Cậu Bé Gác Mái (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một người ở cửa số, một người ở trên cây, lúc này cảnh tượng nhìn nhau không nói gì... Rất xấu hổ.

Sau một lúc lâu, Tô Mộc nặn ra một nụ cười tươi, "Xin chào, buổi chiều tốt lành."

"Cậu là..." Giọng nói của cậu bé vô cùng lạnh nhạt, "Thần Chết sao?"

Chết, Thần Chết?

Sắc mặt Tô Mộc lập tức trở nên khó coi, cô im lặng trong chớp mắt, "Tôi lớn lên rất xấu xí sao, khiến cho cậu nghĩ tới Thần Chết?"

"Cậu là màu đen." Giọng nói của cậu thờ ơ lạnh lùng, không chứa bất kỳ cảm xúc nào khác, nghe giống như là đang nói việc khoai tây lớn lên ở trong đất là đương nhiên.

Tô Mộc cúi đầu nhìn áo khoác màu đen của mình, váy màu đen, cô bất mãn nói: "Bởi vì cách ăn mặc của một cô gái mà gọi người ta là Thần Chết, cậu như vậy thật sự không lễ phép."

"Đầu tóc của cậu, đôi mắt của cậu đều là màu đen."

Tô Mộc bò dậy, ngồi thẳng trên nhánh cây, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Xem ra tôi cần phải phổ cập khoa học với cậu một chút, người phương Đông trên cơ bản đều giống tôi như vậy, tóc màu đen, đôi mắt màu đen, tuy rằng bề ngoài cùng các cậu bất đồng, nhưng người phương Đông cùng người phương Tây giống nhau, không phải là Thần Chết nha."

Ước chừng là nghe được Tô Mộc nói bản thân không phải Tử Thần, cậu bé liền mất hứng thứ đóng cửa số, ôm mèo con quay trở vào.

"Này! Mèo kia là của tôi!" Tô Mộc kêu lên, nghĩ thầm trong lòng không biết đây là tình huống gì, mèo bắt nạt cô còn chưa tính, ngay cả một nhóc con cũng bắt nạt cô!

Cô giận, trực tiếp từ trên nhánh cây dẫm lên nóc nhà màu đỏ phía trên, vươn tay mở cửa sổ ra, cậu bé kia đang ngồi ở trên cửa số, nhẹ nhàng như có như không vỗ về con mèo đen nhỏ đang ngoan ngoãn nằm ở trong lòng ngực cậu. Nói đến cũng thấy thật sự kỳ quái, mèo đen này không thể thân cận cùng bất kỳ ai, đặc biệt là có thể đạp lên trên đầu chủ nhân của mình, thế nhưng ở trước mặt cậu bé này lại thật sự ngoan ngoãn.

Tô Mộc có cảm giác không phục sâu sắc, cô cẩn thận dẫm lên trên cửa sổ, trực tiếp nhảy vào trong phòng, đi đến trước mặt cậu bé, cô hung tợn nói: " Nước Hoa Hạ chúng ta có câu tục ngữ, "trầm trồ khen ngợi nữ bất hòa nam đấu", con người của tôi tính tình rất tốt, cũng không thích bắt nạt trẻ con, cậu đem mèo này trả lại cho tôi, tôi bỏ qua việc cậu gọi tôi là Thần Chết!"

(*Mình không thể edit được câu "trầm trồ khen ngợi nữ bất hòa nam đấu", nếu có bạn đọc được và biết nghĩa chính xác thì chỉ cho mình với nhé!)

"Meo~", mèo đen nhỏ thoải mái kêu một tiếng, lười không liếc mắt nhìn chủ nhân thật sự của nó một cái.

Cậu bé đến mí mắt cũng không nâng một chút, một người một mèo đều coi Tô Mộc như không tồn tại.

Số 38 còn không quên châm ngòi thổi gió, "Bình tĩnh bình tĩnh, đối phương chính là trẻ vị thành niên, sân bay, cô phải dùng tình yêu cảm hóa cậu ta."

Thật đúng là con mẹ nó cảm hóa!

Tô Mộc có nghĩ đến việc trực tiếp đoạt lấy con mèo kia, bất quá cô cũng không có nghèo túng đến mức muốn cùng một đứa trẻ con đoạt đồ vật, cô chỉ có thể cố lớn giọng nói: "Cậu không đem mèo trả lại cho tôi, tôi sẽ tìm bố mẹ cậu cáo trạng!"

Nói chung, trẻ con đều sợ nhất chiêu này.

Nhưng cậu bé này rất bình tĩnh, liếc cũng không thèm liếc Tô Mộc một cái.

Trong lòng Tô Mộc càng tức, để cô cùng một đứa trẻ con tranh cãi, thật sự không biết đối với trẻ con như thế nào bây giờ, nhưng phản ứng của cậu bé này từ đầu đến cuối rất kỳ quái, cô càng cảm thấy không thích hợp, mãi đến lúc này mới bắt đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Không gian phòng ở rất nhỏ, chỉ đặt một chiếc giường, không có đồ vật gì khác, chăn cùng khăn trải giường đều cũ, bạc phếch, mỏng manh. Cô bắt đầu cảm thấy áp lực, nếu để cô sinh hoạt trong phòng này một khoảng thời gian, chắc cô sẽ không chịu nổi muốn nhảy từ cửa sổ ra ngoài.

Đây là một phòng gác mái đông lạnh hè nóng, nếu là cha mẹ đủ tư cách thì tuyệt đối sẽ không để con mình sinh hoạt ở chỗ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro