Chương 2: Ngũ Độc vô tình (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngũ độc vô tình (2)

Tình huống của Giang Tuyết Hòa có phần đặc thù.

Chàng biết mình có một tiểu sư đệ, còn có một tiểu sư muội mười tuổi mới được sư phụ đưa vào sơn môn. Nhưng chàng một mực luôn ở bên ngoài xử lý chuyện riêng của mình, chưa bao giờ gặp qua sư đệ và sư muội.

Nhị sư đệ bởi vì nguyên nhân từ chính bản thân mình, hắn vân du tứ phương. Người duy nhất thực sự lớn lên dưới gối sư phụ chỉ có Đề Anh.

Giang Tuyết Hòa thường nghe thấy tên của tiểu sư muội trong hạc giấy mà sư phụ truyền tin.

Khi thỉnh thoảng chàng rảnh rỗi, cũng có nghĩ qua rằng khi chàng làm xong việc riêng của mình, cũng nên trở về, nhìn tiểu sư muội một chút.

Không nghĩ tới, chuyện riêng của chàng còn chưa giải quyết xong, Sư Môn đã phát sinh biến cố, để lại Đề Anh một thân một mình xông xáo trong chốn phàm trần này.

Sư phụ biết tình hình của Giang Tuyết Hòa, chưa hề nghĩ tới chuyện để Giang Tuyết Hòa tới chăm sóc Đề Anh. Sư phụ đã gửi một bức thư cho một đệ tử khác của mình, để người kia tới đón Đề Anh; chỉ là, nếu Giang Tuyết Hòa ở gần đó, không ngại trước khi sư đệ đến chăm sóc Đề Anh.

Sư Môn suy thoái, sư phụ khó khăn rút lui, chỉ lo lắng Đề Anh chịu ấm ức.

Nhưng sợ rằng sư phụ cũng không biết chuyện tiểu sư muội muốn bái nhập môn phái khác.

Lúc này, mưa đêm dày hơn một chút, ánh mắt Giang Tuyết Hòa lướt qua mặt quỷ nhăn nhó trong hang động rồi đến những con quỷ ẩn nấp trong màn đêm lạnh lẽo phía ngoài hang, rơi xuống bầu trời đêm không thể nhìn rõ.

Thiếu nữ ngủ trên đùi đều đều thở ra, Giang Tuyết Hoà khẽ cử động.

Ngón tay chàng ở giữa không trung nhẹ nhàng phác họa, vẽ bùa thành thạo hơn nhiều so với công phu mèo ba chân của Đề Anh. Ngay cả lá bùa chàng đều không cần, gần như chỉ ở trong hư không mà viết họa, trong chốc lát, một "con hạc giấy" phát sáng màu xanh lam được vẽ ra.

"Hạc giấy" nhanh chóng nghe lời chàng, bay lên trời, bay ra khỏi Ngũ Độc Lâm, nói với sư phụ rằng chàng đã tìm thấy tiểu sư muội, sư phụ hãy chuyên tâm xử lý việc của Sư Môn, không cần phải nhọc lòng lo lắng cho tiểu sư muội nữa.

Trước khi tiểu sư đệ đến đón tiểu sư muội, Giang Tuyết Hòa nhất định sẽ chăm sóc sư muội thật tốt.

Làm xong những việc này, Giang Tuyết Hòa hơi cúi đầu, ánh mắt cách mũ trùm đầu, rơi vào người thiếu nữ.

Chàng im lặng một lúc lâu.

Trong một khoảnh khắc, chàng muốn cởi mũ trùm đầu xuống để có thể nhìn kỹ nàng hơn.

Nhưng bàn tay đặt trên đùi thiếu niên vừa thoáng động, mặt quỷ nhăn nhó giữa không trung ngay lập tức muốn xông tới ngăn cản -- may mà Giang Tuyết Hòa chỉ cử động ngón tay, cuối cùng chàng cũng không làm gì cả..

Giang Tuyết Hòa khẽ ngước mắt lên, nhìn về phía "Mặt quỷ" nhăn nhó giữa không trung .

Hồi lâu sau, chàng ôn hòa nói: "Nàng sợ ngươi đến mức không dám mở mắt."

Mặt quỷ giữa không trung lộ ra vẻ mặt buồn bã cùng tiếng khóc thút thít...

Giang Tuyết Hòa lại nói: "Ngươi lại rất trung thành."

Sau đó chàng cũng không nói thêm gì nữa.

Chàng chưa từng ở lại trong Sư Môn dù chỉ một ngày, nhưng chàng biết Sư Môn này dạy rất nhiều thứ linh tinh hỗn tạp. Đề Anh có thể vẽ ra bùa triệu hồi quỷ, chắc chắn có thiên phú ở mặt này.

Trước khi tiểu sư muội được đưa đi, chàng hẳn là có thể chỉ điểm một chút cho sư muội tu hành.

--

Giang Tuyết Hòa nghĩ hết mức chu đáo.

Hừng đông ngày kế tiếp, chàng mới tỏ ra hiếu kỳ đối với pháp thuật phù chú của Đề Anh, tiểu cô nương đang mơ hồ dụi mắt sau khi thức dậy vừa nghe thấy liền tỏ ra dữ tợn với chàng :

"Ta và huynh ngõ hẹp gặp nhau, huynh cho rằng ta gọi huynh một tiếng 'Sư huynh', thì ta chính là đồ đần, sẽ bị người ta dễ dàng lừa gạt đi tất cả bản lĩnh sao? Kẻ trước kia đặt ý muốn này lên người của ta, đã xuống mồ rồi!"

Giang Tuyết Hòa hỏi: "Trên đường đi, có người muốn lừa gạt sư muội?"

Đề Anh tự biên tự diễn: "Làm sao có thể! Ta thông minh như vậy, lại thêm có bản lĩnh như vậy. Đám 'linh' tối hôm qua huynh thấy không? Ta mà mạnh lên, lập tức có thể gọi ra bảy tám cái cùng lúc! Ta không đi làm việc ác, là do ta quá thiện lương!"

Giang Tuyết Hòa: "..."

Chàng thấy nàng tuổi còn nhỏ, tỉnh lại sau một đêm, khuôn mặt nhỏ sưng vù, giống một quả cầu tuyết béo phì. Có thể thấy được hôm qua dùng thuật triệu hồi quỷ đã khiến linh lực của nàng tiêu hao rất lớn. Nhưng nhìn nàng đe dọa mình bằng mái tóc rối và đang trợn tròn mắt uy hiếp mình, ngược lại chàng thật sự thấy có chút vẻ tàn nhẫn.

Mắt Giang Tuyết Hòa hơi cụp xuống: Sư Môn ở ngay giao lộ giữa Đông Châu và Trung Châu, Ngọc Kinh Môn lại ở giữa Đông Châu, Đề Anh một đường chạy trốn từ Sư Môn đến đây, hẳn là đã chịu rất nhiều đau khổ. Gặp phải vài kẻ gian lừa nàng cũng không phải chuyện hiếm lạ.

Chàng đối với việc này không còn lời nào để nói.

Đi đi lại lại trên thế gian này, lòng người thì nguy hiểm, yêu ma thì hoành hành, vốn là như thế.

Một hồi lâu sau Giang Tuyết Hòa nói: "Từ kinh nghiệm ngày hôm qua thấy được, đại yêu ở trong rừng không dám trắng trợn ra ngoài vào ban ngày, chúng ta có thể đi vào ban ngày."

Đề Anh dụi đôi mắt buồn ngủ, mệt mỏi "ừ" một tiếng.

Nhưng trước khi đứng dậy, Đề Anh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ngay lập tức túm lấy tay áo của Giang Tuyết Hòa.

Giang Tuyết Hòa nhìn nàng.

Đề Anh cúi thấp cái đầu xù của nàng xuống, ngón tay xoắn xuýt vào nhau: "Đêm qua cái kia... cái kia... Linh, còn ở phía sau ta sao?"

Giang Tuyết Hòa ngẩng đầu nhìn không khí trống không phía sau nàng, thành thật nói: "Không còn nữa."

Đề Anh lập tức trầm tĩnh lại.

Giang Tuyết Hòa: "Sư muội, những linh hồn được muội triệu hồi, dưới tình huống bình thường, sẽ không xuất hiện vào ban ngày."

Đề Anh chán ghét liếc chàng một cái.

Nàng thương hại nghĩ: Thật đáng thương, đồ nhà quê, không có kiến thức.

Nàng nói: "Pháp thuật của ta mạnh hơn nhiều so với những người khác, ta có thể làm những gì người khác không thể làm vào ban ngày."

Giang Tuyết Hòa: "Thì ra là thế."

Đề Anh ngạc nhiên: "Huynh không tin ta?"

Với phản ứng của nàng, nói không tin nàng không khác gì phạm phải trọng tội.

Giang Tuyết Hòa kinh ngạc: "Tại hạ chưa từng hoài nghi mà?"

Đề Anh: "Huynh nói chuyện với giọng thản nhiên, mắt cũng không chớp, rõ ràng là căn bản không tin tưởng ta, xem thường ta. Huynh dám xem thường ta? Đoạn đường này đánh nhau, không phải đều là ta xông pha chiến đấu sao?

"Ta giúp huynh! Ta...ài..."

Nàng gây rắc rối hồi lâu, Giang Tuyết Hòa nhẹ nhàng ngắt lời: "Tại hạ chỉ là đang nghĩ, sư muội có bản lĩnh như vậy, chúng ta sẽ không sợ khi ra khỏi cái sơn động này. Chỉ cần sư muội lại gọi ra linh vật đêm qua, giúp chúng ta đại sát tứ phương, nói không chừng trong hôm nay là chúng ta có thể ra khỏi Ngũ Độc Lâm."

Đề Anh lập tức ngậm miệng.

Giang Tuyết Hòa: "Sư muội?"

Dù cách mũ trùm đầu, Giang Tuyết Hòa cũng có thể cảm giác được Đề Anh đang lườm chàng một cái.

Nàng rất tự tin: "Ta siêu lợi hại! Ta không cần gọi linh vật ra cũng có thể đưa huynh ra ngoài."

Nàng đã ngầm thừa nhận Giang Tuyết Hòa là công tử bột, không có bản lãnh gì.

Giang Tuyết Hòa cũng không phản bác.

--

Đề Anh do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi theo Giang Tuyết Hòa, tìm đường đi ra khỏi Ngũ Độc Lâm.

Nàng không thể lúc nào cũng trốn trong hang động.

Nàng là đến bái sư học nghệ, không thể bị Ngũ Độc Lâm nho nhỏ này đánh bại.

Chẳng qua linh vật kia, dù có thế nào nàng cũng sẽ không gọi ra lần nữa... Nàng đời này có thể không gọi thì sẽ không gọi!

Nghĩ đến bộ dáng mặt quỷ đáng sợ đêm qua, Đề Anh tự mình dọa mình sợ run.

Trước khi theo Giang Tuyết Hòa đi ra khỏi sơn động, Đề Anh xụ mặt: "Chờ một chút."

Giang Tuyết Hòa quay đầu, kiên nhẫn chờ tiểu sư muội lề mà lề mề không dám đi ra ngoài này.

Chàng thấy Đề Anh xoắn xuýt một lát sau, từ trong ngực lấy ra ba nén hương, dùng Hư Hỏa nhóm lửa thắp lên. Sau đó Đề Anh đem ba nén hương cắm lên trên mặt đất ẩm ướt, nhanh tay kết ấn, dập đầu ba lần.

Khói hương theo gió tản ra phía bên ngoài, mờ nhạt liên quan đến nhân quả. Giang Tuyết Hòa thấy nghi hoặc.

Chàng tự nhận mình kiến thức rộng rãi, nhưng cũng chưa thấy qua pháp thuật chính phái kỳ lạ như thế này.

Chàng chỉ thấy một phương pháp thờ cúng tương tự có trong tà thuật.....

Lo lắng tiểu sư muội sẽ lạc lối, Giang Tuyết Hòa biết rõ nàng sẽ tức giận, vẫn mở miệng hỏi: "Sư muội còn chưa bái nhập Ngọc Kinh Môn, mà đã được vị trưởng lão nào tự mình thu làm đồ đệ, muốn sớm bái sư sao?"

Đề Anh lần này lại không có tức giận.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của nàng hướng về phía ba nén hương, cung kính mà thành kính.

Nàng ngoan ngoãn kỳ lạ: "Không phải. Ta là cùng Sư Môn trước kia đoạn tuyệt quan hệ, ta bái sư phụ trước kia một lần cuối cùng. Chờ hôm nay ta đi ra khỏi Ngũ Độc Lâm, tham gia tuyển chọn đệ tử của Ngọc Kinh Môn, ta sẽ phải quên sư phụ cùng Sư Môn trước đây."

Giang Tuyết Hòa im lặng trong giây lát.

Đề Anh nghiêng nửa gương mặt qua: "Ngọc Kinh Môn thu nhận đệ tử không có nhiều nghi kỵ, cũng không để ý đệ tử trước kia có hay không từng bái sư ở môn phái khác! Huynh đi mật báo, ta cũng không sợ! Nhưng huynh tốt nhất đừng mật báo -- hừ, đắc tội ta, huynh xong đời!"

Nàng nghiêm mặt, lại bởi vì vội vàng dập đầu, mà không thể đặc biệt giương nanh múa vuốt.

Thiếu nữ quỳ dưới bóng của hang động có hàng mi dài, đôi mắt đen mượt mà như mặc ngọc. Dáng vẻ ngọc tuyết cơ linh [1] này, khiến Giang Tuyết Hòa cuối cùng cũng đưa dáng vẻ của nàng trùng lặp với mô tả trong thư của Sư phụ.

[1] Ngọc tuyết cơ linh: ý chỉ dáng vẻ xinh đẹp thông minh lanh lợi

Mà trong mắt Đề Anh, huyền y thiếu niên không chịu cởi mũ trùm đầu có thể nói là có tính khí thất thường.

Cách mũ trùm đầu, chàng cười một tiếng.

Tiếng cười khàn khàn, trong gió lạnh ẩm ướt khiến người ta có chút sợ hãi.

Chàng chậm rãi nói với chất giọng khàn khàn khó chịu kia: "Nếu vẫn còn mong nhớ Sư Môn trước kia, vì sao còn muốn bái sư ở môn phái mới?"

Đề Anh xoay mặt lại: "Hừ!"

Nàng còn lâu mới nói cho chàng biết --

Môn phái cũ chọc vào một nhân vật lợi hại, sư phụ cũ gặp phải phiền toái, khiến nàng bị truy sát.

Nàng cùng sư phụ cũ có cộng lại cũng không đánh thắng được!

Đề Anh biết mình rất yếu, giúp không được sư phụ cũ. Nàng muốn bái sư ở đại môn phái lợi hại như Ngọc Kinh Môn này, học một thân thật bản lĩnh, trở về giúp sư phụ cũ giải quyết vấn đề.

Sư phụ cũ mặc dù không đủ bản lĩnh, nhưng đối với nàng cũng không tệ lắm. Đợi nàng trở thành đệ nhất tu sĩ lợi hại nhất thiên hạ, nàng có thể chiếu cố môn phái phái cũ.

--

Nhưng mà thí luyện trong Ngũ Độc Lâm, cũng không dễ dàng như vậy.

Dưới bầu trời xanh xám mờ mịt, Đề Anh mạnh dạn tuyên bố hôm nay sẽ đi ra ngoài, cùng Giang Tuyết Hòa đi loanh quanh trong rừng hồi lâu, nhưng từ đầu đến cuối bọn họ không cách nào có thể đi đúng hướng.

Ban ngày mưa rơi liên tục, Giang Tuyết Hòa gương mắt nhìn khuôn mặt của thiếu nữ xụ xuống từng chút một.

Chàng nghĩ: Nàng lại đang không vui.

Đề Anh chật vật mà vụng về sử dụng pháp thuật giải quyết một tiểu yêu đang đánh lén ở phía sau, nàng tức giận đến mức đạp vào cái cây bên cạnh vài lần.

Trời càng ngày càng tối, đi lên phía trước, không đi ra được, đi ngược trở về, lại không cam tâm. Những con yêu quái tấn công họ dường như ngày càng mạnh hơn, Đề Anh đối phó ngày một mất sức hơn.

Nàng gặp khó khăn trong việc đối phó chúng, khuôn mặt ngày càng đau khổ, nhưng nàng thà rằng đạp cái cây vài lần còn hơn là nói gì đó với Giang Tuyết Hòa đi ở phía sau.

Nàng tức muốn chết.

Khi nàng không còn chỗ nào để trút hết cảm xúc trong lòng, một chiếc túi da trâu từ phía sau đưa tới: "Sư muội, muội muốn uống nước không?"

Đề Anh cắn môi, cố gắng kìm nén những lời chửi thề đã xông lên tận miệng.

Sắc mặt nàng tái nhợt đi vì quá sức chịu đựng.

Giang Tuyết Hòa quan sát nàng.

Trước khi nàng bộc phát, chàng nhanh chóng đưa tay giữ lấy cằm nàng, ép nàng há miệng, rót cho nàng một ngụm nước.

Mang theo dòng nước tĩnh tâm chú chảy vào cổ họng, Đề Anh ngửa mặt lên, ngơ ngác mở to hai mắt nhìn chàng, quên cả nổi giận.

Giang Tuyết Hòa nói: "Yêu khí trong rừng càng lúc càng nồng nặc, chỉ sợ những đại yêu ẩn nấp kia pháp lực ngày càng mạnh, điều này đối với chúng ta rất bất lợi."

Đề Anh: "Hừ!"

Giang Tuyết Hòa: "Xem ra hôm nay không ra ngoài được, chúng ta nên tìm một nơi mà yêu quái không thể tìm thấy được qua đêm.. Còn có, sư muội, ta nhớ được trước khi xuất phát, Ngọc Kinh Môn có đưa cho muội giấy ngọc giới thiệu qua chuyện về yêu quái kia, có lẽ tối nay có thể lấy ra, chúng ta cùng nhau thảo luận."

Đề Anh sững sờ trong chốc lát mới nhớ tới chuyện này.

Nàng không thích đọc sách, sau khi nàng nhận lấy giấy ngọc Ngọc Kinh Môn đưa cho cũng không có lấy ra xem qua. lúc này Giang Tuyết Hòa nhắc nhở nàng, nàng mới nhớ tới.

Giọng Đề Anh dịu đi rất nhiều: "Hừ."

Giang Tuyết Hòa nghĩ thầm: ...Thật là một cô nhóc thích hừ hừ.

--

Đêm nay tại Ngũ Độc Lâm còn đáng sợ hơn nhiều so với đêm qua.

Gió thổi vào sau gáy nàng, Đề Anh run rẩy bước, chỉ vì nàng không muốn lộ ra vẻ rụt rè của mình.

Cái này dường như không phải ảo giác của nàng --

Trời tối, mưa đã ngừng.

Trong rừng, Quỷ hỏa [2] xuất hiện như có như không.

[2] Qủy hỏa: ma chơi, là một loại ánh sáng ma khí quyển trong truyền thuyết. Theo quan niệm dân gian, họ là những linh hồn được sinh ra từ xác chết của con người và động vật.

Thỉnh thoảng, một bóng người không rõ ràng nhanh chóng vụt qua.

Như thể có ai đó đang hít một hơi thật sâu, có người thở dài, có người ở phía sau thổi vào lỗ tai của nàng, hát một bài ca dao mơ hồ xa xăm.

Không khí ẩm ướt và dính dính, Đề Anh lắp bắp: "Sư, sư, sư huynh, có phải là có, có... 'Linh' đến rồi?"

Giang Tuyết Hòa đang đi phía sau nàng, đã thấy quỷ khí xung quanh nồng nặc sắp hóa ra thực thể. Bọn chúng vây quanh hướng về phía thiếu nữ mà đi, từng bước một áp sát, thắp lên ngọn lửa trong khu rừng âm u.

Giang Tuyết Hòa mặt không đổi sắc: "Không có 'linh'. Nhưng nếu sư muội sợ hãi, chúng ta hãy quay trở lại"

Đề Anh phản đối: "Không thể!"

Một lúc sau, Đề Anh hỏi: "Sư huynh, huynh có nghe được có người đang ca hát không?"

Giang Tuyết Hòa: "Sư muội, muội đang quá sợ hãi nên sinh ra ảo giác."

Đề Anh vờ như không nghe thấy.

Chờ một lúc, Đề Anh lại hỏi: "Sư huynh, huynh vẫn còn ở đó chứ?"

Giang Tuyết Hòa: "Đừng nên quay đầu lại."

Đề Anh đặt câu hỏi: "Huynh ra lệnh cho ta?"

Một cái tay vươn ra, nắm lấy tay nàng.

Đề Anh sững sờ một lát, thật sự nghe lời chàng, cũng không có quay đầu nhìn lại: Chàng thật tốt, chàng dắt nàng. Nhưng đôi tay của chàng còn... hơn cả sư phụ cũ, ừm, là "Cổ lỗ" hơn .

Một lúc sau, Đề Anh nhăn nhó: "Sư huynh..."

Thiếu niên ôn hòa: "Ta vẫn ở đây."

--

Đề Anh một đường đi lại, một đường hỏi thăm, đều có thể nghe được Giang Tuyết Hòa đáp lại.

Giọng nói của chàng vẫn luôn khó nghe, nàng nghe không quen, nhưng vào đêm này, đã an ủi nàng.

Đi hết đoạn đường gập ghềnh, Đề Anh cuối cùng cũng tìm được một hang động có thể nghỉ chân. Chỉ cần nàng bố trí phù chú thật tốt xong, tối nay sẽ an toàn.

Nàng thở phào nhẹ nhõm.

Nàng đang định mở miệng gọi Giang Tuyết Hòa, thì nghe thấy một giọng nói khàn khàn sau lưng: "Ta ở đây."

Máu nóng trong cơ thể Đề Anh lập tức đông cứng lại.

Sau một lát, giọng nói khàn khàn lại lặp lại: "Ta ở đây."

Đề Anh cúi xuống nhìn bàn tay cô đang cầm, bàn tay đâu không thấy, chỉ thấy vỏ cây dày!

Cho dù sư huynh xa lạ dáng dấp có kém, làn da có xấu, thanh âm lại khó nghe đến đâu, tay cũng không nên là cái vỏ cây chứ.

Bài ca dao xa xăm vọng vào tai nàng, để nàng có thể nghe rõ từng từ --

"Giày thêu đỏ, giá y máu, gia nương (bà và mẹ) khóc. Ngồi kiệu hoa, gập ghềnh khẽ vấp, đường núi gồ ghề đêm lại dài, tân nương chớ có quay đầu nhìn..."

Đôi mắt tròn đầy sợ hãi của Đề Anh phản chiếu cây cối cằn cỗi và rừng hoang, bầu không khí ngập tràn yêu khí.

Nàng run rẩy, sờ sờ lá bùa nóng hổi vừa mới vẽ ra cầm trong tay, kết ấn giết quỷ -- "Chư thần triệu tướng, hàng yêu phục ma!"

Đầu ngón tay của thiếu nữ thắp lên ngọn lửa, quay đầu ném về phía sau. Lá bùa lửa đóng băng con quái vật trong giây lát, cùng lúc đó, nàng lăn về phía trước, chật vật né tránh con quái vật phía sau tập kích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro