Cậu Bé Gác Mái (40)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái chết của Pasi xác thật đã khiến lòng mỗi người tại bệnh viện hoảng sợ trong một đoạn thời gian, nhưng rất nhanh viện trưởng liền đưa ra kết quả, kẻ giết Pasi là một bệnh nhân có chứng hoang tưởng, hắn tưởng tượng bản thân là một bác sĩ khoa ngoại, vì thế lấy thuốc từ phòng thí nghiệm rồi giết hại Pasi một cách tàn nhẫn.

Bất quá, thân là người phát ngôn của viện trưởng, Ellen lại mỉm cười nói cho mọi người rằng không cần lo lắng, bệnh nhân này đã bị đưa đến bệnh viện tâm thần tại một thành phố lớn, phòng thí nghiệm về sau sẽ khóa cửa đúng giờ, bệnh viện này sẽ không tái diễn bất kỳ một sự việc nguy hiểm nào nữa.

Lời nói này đã phát huy tác dụng lớn ở một mức độ nhất định, ít nhất thì người trong bệnh viện đều an tâm hơn không ít, xem ra thì sự kiện Pasi tử vong đến đây là kết thúc.

Tô Mộc cũng có thể yên tâm thừa dịp đêm tối, giống Romeo trèo vào bệnh viện tìm nàng "Juliet", nhưng theo số tuổi tăng lên thì hành động của cô không còn thuận tiện như trước.

Nguyên nhân thứ nhất là khi Force tiên sinh lớn tuổi, ông không còn đủ sức lực để yểm trợ cho Tô Mộc như vậy nữa, nguyên nhân còn lại là bố mẹ cô bắt đầu muốn bồi dưỡng tốt lễ nghi thực nữ của cô, tìm cho cô một người chồng thích hợp.

"Tôi thật sự không rõ vì sao bố mẹ lại vội vàng gả tôi ra ngoài!" Tô Mộc ghé vào trên bàn, trên mặt là sự bất mãn và không vui, bút máy trên tay cô chọc không ngừng xuống tờ giấy trắng, dùng cách thức này để phát tiết hết phẫn nộ trong lòng.

Force tiên sinh đeo mắt kính kiểm tra bài tập, ông cười ôn hòa nói: "Cô phải hiểu được nỗi khổ tâm của bậc làm cha mẹ, chỉ cần bọn họ còn sống thì sẽ luôn không nhịn được nhọc lòng, lo lắng mọi chuyện vì con cái."

"Nhưng tôi đã trưởng thành!" Tô Mộc phẫn uất ngồi thẳng người, nhìn lão thân sĩ trước mặt, cô nhấp môi nói: "Tôi đã qua sinh nhật tuổi 18, bọn họ có thể yên tâm về tôi, để cho tôi được quyết định mọi chuyện mà không phải kiểm soát hết mọi chuyện trong tay."

Force tiên sinh chấm điểm A cho bài văn viết, rốt cuộc ông cũng bỏ bài tập trong tay xuống, gương mặt hiền từ nhìn cô: "Ở trong lòng cha mẹ, bất luận đứa con của bọn họ lớn đến độ tuổi nào đi chăng nữa thì vẫn chỉ là một đứa bé mà thôi."

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao cha mẹ và con cái luôn phát sinh mâu thuẫn.

Tô Mộc 18 tuổi duyên dáng yêu kiều, từ nhỏ cô đã là một tiểu mỹ nhân, dung mạo của cô tất nhiên sẽ không làm người khác thất vọng, mái tóc dài đen nhánh, khuôn mặt xinh đẹp, ở trong mắt người dân bản xứ, cô giống như một búp bê phương Đông tinh xảo.

Bố Tô đã từng vài lần mang theo Tô Mộc tham gia mấy buổi yến tiệc, có không ít cậu thanh niên thể hiện sự hứng thú đối với Tô Mộc.

Mỗi khi Tô Mộc nói mình còn quá nhỏ, không muốn kết hôn sớm như vậy, mẹ Tô chỉ biết cười, vỗ vỗ đầu con gái nói: "Tiểu Mộc, lúc bằng tuổi con, mẹ đã kết hôn với bố con rồi."

Rõ ràng, Tô Mộc với bọn họ có sự khác biệt.

"Force tiên sinh... Tôi nên làm gì bây giờ?" Tô Mộc bất đắc dĩ xin giúp đỡ từ người thầy giáo vẫn luôn nguyện ý trợ giúp cô, cô nghĩ, nếu Force tiên sinh nói vài lời tốt với cha mẹ cô biết đâu bọn họ còn có thể thay đổi chủ ý.

Force tiên sinh cười cười, "Đây là việc riêng trong nhà, ta không tiện tham dự vào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro