Cậu Bé Gác Mái (58)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh viện này, chú định đêm nay sẽ không bình yên.

Tô Mộc nhìn cửa sổ, có thấy được vài ánh lửa lập lòe bên ngoài, hiện tại toàn bộ người của bệnh viện đều thức, bọn họ đang bận rộn chữa cháy, sẽ không có người chú ý đến căn gác mái nho nhỏ này.

Morin ngồi dựa trên giường, cậu dùng tư thế chiếm hữu tuyệt đối ôm Tô Mộc từ phía sau, nhắm mặt lại, cằm tựa vào đầu vai cô, dáng vẻ an tĩnh như đã ngủ.

Tô Mộc biết, cậu vẫn chưa ngủ, chỉ là hưởng thụ bình yên mà thôi.

Không sai, chính là bình yên, gác mái tối tăm so với bên ngoài đang ánh lửa ngập trời thì quả thật là vô cùng yên bình.

Khoai tây nhỏ chạy trốn mau:【 Cảm thấy xem phát sóng trực tiếp của tiểu Hung sẽ dạy hư trẻ nhỏ nha. 】

Ta bỏ con vào tủ lạnh:【 Nhưng mà trong chúng ta không có một người nào được xem như trẻ con (●???●)】

Gió thổi thí thí lạnh:【 Cho nên chúng ta chỉ cần an tâm xem diễn là được rồi. 】

Gió thổi trứng trứng lạnh:【 Đúng vậy, có người cùng xem diễn, cảm giác càng tốt hơn nha. 】

Từ gió thổi gia tộc thoát ly kê kê:【......】

Hai sợi lông:【 Ai da, tôi cầu xin các người không cần khoe ân ái có được không? Hãy nghĩ đến tâm tình của cẩu độc thân một chút! 】

Sát thủ này không quá ấm:【 Gần đây đang suy xét đổi nghề, chuyên giết những cặp tình nhân.】

Gió thổi thí thí lạnh:【......】

Gió thổi trứng trứng lạnh:【......】

Từ gió thổi gia tộc thoát ly kê kê:【T﹏T】

Không khí phần bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp nhất thời vô cùng khẩn trương.

Tô Mộc thu hồi tầm mắt, cô nhẹ nhàng nói: "Lần này sự tình rất ầm ĩ, anh không nhất định có thể thoát khỏi hiềm nghi như lần trước."

"Anh biết." Cậu thấp giọng nỉ non, hôn nhẹ gáy cô.

Cả người Tô Mộc như có dòng điện chạy qua, hơi tê dại, cô bình ổn cảm xúc, nói: "Morin, nếu thật sự không an toàn, anh vẫn không muốn rời đi cùng em sao?"

"Nếu thật sự không an toàn, anh sẽ rời đi cùng em." Cậu có ý vị khác nói: "Anh đoán, lúc đó sẽ không phải đợi lâu nữa."

Tô Mộc cảm thấy cậu nói thần thần bí bí, khiến cô nghe không hiểu cũng không đoán ra, hiện tại cô chỉ suy nghĩ cho sự an toàn của cậu, nên nói thêm: "Viện trưởng bệnh viện này là bạn của bố em, ông ta thoạt nhìn cũng không tệ lắm, bác sĩ Wilson cũng rất tốt, nếu anh gặp phải phiền toái, có lẽ có thể đi tìm bọn họ giúp đỡ."

"Anh nhớ rõ." Cậu trả lời không giống như có lệ, nhưng nghe kỹ cũng không thật sự nghiêm túc.

Tô Mộc đã sớm hiểu rõ, nếu cậu có chuyện không muốn cho cô biết thì nhất định cô sẽ không đoán được, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, chi bằng trực tiếp tin tưởng cậu sẽ bảo vệ tốt bản thân là được, đến nỗi những việc khác, tất cả đều không quan trọng.

"Nói đến cũng thật kỳ quái..." Tô Mộc thả lỏng ra phía sau dựa vào ngực Morin, cô nhìn vào mèo đen đang phơi trăng bên cửa số, cảm khái nói: "Vốn dĩ chỉ vì đuổi theo cục cưng mới lén lút đi vào, lại không nghĩ gặp được anh."

Nhớ tới lúc mới gặp, cậu nghĩ nhầm cô là Thần Chết, cô lại cho rằng chính mình gặp được thần, chẳng qua vị thần này có chút lạnh lùng, đại khái cũng vì cậu lạnh lùng mới càng khiến cho người khác cho rằng cậu là thần, thần cao cao tại thượng, thái độ hờ hững đối với nhân loại nhỏ bé không phải rất bình thường sao?

Morin vùi đầu ở cổ cô nhẹ nhàng cười một tiếng, "Gặp được em là may mắn của anh."

Cậu vốn tưởng rằng, cả đời này cậu chỉ có một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro