Chương 4: Ngũ Độc vô tình (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngũ độc vô tình (4)

Ngọn lửa trong đêm nhấp nháy, bóng yêu quái bên ngoài hang động đang lang thang khắp chốn.

Trong bầu không khí quỷ dị, Đề Anh đột nhiên chất vấn, khiến Trần Đại sững sờ.

Trần Đại dở khóc dở cười: "Tiểu tiên tử, cô nói sai rồi đúng không? Tôi chỉ là một kẻ phàm nhân, làm sao tôi có thể thông đồng với lũ yêu quái? Yêu quái nơi nào sẽ để ý đến tôi?"

Đề Anh thắc mắc: "Tại sao không thể? Con yêu quái gọi là 'Vô Chi' này hay yêu quái nào đó trốn trong Ngũ Độc Lâm, rụt đầu rụt đuôi, ban ngày không ra ngoài mà chỉ dám ra ngoài vào ban đêm để hãm hại người khác. Nó nói rõ khẳng định mình có nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó, nếu ta là nó, ta liền -- để một phàm nhân như ngươi đi lừa những tu sĩ kia vào rừng, đi vào hang động của ta, và ta sẽ ăn linh hồn của các tu sĩ, củng cố tu vi. Phàm nhân như ngươi không có gì linh khí, làm 'ma' của ta là tốt rồi."

"Ta có thể lừa ngươi -- chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời của ta, từng bước một đưa những tu sĩ kia vào cạm bẫy của ta, ta sẽ không giết ngươi."

Ác ý trong mắt nàng không hề che giấu.

Thậm chí ngay cả lúc nàng nói ra suy đoán của mình, nàng còn hơi nở nụ cười cảm thấy thú vị -- nụ cười của thiếu nữ ngọt ngào sạch sẽ, nhưng phần ngọt ngào sạch sẽ này phối hợp với lời nói của nàng, khiến Trần Đại rùng mình.

Giang Tuyết Hòa nhìn Đề Anh.

Chàng cho là nàng cùng sư phụ ẩn cư trong núi sâu rừng già, tiểu sư muội hẳn nên là tiểu cô nương thiên chân vô tà. Nhưng trên thực tế... Đề Anh hạ bút thành văn những lời này, tựa như trời sinh "Ác", nhưng... vì sao mà sinh?

Giang Tuyết Hòa đang suy nghĩ thì Trần Đại gượng cười, yên lặng rời xa Đề Anh, ngồi gần về phía Giang Tuyết Hòa: "Tiểu tiên tử, cô đang nói đùa đúng không?"

Đề Anh: "Ừm."

Thế nhưng Trần Đại nhìn thấy lệ khí trong mắt nàng như có như không, hắn thật sự cảm thấy...

Cân nhắc một lúc lâu, Trần Đại cúi đầu nhận thua: "Được rồi, tôi cũng chẳng phải vô tội... Nhưng tôi thật sự chưa từng nghĩ đến hại mọi người. Tôi cũng không có bất kỳ thỏa thuận nào với đại yêu kia, tôi chỉ là một phàm nhân, nào dám chọc phải đại yêu... Tôi vào Ngũ Độc Lâm, chỉ là bởi vì nhà tôi ở ngay dưới chân núi, muốn lên núi kiếm ăn, tôi lên núi bắt ít con mồi bán lấy tiền."

Đề Anh: "Ta cùng sư huynh ở đây đều phải cẩn thận từng li từng tí, khó trách ngươi không cần?"

Trần Đại chậm rãi liếc nhìn hai người bọn họ.

Dưới ánh lửa, ngay cả ánh mắt phàm nhân của hắn cũng có chút kỳ quái.

Trần Đại nói: "Tôi không cần lo lắng yêu quái ăn tôi... Không phải có mọi người sao? Đây không phải nơi tập luyện sao của Ngọc Kinh Môn các người sao? Yêu quái trong rừng này mỗi ngày đều nhìn thấy tu sĩ các người, làm gì còn thời gian để ý đến tôi."

Đề Anh sững sờ.

Nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ngươi biết ta cùng sư huynh đi vào Ngũ Độc Lâm! Ngươi luôn bí mật đi theo chúng ta có phải không?"

Trần Đại cười có chút kỳ quái.

Ánh mắt Đề Anh dữ tợn, một tay túm lấy cổ họng hắn, ném hắn ném vào vách tường trong động.

Trần Đại muốn kêu cứu, nhưng thiếu niên đội mũ trùm đầu kia ngồi yên trong động từ đầu đến cuối, Đề Anh nổi điên, thiếu niên kia cũng thờ ơ.

Mà cho dù linh lực của Đề Anh có yếu đến đâu, nàng cũng là một tu sĩ. Trần Đại thở hổn hển dữ dội, nhận ra mình sắp hô hấp không nổi, nhịn không được đập vào tay Đề Anh, ra hiệu Đề Anh buông mình ra, mình nguyện ý phối hợp.

Đề Anh hừ lạnh một tiếng.

Sau khi Trần Đại lấy lại được tự do, hắn nhanh chóng chạy đến bên cạnh Giang Tuyết Hòa, ngồi cạnh Chàng.

Lòng hắn có sợ hãi, không dám giở trò nên thành thật nói:

"Yêu quái Vô Chi Uế gì đó, tôi không biết. Nhưng cả một nhà tôi đều sống ở gần đây qua nhiều thế hệ, trước khi con yêu quái này chết, chúng tôi đều biết nó. Vào thời điểm đó, nó được gọi là Toan Dữ, hóa thân thành một người thư sinh. Hương dã mười dặm quanh đây của chúng tôi, hoặc nhiều hoặc ít đều được nó chăm nom."

"Lúc đầu mọi người bình an vô sự... Về sau, hừ, Toan Dữ không cẩn thận khiêu khích phải Ngọc Kinh Môn."

Trần Đại im lặng một lát, hắn cúi đầu nhìn tay mình nhớ lại:

"Ngọc Kinh Môn muốn trừ yêu. Toan Dữ hẳn là một đại yêu rất lợi hại, Ngọc Kinh Môn dường như không có cách nào tiếp cận, Ngọc Kinh Môn bọn họ liền nghĩ đến một chiêu xấu... Ôi, loại tu tiên đại phái đó cũng có thể nghĩ ra chiêu xấu như vậy."

Đề Anh nghe say sưa ngon lành, nghe xong nhiệt tình nói: "Chiêu xấu gì? Để ta đoán một chút -- ta nếu là đánh không lại một con yêu quái, ta sẽ lừa con yêu quái đó, thừa dịp nó lộ ra sơ hở, một chiêu kết liễu nó."

Trần Đại giễu cợt: "Tiểu tiên tử cùng Ngọc Kinh Môn ngược lại thật sự là là có duyên phận, chiêu xấu xa mà bọn họ nghĩ ra, cũng không khác lắm so với thủ đoạn của cô -- bọn họ phái một vị nữ đệ tử giả trang thành phàm nhân, không biết làm thế nào, lại gạt được Toan Dữ. Nữ đệ tử kia dụ Toan Dữ động tình, lừa gạt Toan Dữ thành hôn."

"Sau đó, bọn họ chọn ngày đại hôn ấy, nữ đệ tử kia đưa Toan Dữ vào trong Ngũ Độc Lâm này, tại đây sớm đã được bố trí tốt trận pháp, giết chết Toan Dữ."

"Nhưng không biết vì sao, Toan Dữ chết rồi, nhưng cũng không hoàn toàn chết, giống như tiểu tiên tử cô vừa rồi nói như này: Toan Dữ sau khi chết hóa thành một đại yêu gọi là Vô Chi cái gì đó, nó không thể ra khỏi khu rừng này, lại luôn luôn đối nghịch với người của Ngọc Kinh Môn."

"Có các người ở đây, đương nhiên tôi dám lên núi. Đại yêu kia khẳng định phải giết các người, tôi trốn sau lưng các người, căn bản không có việc gì."

Đề Anh sững sờ khi nghe thấy điều này.

Có rất nhiều mâu thuẫn trong câu chuyện do Trần Đại kể, nhưng Đề Anh lần đầu tiên nhớ tới bên ngoài đến nay vẫn còn hát bài ca dao "Giá Y Máu", thoáng chốc hiểu ra lý do xuất hiện của bài ca dao này----

Đại yêu đang đợi tân nương của mình.

Đại yêu vĩnh viễn đợi không được tân nương của nó, lại muốn dùng người vô tội tế cờ.

Đây là một câu chuyện xưa rất buồn, thế nhưng những người nghe chuyện xưa, Giang Tuyết Hòa thì trầm tĩnh, Đề Anh thì vô tình.

Trong sơn động yên tĩnh, một chút thanh âm đều không có.

Đề Anh nhìn về phía Giang Tuyết Hòa đang ngồi yên lặng ở bên cạnh.

Mũ trùm đầu của Giang Tuyết Hòa lay động.

Đề Anh chống cằm: "Huynh thật sự là một chút sức mạnh đều không có sao? huynh không cảm thấy chuyện xưa này có điểm gì là lạ sao? Hạn cho huynh một nén hương, nghĩ ra cho ta điểm đáng ngờ, không phải ta liền ném huynh ra bên ngoài, cho những con yêu quái đang tuần tra bên ngoài kia ăn!"

Trần Đại hít một hơi thật sâu: ... Ác nữ!

Cùng với Ngọc Kinh Môn giả nhân giả nghĩa kia thật xứng đôi vừa lứa.

Giang Tuyết Hòa ngoan ngoãn thuận theo.

Đề Anh để chàng nghĩ, chàng thật sự nghĩ: "Theo ta được biết, quan hệ giữa người và yêu đã rất hòa hợp suốt mấy ngàn năm. Trừ khi có một lý do đặc biệt, người cùng yêu cũng sẽ không cố ý nhắm vào nhau. Ngọc Kinh Môn tốt xấu gì cũng là tứ đại Tiên Môn đứng đầu thiên hạ, ngày thường rất bận rộn, tại sao không thể hòa thuận với một con yêu được chứ?"

Trần Đại úp úp mở mở.

Giang Tuyết Hòa ôn hòa: "Theo ý kiến của ta, chỉ sợ là Toan Dữ đã gây ra tai họa, mới dẫn tới sự chú ý của Ngọc Kinh Môn?"

Ánh mắt Trần Đại chớp động.

Trần Đại cứng đờ nói: "Tôi chỉ là một phàm nhân, tôi làm sao biết!"

Bằng cách này, ngay cả Đề Anh có hiểu biết như tờ giấy trắng, cũng có thể nghe ra có điều gì đó ẩn giấu trong lời nói của người này.

Đúng vậy, Đề Anh chạy trốn suốt chặng đường, cũng không nhìn thấy người và yêu kết làm kẻ thù, Ngọc Kinh Môn người ta lợi hại như vậy, sao phải nhìn chằm chằm một con yêu quái?

Đề Anh đang định đánh Trần Đại, Trần Đại vội vàng nói: "Bất kể như thế nào, cũng không phải tôi làm! Vả lại, Ngọc Kinh Môn chính là tiểu nhân-- đánh không lại một con đại yêu, liền lừa gạt đại yêu đi vào trận pháp, giết chết nó."

"Giết người ta rồi còn chưa đủ, sau khi chết hồn phách của Toan Dữ cũng bị cầm tù trong Ngũ Độc Lâm, mới trở thành đại yêu như bây giờ. Nó không thể ra khỏi đây, nhưng các người lại có thể tùy ý ra vào. Đệ tử mới nhập môn như các người, cứ mấy năm qua một lần, trong Ngũ Độc Lâm giày vò Toan Dữ một lần. Các người, các người... là chó cắn chó!"

Đề Anh chớp mắt.

Nàng không có ý tốt: "Nhìn ngươi hình như có rất nhiều ý kiến đối với Ngọc Kinh Môn ha. Chờ ta cùng với sư huynh ra ngoài, dẫn ngươi đi một vòng quanh Ngọc Kinh Môn..."

Trần Đại mặt như màu đất: "Đừng! Bà cô nhỏ à, tôi chỉ là phàm nhân thôi, tôi có thích hay không thích ai, cũng không có ảnh hưởng gì. Cô cũng đừng tra tấn tôi."

Đề Anh không nói lời nào.

Nàng cũng không thật sự tin lời nói của Trần Đại. Một phàm nhân dám vào Ngũ Độc Lâm, nói gần nói xa hướng về một con yêu quái, có hai loại khả năng.

Một cái là, Trần Đại xác thực đã thông đồng với đại yêu, lừa bọn họ đi tới trước mặt đại yêu, rồi bị đại yêu sát hại;

Một cái khác có thể là, Trần Đại nghe người nào chỉ dẫn, đến Ngũ Độc Lâm lừa bọn họ, muốn lợi dụng đại yêu diệt trừ bọn họ.

Đề Anh nghĩ đến những người đã đuổi giết mình suốt chặng đường:

Mình tiến vào Ngũ Độc Lâm, gặp gỡ Giang sư huynh. Trong Ngũ Độc Lâm mình cùng Giang sư huynh một đường mạo hiểm, những người đuổi giết mình đều không tiến vào Ngũ Độc Lâm...

Trong đôi mắt đen láy của Đề Anh, xuất hiện ý nghĩ tà ác, hơi có sát khí.

Trần Đại "phù phù" một tiếng, bị nàng dọa quỳ.

Đề Anh đạo đức giả: "Ngươi quỳ với ta làm gì? Ta muốn bái sư Đại Tiên Môn, cho nên sẽ không làm gì một phàm nhân như ngươi."

Nàng nói thêm trong lòng: Lợi dụng một phàm nhân như ngươi, diệt trừ những người bắt nạt ta kia, chỉ cần làm được sạch sẽ chút, không bị Ngọc Kinh Môn biết, ta vẫn sẽ là tiểu tiên tử thanh bạch sắp bái nhập Ngọc Kinh Môn.

Trong lúc Đề Anh nghĩ chủ ý xấu, phát hiện Giang Tuyết Hòa đã lâu không nói gì.

Trong lòng nàng khẽ động: Mình muốn làm chuyện xấu, dường như không vòng qua được vị sư huynh lạ lẫm này.

Nàng liền ngẩng mặt lên, hỏi thăm: "Sư huynh, huynh đang suy nghĩ gì đấy?"

Giang Tuyết Hòa chậm rãi nói: "Sư muội, muội chưa từng nghe nói qua 'Vô Chi Uế', phải không?"

Đề Anh là một cô gái bản địa ở nông thôn, xác thực chưa từng nghe qua "Vô Chi Uế". Nhưng mà....

Đề Anh mắt cũng không thèm chớp: "Đó là một con đại yêu rất lợi hại, ta không như ai kia không có kiến thức."

Giang Tuyết Hòa giống như không nghe thấy lời nói của nàng: "Thiên địa không ma, liền sinh ra Vô Chi Uế."

"..." Đề Anh hoài nghi chàng đang cùng mình giải thích.

Giang Tuyết Hòa kiên nhẫn nói: "Nghe nói, ngàn năm trước, nhân gian là có ma. Nghe đồn thực lực cường đại nhất của Ngọc Kinh Môn lúc bấy giờ vốn có cơ duyên trở thành tiên, lại từ bỏ cơ duyên, lấy thân tuẫn đạo, dùng thân mình phong ấn đại ma. Từ đó trở đi, thiên địa không tiên cũng không ma, người cùng yêu phân giới mà cai trị, bắt đầu thử cố gắng sống chung hòa bình."

"Giữa thiên địa, luôn có chút khí tức ô uế không chỗ có thể đi. Sinh linh sau khi chết oán khí cùng khí tức ô uế kết hợp lại, sinh ra 'Vô Chi Uế'. Yêu quái bị Vô Chi Uế khống chế, gọi là Uế quỷ. Uế quỷ không có thần trí, bọn chúng tới lui vô ảnh, đây luôn là vấn đề đau đầu đối với các môn phái tu luyện."

"Thời điểm có ma xuất hiện, Vô Chi Uế sẽ trở thành ma. Ma tồn tại, hơi thở ô uế của thiên địa ngày càng tăng, dù cho chúng không làm gì, cũng sẽ khiến dân chúng trên thế gian rời vào cảnh lầm than. Ví dụ như bây giờ không có sinh linh có thể thành ma, khí tức ô uế Vô Chi Uế kia, không có nơi hội tụ, khiến Uế quỷ càng ngày càng nhiều."

Trần Đại nghe được ngạc nhiên một chút.

Đề Anh nghe được có chút bất an.

Giang Tuyết Hòa nói ra bất an trong lòng nàng : "Bây giờ, Vô Chi Uế dù không có khả năng thành ma, cũng rất lợi hại."

Chàng nghi hoặc: "Đại yêu lợi hại như vậy, sẽ là khảo nghiệm đối với đệ tử của Ngọc Kinh Môn sao? Ngọc Kinh Môn muốn giết Toan Dữ cũng phải sử dụng chiêu thức lừa gạt. Các đệ tử chưa có chân chính nhập môn đến đây thì làm sao đối phó được Vô Chi Uế?"

Đề Anh tranh thủ thời gian cầm lấy giấy ngọc một lần nữa, nhận diện từng chữ trên giấy ngọc.

Nàng sau khi xem xong, ngửa mặt: "... Sư huynh, thật xin lỗi."

Sư muội ngoan ngoãn, tất có vấn đề.

Giang Tuyết Hòa ổn định cảm xúc: "Sao vậy?"

Đề Anh rất ngoan ngoãn: "Ngọc Kinh Môn chỉ là để chúng ta trong vòng năm ngày đi ra khỏi Ngũ Độc Lâm, không muốn cho chúng ta gặp mặt Vô Chi Uế. Chúng ta không quay đầu lại, Vô Chi Uế sẽ không tìm được chúng ta. Trong vòng năm ngày đi ra khỏi Ngũ Độc Lâm, coi như thông qua thí luyện."

"Nhưng bây giờ..."

Bọn họ giống như đã trêu chọc phải Vô Chi Uế.

Đây có phải là phước lành của việc không thích đọc sách không?

Đề Anh giải thích: "Từng chữ ta đều biết, nhưng mà hợp lại một chỗ rất tối nghĩa, ta không thích nhìn."

Giang Tuyết Hòa nghĩ thầm: Nàng không thích nhìn, nàng liền không nhìn.

Không biết Đề Anh có hiểu rõ suy nghĩ đằng sau sự im lặng của chàng hay không, nàng vậy mà kỳ quái: "Không phải đâu?"

Trần Đại ở bên phình bụng cười to: "Ôi hai cái kẻ ngốc ha ha ha ha ha..."

Hắn bị Đề Anh đánh bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro