Cậu Bé Gác Mái (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy cậu không động, Tô Mộc mở hộp cơm ra, "Tôi không biết người phương Tây các cậu có thói quen ăn cơm hay không, bất quá tôi cảm thấy những món ăn này tốt hơn nhiều so với đống đồ ăn hỏng kia, cậu nếm thử xem, được không?"

Cô nói thế vì nghĩ rằng cậu không muốn ăn đồ ăn khác với đồ ăn phương Tây.

Morin cúi đầu nhìn hộp cơm, duỗi tay cầm lấy cái thìa màu bạc.

Tô Mộc chú ý tới động tác cầm thìa vụng về của cậu, cũng thấy cách cậu cầm thìa hoàn toàn giống trẻ con cầm ở tận đầu cán thìa, cô trầm mặc trong chốc lát, vươn tay cầm tay cậu, "Morin, cậu có thể đặt ngón trỏ ở đây, ngón cái ở chỗ này ..."

Sau khi cầm tay dạy cậu cầm thìa đúng cách, Tô Mộc mới buông tay cậu ra, nhìn cậu dùng thìa xúc miếng đồ ăn đầu tiên cho vào miệng, tuy rằng động tác vẫn còn hơi gượng gạo nhưng nhìn bình thường hơn trước rất nhiều.

Tô Mộc tò mò vội hỏi hắn, "Thế nào, ăn ngon không?"

Cậu khẽ gật đầu.

Lúc này Tô Mộc mới thả lỏng cười, "Tôi còn sợ cậu sẽ ăn không quen, nếu cậu cảm thấy ngon vậy thì tốt rồi."

"Tiếp theo..." Cậu hơi cụp mắt xuống, một đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ, không gợn sóng nhìn cô, "Dậy tôi dùng chiếc đũa cậu nói đi."

Tô Mộc hơi ngừng, "Được nha, cậu muốn học cái gì, chỉ cần tôi biết, tôi đều sẽ chỉ cho cậu."

"Ừm." Thanh âm cậu vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng vẻ lạnh băng ngăn người đến gần trong ngàn dặm lại giảm đi không ít.

Tô Mộc đôi tay chống cằm, lặng lẽ nhìn cậu, nhìn kỹ thấy, Morin có ngũ quan góc cạnh tinh xảo, đôi mắt xanh thẳm cùng mái tóc bạch kim vô cùng thu hút, nếu không phải do thiếu hụt dinh dưỡng dẫn đến màu da tái nhợt, cơ thể suy nhược thì cậu thật đúng là một thiếu niên xinh đẹp. Theo đó, cô càng không nghĩ ra được vì sao bệnh viện này lại đem một thiếu niên vô hại nhốt trong gian phòng gác mái này.

Ta bỏ con vào tủ lạnh: 【 Tiểu Hung, cô có muốn suy xét giúp người tốt đẹp hơn không, chuyện tốt làm đến cùng, giúp vị thiếu niên xinh đẹp này thoát khỏi đau khổ (●???●)】

Vấn đề này ...

Ta bỏ con vào tủ lạnh: 【 nếu là Tiểu Hung làm chuyện tốt, tôi liền tặng Tiểu Hung khăn quàng đỏ nha ( ̄︶ ̄)】

Tô Mộc mày nhảy dựng, cô đã từng có lúc động lòng trắc ẩn, nghĩ có thể dẫn cậu rời đi hay không, hiện tại người xem lại đưa cho cô một dụ hoặc lớn như vậy, có lẽ cô có thể loại bỏ băn khoăn, thử dẫn cậu rời đi.

"Morin..." Tô Mộc đột nhiên hỏi, "Cậu muốn rời đi nơi này không?"

Tay nắm thìa của cậu khựng lại, an tĩnh không trả lời cô.

Tô Mộc chỉ vào chân cậu nói: "Hiện tại chân cậu không bị trói, tôi mang cậu rời khỏi nơi này được không?"

"Mang tôi rời đi ... Sẽ mang đến phiền toái cho cậu."

Tô Mộc lắc đầu, "Cậu yên tâm đi, nhà tôi rất có tiền, tôi có thể nuôi được cậu."

Cậu không nói gì.

Tô Mộc thấy cậu ăn xong, liền đem đồ đạc thu dọn gọn gàng, lôi kéo tay cậu đứng lên đi đến bên cửa sổ, cô đẩy cửa sổ ra, không biết mưa đã tạnh từ bao giờ, ngôi sao mặt trăng đều hiện lên rõ ràng. Cô có cảm giác kích thích khi làm chuyện xấu, cô hưng phấn quay đầu lại nhìn Morin, cô nói: "Chúng ta hôm nay chơi trò chơi vượt ngục đi."

Dứt lời, cô đã bước ra cửa sổ, dẫm lên nóc nhà, chờ đứng vững vàng, thấy cậu còn đứng bất động ở trong phòng, cô đứng ở ngoài cửa sổ vươn một tay về phía cậu, cười xán lạn nói: "Chúng ta bỏ nhà đi, Romeo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro