Chương 1: Ngũ Độc vô tình (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian nhoáng cái đã qua ngàn năm, trần thế cũng đã mấy phen luân hồi.

--

Đề Anh đột nhiên tỉnh dậy sau cơn ác mộng..

Trời tối mờ mờ, mưa nhỏ giọt tí tách tí tách, mùi bùn đất hòa với máu và nước xộc vào mặt, tiếng nghiến răng và thở hồng hộc của những con yêu quái vô danh trên núi và cánh đồng truyền đến từ một khoảng cách rất gần...

Nàng vừa nghiêng đầu quay lại, nhìn thấy một mặt quỷ trắng bệch đang nhăn nhó phun cái lưỡi dài treo lơ lửng giữa không trung.

Đề Anh bị dọa đến suýt thì ngất xỉu lần nữa, một giọng nam khàn khàn lạnh lùng bất thình lình vang lên ngay bên cạnh: "Tỉnh rồi?"

Sắc mặt Đề Anh tái nhợt nghiêm lại, trừng to mắt, nhìn thấy một thiếu niên đang quỳ gối trong hang động hẹp hướng cửa hang.

Chàng một thân huyền y, mang theo mũ trùm đầu, vóc dáng thon dài mảnh khảnh, nhưng mà tay, chân và khuôn mặt của chàng tất cả đều thấy không rõ.

Có chút doạ người.

Chẳng qua so với cái mặt quỷ đang treo trên đầu Đề Anh kia, chàng đã không còn dọa người nữa.

Đề Anh nhìn chằm chằm vào chàng, tim đập thình thịch hồi lâu. Đầu nàng không đau lắm, sau khi nàng tỉnh dậy từ cơn ác mộng đã triệt để thanh tỉnh, cũng rõ ràng tình huống trước mắt.

Nàng bất đắc dĩ gọi một tiếng: "Sư huynh."

Thiếu niên mang theo mũ trùm đầu đang nhìn ra phía bên ngoài hang động nghe thấy, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Đề Anh bực mình.

--

Đề Anh nhớ tới chuyện đang xảy ra lúc này.

Mấy tháng trước, cái Sư Môn nhỏ mà nàng bái sư học nghệ kia đã gần như diệt môn bởi vì sư phụ quá vô năng. Trước mắt việc sư phụ còn sống hay đã chết cũng không rõ ràng, nhưng nàng một đường chạy trốn, lúc nào cũng bị người người đuổi giết.

Sau khi tiến vào Đông Châu, những người truy sát vẫn còn lợi hại y nguyên như vậy, Đề Anh học nghệ không tinh, đánh không lại bọn họ, đành phải tìm cách tìm người bảo vệ mình. Đúng lúc gặp dịp Ngọc Kinh Môn thu nhận môn đồ mới, Đề Anh liền nhiệt tình báo danh, vứt bỏ cánh cửa cũ, muốn bái sư học nghệ gia nhập môn phái mới.

Nàng mặc dù là đồ nhà quê, nhưng cũng đã từng nghe nói qua đại danh của Ngọc Kinh Môn. Nếu trở thành đệ tử của Ngọc Kinh Môn, những người đuổi giết nàng tự nhiên sẽ không dám đuổi theo nàng nữa.

Chỉ là Ngọc Kinh Môn rất nghiêm ngặt trong việc tiếp nhận đệ tử, các đệ tử đã báo danh phải trải qua các bài khảo nghiệm khác nhau, mới tính là báo danh thành công và có thể vào vòng tiếp theo.

Sau khi Đề Anh báo danh, ngay lập tức bị phân đến nơi gọi là "Ngũ Độc Lâm" này. Nàng từ nhỏ đã yếu bóng vía, khi nghe được tên gọi của nơi này đáng sợ như vậy, nàng đã do dự, lúc này bên cạnh có một vị thiếu niên đứng đó, bóng lưng nhìn qua thấy mười phần hiên ngang.

Nàng bị thiếu niên gọi lại: "Sư muội muốn đi Ngũ Độc Lâm sao? Không biết sư muội có nguyện ý kết nhóm?"

Kết nhóm thì kết nhóm.

Nhưng mà sau khi đi vào, Đề Anh liền hối hận muốn chết.

Khắp Ngũ Độc Lâm yêu ma tụ thành bụi, nàng không thể tự mình đánh bại, mà đồng bạn cũng tệ như nàng....

Hai người ở trong Ngũ Độc Lâm trốn đông trốn tây mười phần chật vật, mắt thấy bọn họ sắp bị lũ yêu ma nơi này nuốt chửng, Đề Anh không thể không sử dụng pháp thuật lợi hại nhất của mình...

Sau khi sử dụng, yêu ma tản ra.

Nàng cũng bị cái mặt quỷ nhăn nhó mà mình đã triệu hồi ra giữa không trung dọa ngất.

Nàng không chỉ bị dọa ngất, nàng còn mơ mơ hồ hồ gặp phải ác mộng, cái gì nhập ma cái gì luân hồi... Sau khi tỉnh lại không nhớ rõ lắm chuyện trong mộng, nhưng đầu nàng đau quá.

--

Khi Đề Anh rùng mình một cái, lại nghe thấy được giọng nói khàn khàn ôn hòa của thiếu niên: "Gặp ác mộng à?"

Đề Anh vừa lạnh vừa sợ, không dám ngẩng đầu, sợ phải đối mặt với cái mặt quỷ mà mình gọi ra. Thấy đồng bạn bên cạnh vậy mà mở miệng, Đề Anh lập tức:

"Huynh dữ tợn như vậy, vì sao đột nhiên lên tiếng hù dọa ta?"

Thiếu niên ngồi phía ngoài gần cửa sơn động cản trở mưa gió bên ngoài kia, tựa như sững sờ trong chốc lát, hơi quay đầu lại, mắt cách mũ trùm đầu nhìn về phía thiếu nữ ở trong động.

Đề Anh chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi. Mái tóc hơi ẩm ướt được buộc lại phía sau, vài sợi tóc ướt dính trên đôi má hồng hơi phúng phính, một đôi mắt đen nhánh rũ xuống, đuôi mắt hơi cụp, đôi môi mím chặt, trông vừa quật cường vừa đáng thương.

Nhưng khi nàng vừa mở miệng lại như đánh như cào.

Có thể thấy, trình độ của những người đã nuôi dạy nàng không tốt.

Thiếu niên ngẫm nghĩ hồi lâu, nói: "Muội vừa mới dùng phù chú, xua đuổi yêu ma, đầy căm ghét và hận thù, mới gặp ác mộng. Ác mộng là do tàn niệm của thiên địa gây ra, không thể coi là thật. Nếu là Phù Tu, di chứng tách rời thực thể như vậy cũng không hiếm thấy, sư muội không cần quá lo lắng."

Đề Anh bỗng nhiên tỉnh ngộ. Dù sao linh lực của nàng cũng yếu, sau khi tỉnh lại, nàng cũng không nhớ rõ cơn ác mộng kia cho lắm.

Cái gì mà "đầy căm ghét và hận thù". Nàng chẳng qua là không khống chế nổi sức mạnh của phù chú, mới gặp ác mộng.

Sư phụ tùy tiện trước kia của nàng bản lĩnh quá kém, thành ra dạy cho nàng một thân bản lĩnh cũng không tốt hơn là bao. Nàng bước ra khỏi ngọn núi nhỏ của môn phái trước kia, mới biết được tu sĩ bên ngoài này hơi một tí là có thể lên trời xuống đất, không phải kiểu mà nàng có thể so được.

Nhưng mà...

Đề Anh nhịn một lúc lâu, cuối cùng vẫn cứng ngắc nói: "Ta xuất thân là Phù Tu, ta sẽ không bị dọa sợ."

Nàng trừng mắt nhìn thiếu niên xa lạ kia -- yêu ma đều là do ta đánh lui, huynh trừ việc nói hai câu, thì có bản lãnh gì!

Tính tình thiếu niên lạ mặt rất tốt: "Hóa ra là như vậy, là tại hạ nhiều chuyện."

Chàng chậm rãi lấy ra cái gì đó từ trong túi trữ vật đưa cho Đề Anh.

Trong bóng tối của màn đêm, Đề Anh cúi đầu, kinh hãi khi nhìn thấy mu bàn tay đang duỗi ra của chàng đầy sẹo. Nàng còn chưa có thấy rõ, chàng dường như ý thức được vấn đề, liền ném đồ vào trong lòng của nàng, rồi ngay lập tức thu tay về và giấu vào trong tay áo.

Thiếu niên nói: "Đây là lương khô ta mua ở thị trấn dưới núi, sư muội không có Tịch Cốc [1] đúng không? Nơi đây đơn sơ, thật ấm ức cho sư muội."

[1] Tịch Cốc: Nói người tu hành không ăn cơm để chuyên chú vào việc tu hành.

Giọng nói của chàng không dễ nghe, nhưng giọng điệu của chàng lại thong thả như nước chảy mây trôi, khàn khàn cọ xát vào tai người nghe, khiến cho người không hiểu biết như Đề Anh ngơ ngác trong chốc lát.

Đề Anh cúi đầu, nhìn thấy nhìn thấy chiếc bánh bao hấp khô quắt trong ngực.

Nàng không cảm thấy ngượng ngùng: Nàng vừa rồi cứu hai người bọn họ, chàng cung cấp chút đồ ăn thức uống có là gì?

Đề Anh: "Này!"

Chàng kinh ngạc quay đầu.

Đề Anh nghĩ nghĩ một hồi, tựa như đang gọi món: "Ta không thích loại đồ khô này, nó không ngon chút nào."

Nếu đổi lại là một người khác, sớm muộn sẽ mất hết kiên nhẫn với tính khí nóng nảy này của nàng.

Thiếu niên kia lại vẫn bình thản: "Được rồi, tại hạ sẽ ghi nhớ. Tại hạ tới vội vàng, không có chuẩn bị đầy đủ, sư muội nhịn một chút, lần sau sẽ không để sư muội chịu ấm ức."

Lần sau?

Đề Anh suy nghĩ một lát: Ồ, y hẳn là đang nói về việc sau khi ra khỏi cái nơi Ngũ Độc Lâm quỷ quái này đi.

Không sai, sau khi ra khỏi Ngũ Độc Lâm là có thể tiến vào Ngọc Kinh Môn, được chọn làm đệ tử, quả thức là không cần chịu ấm ức.

--

Thiếu niên cho Đề Anh lương khô, lại cho Đề Anh uống nước, cuối cùng còn ném một chiếc áo choàng lông cừu cho nàng để tránh lạnh.

Ngoại trừ việc trên đỉnh đầu treo cái mặt quỷ nhăn nhó vẫn còn đáng sợ, lúc này Đề Anh đã quấn mình vào trong chiếc áo lông cừu, sau khi ăn no mặc ấm, nàng rất bình tĩnh.

Nàng còn nhỏ giọng nói một tiếng: "Cảm ơn."

Tuổi nàng còn nhỏ, lúc ngửa mặt nói chuyện, đôi mắt với đồng tử đen nhánh lộ ra vẻ ngây thơ pha chút tức giận.

Thiếu niên quay mặt ra chỗ khác nhìn mưa bụi ngoài động.

Thiếu niên luôn luôn nhìn ra bên ngoài sơn động, mu bàn tay khum lại, cái cổ thon dài mảnh khảnh, da thịt lộ ra bên ngoài quần áo, đôi khi vô tình có thể nhìn thấy rất nhiều vết sẹo bi thảm. Nhưng tất cả những thứ này đều được chàng che giấu cẩn thận, chàng ngồi ngược sáng, sẽ không để cho vị sư muội nhát gan ở bên trong động kia nhìn thấy.

Chàng nhìn qua làn mưa, sống lưng thẳng tắp.

Chàng giống như đang xuất thần, lại giống đang phán đoán yêu ma lúc nào sẽ tìm tới bọn họ, hoặc là bọn họ nên làm như thế nào để rời khỏi Ngũ Độc Lâm.

Tiếng lẩm bẩm trù trừ "Này" của thiếu nữ đã kéo thần hồn của chàng trở về.

Chàng cúi đầu, thấy bàn tay của Đề Anh đang nhẹ nhàng kéo tay áo mình.

Đề Anh nghĩ thầm: Núi hoang cằn cỗi, sao y lại ngồi thẳng được như vậy, nhìn từ phía sau nhìn lại, cũng rất tao nhã?

Thiếu niên nín thở khi nàng từ từ đi lại gần chàng.

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, giống như một con mèo nhỏ chậm chạp: "Sư huynh..."

Thiếu niên nghĩ thầm: Vừa nãy khi nàng tức giận với ta, nàng không phải gọi ta là "Này" sao?

Nhưng chàng vẫn đáp lại nàng một tiếng.

Chàng đáp lại đã cho Đề Anh thêm dũng khí.

Đề Anh không chịu được cách chàng thêm gần, với tốc độ ốc sên dời núi, nàng cũng đã di chuyển đến bên cạnh thiếu niên, cẩn thận từng li từng tí cầm lấy tay áo của chàng, xoay người.

Đề Anh: "Sư huynh này, huynh nhìn ra ta là Phù Tu, có phải là bởi vì huynh cũng vậy sao?"

Giọng nói của thiếu niên vẫn khàn khàn như trước, chàng vẫn rất kiên nhẫn: "Xem như thế đi."

Đề Anh có thêm dũng khí.

Nàng run rẩy duỗi ra một ngón tay, hướng lên trên chỉ chỉ: "Cái kia... Nó vẫn còn ở đó chứ?"

Thiếu niên sững sờ một lát, thuận theo hướng ngón tay của nàng ngẩng đầu nhìn, cùng với mặt quỷ giữa không trung bốn mắt nhìn nhau.

Mặt quỷ hướng về phía chàng lộ ra nụ cười lấy lòng, nó cười một tiếng, đầu lưỡi dài gần ba thước (khoảng 1 mét) sắp rơi xuống đến nơi, nước bọt nhỏ giọt run lẩy bẩy rơi xuống gáy thiếu nữ, sền sệt dinh dính.

Đề Anh giật mình.

Nàng cũng không dám ngẩng đầu: "Cái... cái gì vậy sư huynh?!"

Thiếu niên nhìn qua mặt quỷ.

Khi giọt nước bọt tiếp theo sắp rơi xuống, ngón tay trên đùi chàng khẽ nhúc nhích, đầu lưỡi của mặt quỷ ngay lập tức bị thắt nút lại, miệng bị bịt kín bằng nước bọt.

Chàng dùng tay áo vuốt qua sau gáy thiếu nữ: "Là nước mưa, sư muội."

Đề Anh thở phào, nhưng hàm răng vẫn còn run rẩy: "Làm sao mưa có thể nhỏ giọt vào trong động..."

Thiếu niên: "Sương đọng thành nước, việc này phổ biến trong những khu rừng ẩm ướt và lạnh. Sư muội không phải là người địa phương đúng không?"

Đề Anh hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm vì lời giải thích của chàng, dứt khoát ôm lấy cánh tay chàng.

Thiếu niên chần chờ một chút: "Sư muội..."

Đề Anh "Xuỵt" một tiếng với chàng, âm thanh vẫn còn hơi run: "Nó vẫn còn ở đó chứ?"

Thiếu niên vờ như không biết: "Cái gì?"

Đề Anh xoắn xuýt: "Chính là, chính là... 'Linh'."

Thiếu niên nghĩ thầm: Ngay cả từ "Quỷ" cũng không dám nói sao? Đây không phải là con quỷ mà nàng triệu hồi ra để nghe nàng nói sao?

Chàng đáp: "Vẫn còn ở đó."

Đề Anh rùng mình một cái.

Chàng cảm thấy cô bé này sắp khóc.

Bằng chứng là nàng nói chuyện với chàng bằng giọng rất nhẹ nhàng: "Huynh có thể nghĩ cách để nó đi được không?"

Giữa không trung, mặt quỷ nhất thời vạn phần ấm ức, hướng xuống phía dưới cọ nhẹ vào người Đề Anh.

Đề Anh run lên một cái, nhào vào trong ngực thiếu niên: "A a a a-."

Thiếu niên nói: "Yêu ma sắp bị tiếng khóc của sư muội gọi đến hết rồi."

Tiếng khóc của Đề Anh lập tức dừng lại.

--

Mưa rơi suốt đêm dài, núi rừng ban đêm rất tối. Nàng chỉ nghe thấy tiếng thở của nhau, hơi có chút cảm giác sống nương tựa lẫn nhau.

Thiếu niên không quen loại cảm giác ỷ lại quá mức mới mẻ này, nhưng nàng có tính tình không tốt, chàng không tìm được lý do để nói nàng. Nghĩ nghĩ một chút, chàng để nàng ngửa mặt lên đối mặt với mình.

Nàng không chịu.

Thiếu niên: "Quỷ..."

Đề Anh: "Không cho phép nói cái từ kia!"

Thiếu niên bị nàng làm giật mình.

Chàng đổi giọng: "Linh hồn được muội gọi ra đang ở sau lưng muội, mặt muội hướng về phía ta sẽ không nhìn thấy nó."

Đề Anh rất phản nghịch: "Tại sao ta phải hướng mặt về phía huynh?"

Thiếu niên: "Ta giúp muội lau nước mắt."

Đề Anh sững sờ.

Cái lý do này thực sự dịu dàng thân mật lại không có đạo lý, huống chi giọng nói của chàng cũng không dễ nghe, nên cự tuyệt. Nhưng khi chàng đưa bàn tay đến, Đề Anh không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại để chàng nhấc cằm, nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên.

Cách mũ trùm đầu, đôi mắt của thiếu niên rơi vào khuôn mặt gầy gò và tái nhợt của nàng. Đôi lông mày cong cong khẽ chau lại, môi châu sắp bị chính nàng cắn nát, lông mi ướt đẫm, có chút trẻ con pha thêm mấy phần yếu ớt.

Chàng lại cảm thấy người nuôi dạy nàng cũng không tệ lắm.

Thiếu niên dùng tay áo chậm rãi lau đi nước mắt trên lông mi của nàng.

Chàng nhẹ giọng: "Muội không cần sợ linh... ở sau lưng, nếu có yêu ma đến, nó sẽ giúp chúng ta. Sau một thời gian dài, nó sẽ rời đi ngay, nếu muội sợ hãi, nhắm mắt lại ngủ một giấc là được."

Đề Anh hoài nghi: "Đi ngủ?"

Thiếu niên: "Ừm, ta gác đêm."

Đề Anh nghi hoặc: Trên đường đi huynh không phải luôn yên lặng đi theo ta, ăn bám dọc đường sao?

Mặc dù tính tình nàng rất kém cỏi, nhưng thiếu niên còn đang lau nước mắt cho nàng, áo choàng lông cừu chàng đưa cho vẫn cài cúc trên người nàng, chàng vừa mới cho nàng thức ăn và nước uống... Nàng được được xoa dịu thoải mái đến mức hai má hơi đỏ.

Nàng ngoan ngoãn gật đầu.

Nàng lại đưa ra yêu cầu rất quá đáng: "Sư huynh, ta rất yếu ớt, có thể ngủ gối đầu lên đùi huynh không, huynh có thể vỗ lưng ta dỗ dành ta được không?"

Thiếu niên: "...?"

Ngược lại là sẽ đi sai sử người khác.

Nhưng tính tình của chàng coi như rất tốt, "Ừ" một tiếng.

Đề Anh quả nhiên lộ ra nụ cười, nụ cười của nàng còn ngọt ngào hơn nhiều.

--

Sau khi yêu cầu quá đáng của Đề Anh được thỏa mãn, trước khi đi ngủ, tay thiếu niên đặt tay lên lưng nàng, nàng nói thầm:

"Huynh vì sao lại làm như vậy với ta??"

Thiếu niên ngừng một lát.

Chàng trả lời: "Bởi vì ta là sư huynh."

Các tu sĩ trên đường gặp được nhau, nếu khách khí chút, đều sẽ xưng sư huynh sư muội với nhau. Đề Anh đi một đường, đã biết những lễ nghi này. Hơn nữa, nếu như bọn họ đều có thể tiến vào Ngọc Kinh Môn, vậy bọn họ quả thực là huynh muội với nhau.

Thế là Đề Anh liền cho rằng lời nói của chàng là khách khí.

Tiếng mưa rơi sàn sạt.

Cả một ngày cùng yêu ma trốn đông trốn tây, Đề Anh đã mệt mỏi. Núp dưới áo lông cừu, được người vỗ lưng du ngủ, nàng chịu không được, đến mức vội vàng hỏi câu cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ:

"Sư huynh, huynh tên là gì?"

Thiếu niên dừng lại một lát -- cả một ngày, đại tiểu thư này rốt cục nhớ tới hỏi chàng tên là gì.

Thiếu niên đáp: "Giang Tuyết Hòa."

Cái tên này nghe có chút quen tai.

Đề Anh nói thầm một chút, không nhớ ra được, liền lười không nghĩ nữa.

Chờ giây lát, không có động tĩnh. Nàng cảm thấy chàng không lễ phép nên lại có chút buồn bực: "Huynh cũng không hỏi ta tên là gì sao?"

Chàng biết nàng tên là gì.

Nhưng vì để tránh cho nàng trước khi ngủ lại phát cáu, chàng phối hợp hỏi: "Sư muội tên là gì?"

Đề Anh hài lòng, chui vào trong áo choàng mềm mại: "Sư huynh, ta tên là Đề Anh."

Thiếu niên rũ mắt xuống nhìn nàng, dùng tay vỗ nhẹ lưng nàng: "Đã biết."

--

Đề Anh không biết.

Giang Tuyết Hòa thật là sư huynh của nàng.

Trước khi Đề Anh rời khỏi Sư Môn, sư phụ trước kia sợ nàng chịu ấm ức, truyền tin tức cho đại đệ tử, nói rất lo lắng cho Đề Anh.

Giang Tuyết Hòa, chính là đại sư huynh mà Đề Anh cho tới bây giờ chưa từng gặp mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro