Chương 3: Ngũ Độc vô tình (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngũ độc vô tình (3)

Ngũ Độc Lâm vào ban đêm, yêu khí ngập trời, thêm mười phần khủng bố.

Yêu khí nơi đây dường như ngày một mạnh hơn.

Hôm qua Giang Tuyết Hòa cùng với Đề Anh mới vào Ngũ Độc Lâm, ban đêm còn chưa có nhiều yêu ma quỷ quái như vậy. Nhưng đêm nay không mưa không mây, trong rừng hiu quạnh đầy yêu ảnh không tan, lao ra khỏi bóng tối.

Bọn chúng tay nâng giá y dính máu đỏ tươi, khoác lên những người đã xâm nhập vào rừng.

Ngoài ra còn có một cỗ kiệu hoa dừng giữa bãi cỏ hoang cằn cỗi, được bọn yêu quái gánh trên vai, khiêng đi tuần tra bốn phía.

Bọn yêu quái đều là một đám mây bóng mờ ảo, hai mắt không có con ngươi, chúng giẫm lên mặt đất như đi cà kheo.

Bọn chúng ca hát:

"Giày thêu đỏ, giá y máu, gia nương khóc. Ngồi kiệu hoa, gập ghềnh khẽ vấp, đường núi gồ ghề đêm lại dài, tân nương chớ có quay đầu nhìn..."

Đề Anh kinh hãi nhìn bọn chúng.

Nàng bị giá y khoác lên người trói lại, một hồi lâu cũng không thể động đậy.

Mà những phù lục nàng vung ra dính lên trán đám yêu quái, cháy với ngọn lửa màu xanh đậm. Pháp thuật đạo gia chính thống, nhấn chìm vài con yêu quái bằng một tiếng nổ vang. Những tiểu yêu khác vẻ mặt lại không hề hay biết, vẫn nâng giá y, giày thêu, đẩy Đề Anh đi về phía kiệu hoa.

Mặt Đề Anh trắng bệch như tờ giấy.

Nhưng khi lông mi nàng rũ xuống, đột nhiên nàng phát giác ra một cái bóng lắc lư vặn vẹo trên mặt đất -- đây không phải là quỷ, chỉ là yêu.

Chỉ cần không phải quỷ, Đề Anh không sợ.

Giá y trói Đề Anh khiến nàng tránh thoát không được, nhưng năm ngón tay lại nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, ngay khi một con yêu quái lao đến nắm lấy tay nàng, một ấn phù phát ra ánh sáng mờ ảo đã đánh vào nó.

Thiếu nữ dùng lực, một chân đá văng đám yêu quái muốn xỏ giày hoa vào chân nàng.

Sau khi nàng bò dậy từ dưới đất, trên mặt, trên áo dính đầy bùn nhão. Nàng cúi đầu nhìn thấy trên người mình đang mặc giá y đỏ dính đầy máu, và đôi giày thêu phủ đầy rêu mà lũ yêu quái đang cầm --

Đề Anh: "A a a buồn nôn chết!"

--

Trong lúc Đề Anh cùng đám yêu quái đánh đến ngươi tới ta đi, một thiếu niên lảo đảo chạy trong rừng.

Sau lưng đám yêu quái đang đuổi theo hắn.

Người này tên gọi là Trần Đại, là một thợ săn dưới núi.

Trần Đại chạy trốn trong khu rừng rậm rạp đầy quỷ hỏa, tiếng cười khằng khặc của những con yêu quái đó khiến hắn choáng váng muốn ngất.

Hắn vấp phải một sợi dây leo bị trượt chân, ngã nhào xuống đất. Quay đầu lại, lũ yêu quái đang lao về phía hắn.

Trần Đại đột nhiên kêu cứu: "Cứu, mau...cứu..."

Những con yêu quái hình người không có con ngươi trong mắt sắp bắt được Trần Đại, một luồng ánh sáng màu lục lam lượn vòng, móc vào giữa không trung với tốc độ rất nhanh.

Ánh sáng xanh giống như một thanh kiếm, im hơi lặng tiếng xuyên qua ngực của lũ yêu quái. Đám yêu quái tre già măng mọc liên tiếp bị đóng băng, sau đó nổ tung trong không khí, hóa thành sương mù rồi biến mất.

Trần Đại trợn to mắt, hắn nhìn thấy một tấm lưng mảnh khảnh chặn giữa hắn và đám yêu quái.

Người kia quay người lại, mũ trùm đầu chậm rãi tung bay trong gió đêm, nhưng lại quấn lấy cơ thể chàng vô cùng chặt chẽ.

Trần Đại chỉ có thể nhìn thấy bàn tay của người kia vừa vẽ ra giữa không trung, ngay lập tức chém giết hết đám yêu quái.

Động tác của người kia tuy nhanh, lại rất ưu nhã, chắc chắn là... Đệ tử Tiên Môn trong truyền thuyết.

Trần Đại đoán trong lòng, thình lình thấy nam tử mang mũ trùm đầu nghiêng đầu nhìn về phía hắn, giống như đang đánh giá.

Trần Đại nuốt nước miếng: "Tiên nhân..."

Thiếu niên mang mũ trùm đầu lại ngước mắt lên và nhìn về một hướng trong rừng sâu-

Giang Tuyết Hòa nhìn thấy nơi yêu khí đột nhiên nổ tung, giữa đêm khuya khoắt, như là ngọn lửa ma quái hấp dẫn tất cả Si Mị [1] trong bóng tối.

[1] Si Mị: Loài yêu quái ở trong rừng núi.

Tiểu sư muội đang ở nơi đó.

Trần Đại nói còn chưa dứt lời, liền bị thiếu niên mang mũ trùm đầu nhấc lên.

Thiếu niên thân hình như quỷ như tiên, mang theo một người xuyên qua khu rừng, trong chớp mắt đã cách mặt đất hơn ba trượng [2].

[2] 1 trượng bằng 4,7m

Công pháp của thiếu niên thanh tao quỷ quyệt, khiến Trần Đại vừa sợ hãi lại phấn khích: Quả nhiên là gặp được tiên nhân!

--

Pháp thuật của Đề Anh thực sự rất kém cỏi, hiệu lực của phù lục cũng có hạn.

Những con yêu quái không cảm thấy đau đớn, tầng tầng lớp lớp nhào về phía nàng. Nàng dựa vào công phu mèo ba chân, càng đánh càng tức giận, càng tức giận càng phải đánh:

Bọn chúng bắt nạt nàng vì nàng yếu, nàng liền đánh ngã tất cả bọn chúng.

Nàng dù thế yếu, nhưng nàng cũng không muốn chết.

Tất cả pháp khí, phù chú, kỳ bảo của Đề Anh đều được nàng mang ra sử dụng một cách tuyệt vọng, cùng những con quái vật đang quấn lấy nàng, một hai nhất định phải đem nàng trói vào trong kiệu hoa, đánh nhau túi bụi.

Nàng càng đánh càng phí sức, mà địch nhân vô cùng nhiều, mắt thấy mình sắp đánh không lại, Đề Anh nhắm mắt, tính toán đánh một phen, sử dụng pháp thuật mạnh nhất của mình--

"Đại mộng chú" .

Đây là thuật pháp mạnh nhất mà nàng sử dụng để triệu quỷ ngự hồn, cũng là thứ mà nàng không thích dùng nhất, không thoải mái khi sử dụng.

Vào ngày đầu tiên đi vào Ngũ Độc Lâm, để cứu mình với Giang Tuyết Hòa, thứ nàng dùng chính là thuật pháp này. Sau khi sử dụng xong, nàng mất sức té xỉu, còn lạc vào một giấc mộng mơ mơ hồ hồ.

Đề Anh không thích tất cả các pháp thuật liên quan đến quỷ.

Nhưng bây giờ những con yêu quái này muốn giết nàng, cũng đừng nghĩ từ trong tay nàng chiếm được chỗ tốt.

Đề Anh lòng dạ tàn nhẫn, sắp thi pháp cùng những con yêu quái này đồng quy vu tận, gió thổi đến.

Một ngón tay thon dài và nhợt nhạt chỉ vào mi tâm của Đề Anh.

Gió trong rừng rất lạnh, mũ trùm đầu thổi qua.

Âm thanh bài ca dao lúc xa lúc gần quanh quẩn bên ở bên tai, ống tay áo lạnh buốt của sư huynh rơi xuống gò má của nữ tử, rì rào trong trẻo và rõ ràng, tựa như tuyết bay. Tuyết đang rơi, lúc nồng lúc nhạt, và khi gió thổi qua, liền biến mất.

Ngay sau khi Linh Đài của Đề Anh được dọn sạch, nàng đã tỉnh hồn lại --

Thiếu niên mang mũ trùm đầu đưa tay họa chú gì đó, hướng vào những con quái vật xung quanh mà đánh. Đồng thời, chàng nắm lấy tay nàng, mang theo nàng cùng Trần Đại ở tay bên kia chạy thục mạng...

Sau nửa canh giờ, ba người họ tìm thấy một hang động an toàn để nghỉ ngơi.

Đề Anh cắn nát ngón tay, sắc mặt tối sầm lại, vừa nghĩ vừa họa, vẽ xong bùa chú mà nàng không thành thạo lắm.

Đám yêu quái vẫn còn đang lang thang trong núi rừng, bùa chú của nàng dán ở bốn phía trong sơn động, hẳn là có thể giúp bọn họ sống sót qua đêm. Đợi đến hừng đông, pháp lực của yêu quái yếu đi, mới có cơ hội.

Đề Anh vẽ xong phù chú, đi vào sơn động.

Giang Tuyết Hà có thể nhìn ra tiểu sư muội này tâm trạng không tốt ngay từ khi quay đầu lại. chàng cũng không trêu chọc nàng, lặng yên ngồi dựa vào vách núi, chờ tiểu sư muội tới gần.

Giang Tuyết Hòa trầm mặc, người chàng mang về là Trần Đại lại không thức thời tới gần:

"Tiểu tiên tử thật lợi hại, những yêu ma quỷ quái kia căn bản không phải đối thủ của cô..."

Trần Đại còn chưa nịnh nọt thổi phồng xong, ngay lập tức bị Đề Anh quay đầu mắng: "Ngươi là cố ý? Nhìn đoán không ra ta là phế vật, tất cả đều là huynh ấy mang ngươi và ta trốn đến đây!"

Trần Đại ngây người: "..."

Mặc dù tiểu tiên tử này sau khi đánh nhau người đầy vết bẩn, nhưng vẫn mạo tú thần kiều ngọc dung da tuyết [3], cho rằng tiểu tiên tử đẹp người đẹp nết, không nghĩ tính tình của nàng lại tệ như vậy.

[3] Mạo tú thần kiều ngọc dung da tuyết; Dung mạo thanh tú, phong thái yêu kiều, dung nhan như ngọc, da trắng như tuyết.

Tiểu tiên tử nói xong, liền hầm hầm trừng mắt nhìn Giang Tuyết Hòa.

Giang Tuyết Hòa: "..."

Ngọn lửa bùng cháy, cách mũ trùm đầu, chàng vẫn bình tĩnh tự nhiên như trước: "Ta chỉ có thể chạy trốn, phong thái lúc sư muội đánh nhau, không phải thứ mà ta có khả năng so được."

Đề Anh hừ chàng.

Nàng đen mặt ngồi xuống, ôm lấy đầu gối mình.

Giang Tuyết Hòa hỏi: "Sư muội lạnh không?"

Đề Anh bịt lỗ tai: Không muốn nghe giọng y, giọng nói bị yêu quái chọn trúng.

Một lát sau, một chiếc áo choàng được khoác lên vai nàng.

Giang Tuyết Hòa lại hỏi: "Sư muội có khát không?"

Đề Anh vẫn không nói gì.

Chàng thở dài, giữ lấy cằm nàng, nâng mặt nàng lên, cho nàng uống nước trong túi.

Đôi mắt của thiếu nữ đỏ hoe, trong mắt chứa sương mù, nhìn chàng giống như chàng đang làm chuyện xấu tội ác tày trời gì đó, khiến nàng chịu ấm ức.

Giang Tuyết Hòa nghĩ nghĩ, sau đó lấy ra một túi bánh ngọt đã rơi vãi ra một ít từ trong túi trữ vật: "Trước kia mua, sư muội nếm thử xem."

Đề Anh Nhìn bàn tay đang duỗi ra của chàng.

Nàng chú ý tới tay chàng gầy như xương khô, khớp xương tái nhợt, da thịt ở mu bàn tay bị nứt nẻ, vết thương lít nha lít nhít giăng khắp nơi kéo dài lên trên cổ tay, giống như một loại phù chú nào đó...

Nàng nghĩ đến ngón tay trắng nõn gầy gò đã chấm lên mi tâm của nàng để gọi thần trí của nàng quay trở lại.

... Vỏ cây yêu làm sao dám bắt chước tay của y.

Giang Tuyết Hòa nhận thấy ánh mắt run sợ của nàng, nhanh chóng thu tay về, chỉ để lại chiếc bánh ngọt trong tay vào lòng nàng.

Đề Anh đần độn trừng mắt nhìn: "Huynh có bánh ngọt, sao lúc trước không cho ta?"

Giang Tuyết Hòa kiên nhẫn giải thích: "Trước kia cứ nghĩ hôm nay có thể ra khỏi Ngũ Độc Lâm, điểm tâm thô thiển như vậy, sợ sư muội thấy chướng mắt."

Đề Anh bĩu môi: Vậy huynh bây giờ là cảm thấy bản lĩnh của ta không đủ, ngày mai chúng ta cũng không thể ra khỏi Ngũ Độc Lâm được rồi.

Nàng lại không vui, Giang Tuyết Hòa nhìn sắc mặt mà nói chuyện, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên, với bản lĩnh của sư muội, nói không chừng ngay ngày mai chúng ta có thể ra ngoài. Đến lúc đó sư huynh ta lại ở trên trấn hướng sư muội nhận lỗi."

Đề Anh: "Ta muốn ăn phù nguyên tử, thấu hoa từ, tô quỳnh điệp, tích tô bào ốc, thủy tinh tạo..."

Nàng công phu sư tử ngoạm, gọi tất cả các loại bánh ngọt mà sư phụ cũ không nỡ mua cho nàng nói ra một lượt.

Lần đầu tiên trong đời Giang Tuyết Hoà nghe nhiều các loại điểm tâm có tên khác nhau như vậy, dù có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ nói được.

Sắc mặt của Đề Anh cuối cùng cũng tươi tỉnh lên.

Tiểu cô nương mặt mày cong cong, mắt đen môi đỏ, không còn vẻ dữ tợn, nhiều thêm mấy phần thanh tú linh động.

Trần Đại ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm nhìn-- thiếu niên này, thật biết cách dỗ dành.

--

Đề Anh được quan tâm thoải mái, liền không so đo những việc Giang Tuyết Hòa làm trước đó, toàn bộ nhờ nàng mở đường mà đi.

Lúc đầu biết nàng đã rất tức giận -- chàng rõ ràng biết pháp thuật, mang theo nàng chạy trốn lúc cũng không chậm, nhưng một đường này chàng đều để mình nàng chém chém giết giết.

Chẳng qua bây giờ Đề Anh không tức giận: Có lẽ y chỉ là lợi hại hơn công tử bột một chút.

Nàng nhăn nhăn nhó nhó thăm dò Giang Tuyết Hòa: "Thật ra với những phù chú ta vẽ ra kia, pháp thuật của ta, vẫn là rất ít gặp, đúng không?"

Trong lòng Giang Tuyết Hòa cảm thấy bản lĩnh của nàng quá kém, chàng không rõ sư phụ dạy như thế nào.

Nhưng chàng trên miệng chỉ khen nàng: "Sư muội tuổi còn nhỏ như vậy, đã học được một thân đầy bản lĩnh, trong cuộc đời ta thấy không nhiều."

Đề Anh cười ra tiếng.

Nàng khép chặt áo lông cừu trên người, che miệng ngáp một cái, che giấu chút khoe khoang trong sự hài lòng của mình: "Hừ, huynh ít thấy điều kỳ lạ. Thật ra ta không có lợi hại như vậy đâu..."

Giang Tuyết Hòa rất hòa khí: "Quả thực ta chưa bao giờ thấy qua người lợi hại như sư muội"

Chàng nói rất thành khẩn, dù cho Đề Anh biết chàng là bởi vì không có kiến thức mới khen mình, nàng cũng hết sức vui vẻ.

Đề Anh giống như một cô nương hiền thục: "Sư huynh, huynh đi theo ta, chúng ta nhất định có thể đi vào Ngọc Kinh Môn. Chờ ra ngoài, ta sẽ bảo vệ huynh."

Giang Tuyết Hòa không nói gì.

Đề Anh hoài nghi: "Huynh không nguyện ý?"

Giang Tuyết Hòa nhân tiện nói: "Nguyện ý."

Trong lòng Đề Anh nở đầy hoa.

Nàng kiêu ngạo tùy hứng, lúc nàng tức giận sư phụ cũ đều rất khó bao dung nàng, để nàng đợi một mình. Chỉ là vị sư huynh mới quen biết này chính trực như vậy, khiến nàng vui vẻ hết thảy.

Tâm tình của nàng tốt, sẽ rất rộng lượng.

Ai, mặc dù giọng chàng khó nghe, phải mang theo mũ trùm đầu hẳn là tướng mạo cũng kém, trên tay đầy vết thương, đoán chừng trên toàn thân cũng không thể nhìn... Nhưng mà nàng vẫn sẽ giúp chàng cùng đi ra khỏi Ngũ Độc Lâm.

Đề Anh nhạy bén nhớ tới giấy ngọc Ngọc Kinh Môn giao cho nàng trước khi đi, ghi lại tình hình của đám yêu quái trong rừng.

--

Đề Anh đốt lên u hỏa, cầm giấy ngọc:

"Vô Chi Uế, hai mắt không đồng tử, Toan, Toan Dữ tứ chi tan biến mà chết, rất giỏi điều khiển yêu mị gây họa, nó từ, từ... Thấy thì, thì... Sau khi chết oán khí không tiêu tan, bị vây khóa trong Ngũ Độc Lâm..."

Trần Đại là phàm nhân, chưa từng nghe qua "Vô Chi Uế" ; Đề Anh là đồ nhà quê đến từ nông thôn, cũng chưa từng nghe qua "Vô Chi Uế" ; chỉ có Giang Tuyết Hòa, như có điều suy nghĩ.

Nhưng Giang Tuyết Hòa nghe Đề Anh đọc chữ --

Giọng nàng nhẹ nhàng, nhưng đọc rất ngắc ngứ tốn sức.

Giang Tuyết Hòa mỉm cười.

Đề Anh xụ mặt, ngẩng đầu.

Giang Tuyết Hòa im lặng.

Trần Đại gãi đầu ngơ ngác: "Sao không đọc tiếp?"

Đương nhiên là bởi vì Đề Anh đọc rất mất mặt, mới không muốn đọc.

Nhưng nàng sao lại để người khác chê cười?

Nàng chỉ tay về phía Trần Đại, quát: "Không đọc đương nhiên là có chuyện muốn hỏi ngươi! Nói, ngươi là ai! Ngươi là một phàm nhân không biết pháp thuật vào trong Ngũ Độc Lâm làm cái gì?! Ngươi có phải là thông đồng với yêu quái để giết chúng ta không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro