đó nóng hổi chảy ra. Hắn thở hổn hển nặng nề, mắt nhòe đi, gục đầu vào vai cô.

Hai tay dính đầy chất lỏng nhờn dính, nhớp nháp, Tiếu Duyên cúi đầu thấp giọng nói: "Em muốn rửa."

Hà Triệu thở dốc. hơi nóng phả vào cổ cô, giọng nói khàn khàn, "A Duyên, Anh thấy thật thoải mái."

"Ừm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro