Cậu Bé Gác Mái (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên thế giới này có một loại hiểu lầm, đó chính là cảm thấy bản thân mình giống như bị một thiếu niên tán tỉnh.

Tô Mộc nằm trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được, loại cảm giác này giống như trong lòng có một câu đố không giải được. Mà khi cô không biết được đáp án chính xác liền không nhịn được suy nghĩ miên man, tự nhiên là cũng không ngủ được.

Một khi cô không ngủ được thì sẽ đi quấy rầy số 38, "Tiểu Bạch Tiểu Bạch, cậu nói... Con trai nhỏ tuổi như vậy chắc là sẽ không tán gái đâu nhỉ?"

"Cô đừng quên, người phương Tây bọn họ học tiểu học đều có thể nói chuyện yêu đương, một chàng trai mười mấy tuổi tán gái thì có gì lạ?"

Tô Mộc không thể không thừa nhận số 38 nói vô cùng có lý, cô không khỏi cảm thấy thấp thỏm, buổi tối hôm nay thật sự là mất ngủ.

Vào ngày sinh nhật tuổi mười bốn của Tô Mộc có một vị khách lạ xuất hiện.

Bố Tô giới thiệu, "Đây là học trò của ta - Wilson, đang là thực tập sinh ở bệnh viện."

Tô Mộc vốn đang mong chờ bánh kem liền ngây ngẩn cả người, tên Wilson này nghe có chút quen tai.

Suy nghĩ hơn nửa ngày cô mới nhớ ra, đây không phải là nam chủ của bộ phim điện ảnh này sao!? Tuy nói rằng tên của người phương Tây rất dễ dàng lặp lại nhưng lại công tác ở bệnh viện bên cạnh, lại gọi là Wilson, chắc không thể vừa khéo có hai người như vậy.

Chẳng qua tại thời điểm cốt truyện chính bắt đầu, Wilson đã là bác sĩ giàu có kinh nghiệm công tác mấy năm, nhưng hiện tại anh ta mới là một bác sĩ thực tập.

Wilson là một người cao lớn đẹp trai cuốn hút, anh ta có gương mặt phương Tây điển hình, mái tóc nâu, đôi mắt màu lam, lúc cười rộ lên càng giống như ánh mặt trời tỏa sáng, dễ dàng khiến người khác sinh ra hảo cảm. Sau khi chào hỏi qua mẹ Tô cùng Force tiên sinh, anh ta cầm một hộp quà đóng gói tinh xảo đưa cho Tô Mộc, "Tô tiểu thư, chúc cô sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn." Tô Mộc tiếp nhận hộp quà, đồng thời còn có chút thấp thỏm. Dưới tình huống chưa chuẩn bị đã quen biết nam chủ, chuyện này quá mức ngoài ý muốn.

Bên kia, bóng đêm thâm trầm.

"Được rồi, Morin." Bác sĩ  thả ống tiêm xuống, trên mặt tươi cười hòa ái dễ gần, "Cậu định kỳ trị liệu thì bệnh của cậu rất nhanh sẽ tốt lên."

Hộ sĩ đứng bên cạnh nói: "Bác sĩ Ellen, anh thật sự quá tốt, đối đãi với mỗi đứa trẻ đều kiên nhẫn như vậy."

"Tận tâm đối với mỗi người bệnh là thiên chức của nhân viên y tế." Ellen lại ôn nhu xoa đỉnh đầu thiếu niên, "Liliane, chỉ cần coi người bệnh là bạn của chúng ta thì cô cũng có thể làm được tốt như vậy."

Hộ sĩ trẻ tuổi trong mắt lộ ra vẻ kính nể, cô mới đến bệnh viện này không lâu, cũng đã nghe nói qua bác sĩ Ellen là bác sĩ tốt nhất hiện nay tại bệnh viện. Hiện tại chứng kiến lại thấy bác sĩ Ellen cũng là một người tốt giàu lòng yêu thương đối với người bệnh. Lần đầu tiên nhìn thấy người bệnh nhỏ tuổi như vậy trong bệnh viện, Liliane không nhịn được tò mò hỏi: "Bác sĩ Ellen, đứa nhỏ này có vấn đề gì vậy? Tôi nghe nói cậu bé đã vào bệnh viện từ lúc còn rất nhỏ."

Tại thời điểm Liliane đi mang Morin ra ngoài, y tá trưởng đưa cho cô hai chiếc chìa khóa, một chiếc dùng để mở cửa, một cái khác cô không biết dùng để làm gì cho đến sau khi cô vào gác mái nhìn thấy dây xích trên chân cậu bé.

Nói chung, người bệnh có tính công kích mạnh mới có thể bị dây xích trói lại, nhưng đứa nhỏ này từ đầu đến cuối luôn duy trì an tĩnh, thật sự không giống người nguy hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro