Cậu Bé Gác Mái (47)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Mộc không đi tìm Wilson, cô đi lang thang không có mục tiêu, chờ tới khi cô hồi phục lại tinh thần mới phát hiện bất tri bất giác chính mình lại đi tới dưới tòa nhà quen thuộc.

Cô chụp một phát trên trán, tự nhủ mình thật đúng là không biết cố gắng, đã quyết định chiến tranh lạnh với cậu một thời gian, kết quả luôn không nhịn được đi tới nơi này.

Cô ngẩng đầu nhìn cửa số phòng gác mái, hai chân đã không nghe theo sai khiến định đi về phía trước, sau lưng bỗng truyền đến một giọng nói, "Tô tiểu thư."

Tô Mộc quay đầu lại, nhìn thấy người tới là Wilson.

Wilson đi tới, bên cạnh anh ta còn có một hộ sĩ thoạt nhìn rất ngại ngùng, Wilson hỏi: "Tại sao cô lại đi tới chỗ này?"

"Chỉ là... Tùy tiện đi dạo một chút... đi dạo một chút." Tô Mộc xấu hổ cười trừ, sợ người khác phát hiện cô tới nơi này là vì nhìn một người.

Wilson giới thiệu: "Tô tiểu thư, vị này là Ivey, hộ sĩ mới tới bệnh viện chúng ta."

"Tô tiểu thư, chào cô." Ivey cười e lệ, so với đối mặt với đàn ông không thân thì khi đối mặt với con gái, phản ứng của cô có vẻ thoải mái hơn nhiều.

Tô Mộc cũng cười nói: "Chào cô."

"Tôi nghĩ nhất định là chỗ Tô tiên sinh quá nhàm chán cho nên cô mới đi ra ngoài." Thật ra Wilson hiểu khá rõ Tô Mộc, vừa nói đã chính xác.

Tô Mộc cũng tỏ vẻ bất mãn nói: "Chỗ bố làm việc quá nhàm chán, ra ngoài đi dạo vẫn vui hơn."

"Tôi cũng đoán là như thế." Wilson lại nhìn khung cảnh hoang vu xung quanh nói: "Khu vực này thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy không thoải mái, Tô tiểu thư, hay là cô tới phòng làm việc của tôi ngồi chơi đi?"

"Được." Tô Mộc miễn cưỡng đồng ý.

Khi gặp việc mình cảm thấy hứng thú thì sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng khi gặp một chuyện buồn bực, sẽ cảm thấy một ngày dài bằng cả một năm.

Trạng thái của Tô Mộc hôm nay chính là thuộc vế thứ hai, cô luôn không tự chủ được lo lắng cho Morin, bên cạnh cậu không có người quan tâm, cũng không có ai nói chuyện với cậu, bác sĩ và hộ sĩ bệnh viện vốn dĩ không đối xử tốt với cậu, lỡ như còn ngược đãi cậu thì làm sao bây giờ!? Càng quan trọng hơn là, không có người đưa đồ ăn cho cậu!!!

Tô Mộc bỗng nhiên nhận ra, cái gọi là "Chiến tranh lạnh", thật ra chính là tự cô chịu tra tấn mà thôi, cô nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, lại bò tường một lần nữa, trèo vào bệnh viện.

Lần này, ngay lúc cô vừa đẩy cửa sổ ra, chân còn chưa chạm đất, cơ thể cô đã được chàng trai ôm lên, Tô Mộc theo bản năng kêu lên nhưng rất nhanh môi cô đã bị người lấp kín, tiếng thét chói tai của cô đều bị chặn lại.

Không giống những lần trước đây, lần này có thể nói là một nụ hôn liều chết triền miên, dễ như trở bàn tay đoạt lấy hơi thở của cô, cùng lúc đó, cô bị chàng trai ôm đặt trên giường, Tô Mộc đã nhận ra có một bàn tay đang cởi đai váy của cô ra.

Chợt bừng tỉnh lại, cô bắt được bàn tay cậu, lúc môi răng gắn bó, cô hỏi đứt quãng: "Anh... Làm gì vậy?"

"Cảm ơn em vẫn đến gặp anh..." Morin khẽ liếm cánh môi cô, giọng nói khàn khàn nhưng lại tràn ngập một loại dụ hoặc không thể miêu tả, "Anh rất sợ, nếu em cứ như vậy rời khỏi thế giới của anh, anh sẽ không còn cơ hội được gặp lại em."

Trái tim Tô Mộc như rơi mất một nhịp.

"Vì vậy..." Cậu nắm bàn tay cô dán lên sườn mặt của mình, con ngươi màu xanh lam, ánh mắt ôn nhu giường như có thế nhấn chìm người, đôi môi mỏng khẽ cong, cậu trầm thấp nói: "Anh cầu xin em, muốn anh được không?"

Cô nghe được âm thanh lý trí nói với chính mình "Hẹn gặp lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro