Cậu Bé Gác Mái (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thôi được rồi......" Tô Mộc lại nhìn cậu bé tóc vàng đang ngồi trên giường, "Nếu con mèo này thích cậu, vậy cho cậu làm thú cưng."

Cô nói xong, định quay người rời đi, khi đi đến bên cửa sổ, cô nghĩ trong giây lát, rồi quyết định quay trở lại, móc ra một món đồ từ trong túi đặt ở mép giường của cậu, đặt đồ vật xuống xong, lần này cô thật sự đi về phía cửa số, bò ra ngoài. Vừa đạp lên trên nóc nhà, bỗng nhiên nghe được giọng nói của cậu bé truyền đến, "Đây là cái gì?"

Tô Mộc quay đầu lại, nhìn thấy cậu bé đang đứng trước cửa sổ, trong tay cậu đang nắm đồ vật Tô Mộc vừa mới để lại.

Tô Mộc nói: "Đây là sô-cô-la, một loại đồ ăn vặt có vị ngọt, tôi cảm thấy cậu sẽ thích."

Cậu nhìn đồ vật trong tay, lại ngước mắt nhìn Tô Mộc, "Cậu ngày mai có đến đưa sô-cô-la nữa không?"

"Việc này..." Tô Mộc hiện tại khó có thể trả lời, cô còn không nghĩ đến việc ngày mai lại đến, đối mặt với vấn đề của một cậu bé đã cô đơn rất lâu, cô không thể nói ra câu trả lời là không, chỉ có thể nói một cách ba phải: "Để xem hoàn cảnh đi... Nếu có thời gian, có lẽ tôi sẽ đến... Đúng vậy, đến nhìn con mèo này."

Cậu nhìn cô không nói gì.

Tô Mộc dưới áp lực lớn như núi, lại bò lên trên cây, tiếp theo xuống dưới bằng cái thang tam giác vẫn đang để ở bên cạnh, cô vác cái thang chạy ra bên ngoài, từ đầu đến cuối cũng không dám quay đầu lại nhìn vị trí cậu bé đang đứng.

May mà thời gian Tô Mộc rời nhà không lâu lắm nên khi về tới nhà cũng không có ai phát hiện ra việc cô to gan lớn mật khiêng đồ trèo tường vào bệnh viện tâm thần vì bắt một con mèo không nghe lời.

Cô đặt cái thang vào đúng chỗ, rồi lúc này mới đi lên tầng hai, cô vốn tưởng rằng đã tránh được tai mắt của mọi người, nhưng trên hành lang tầng hai, không khéo cô lại gặp được một vị thân sĩ lớn tuổi.

"Xin chào... Force tiên sinh..." Tô Mộc không tự giác liền đứng thẳng lưng, quy củ nâng váy thực hiện lễ nghi một thục nữ.

Force tiên sinh nhìn liếc qua đôi giày dính bùn của Tô Mộc, cười hòa ái, nói: "Tiểu thiên sứ, cô nói cô sẽ không đi chơi ở bên ngoài."

"Tôi ... Việc này.... Thật ra là... " Tô Mộc không giải thích được, cúi đầu đối đối hai ngón trỏ, bất luận tuổi tâm lý có lớn bao nhiêu, sự sợ hãi đối với giáo viên đã khắc sâu vào trong xương cốt, đối với nghề nghiệp giáo viên, cô rất dễ hoảng sợ.

Force tiên sinh thời dài, "Thôi được rồi, trẻ con thích chơi đùa là thiên tính, nhưng Tô phu nhân hình như không thích con mình phóng thích thiên tính, ta sẽ không đem sự việc diễn ra ngày hôm nay nói cho bà ấy."

"Force tiên sinh!" Tô Mộc kích động, "Ngài thật sự là một người tốt!"

Force tiên sinh lắc đầu bật cười, "Nhưng bài tập về nhà hôm nay vẫn phải hoàn thành, tiểu thiên sứ, ta muốn cô từ nay về sau mỗi ngày đều phải viết một trang nhật ký bằng tiếng Anh."

"A...." Cả người Tô Mộc như mất hết sức lực.

Force tiên sinh còn nói thêm: " Cô yên tâm, nhật ký thuộc về sự riêng tư của cô, ta sẽ không kiểm ta, chỉ là muốn cô có thể đem những sự kiện xảy ra trong cuộc sống hàng ngày ghi chép lại, sau khoảng mười mấy hai mươi năm nữa, đó nhất định là tài sản quý giá."

" Vâng... Tôi đã biết." Tô Mộc trả lời một cách bất lực.

Từ hôm nay trở đi, cô lại có nhiều hơn một nhiệm vụ, đó chính là viết nhật ký, mở quyển vở ra, nhìn vào trang giấy trắng tinh, Tô Mộc cố gắng nghĩ xem trang đầu tiên nhật ký nên cái gì, suy nghĩ một chút, hình ảnh cậu thiếu niên tóc vàng lại hiện lên trước mặt cô.

Tô Mộc gãi gãi tóc, cuối cùng cô vẫn đem sự kiện gặp được cậu bé tóc vàng viết vào trong nhật ký của mình.

Cuối cùng, cô còn viết một câu đánh giá, "Cậu bé này giống như là ánh sáng bị giấu ở trong bóng tối, ở trong hoàn cảnh như vậy, chỉ có cậu mới có thể làm người chú ý."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro