Chương 5: Ngũ Độc vô tình (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngũ độc vô tình (5)

Trần Đại bị đánh ngất xỉu, Đề Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy huyền y thiếu niên ở đầu bên kia hang động nhỏ hẹp.

Chàng từ đầu đến cuối không cởi mũ trùm đầu, với sự thay đổi choáng váng như vậy trong hang động, chàng cũng không bối rối.

Trong gió lạnh, phù chú có thể ngăn cản đám yêu quái tìm tới bọn họ, nhưng lại không thể ngăn bài ca dao khiến người ta sợ hãi kia vang lên.

Đề Anh tự an ủi mình: Là yêu không phải quỷ, là yêu không phải quỷ, là yêu không phải quỷ.

Nàng ổn định tâm trí.

Nàng đứng dậy lách qua người Trần Đại, ngồi xuống bên cạnh Giang Tuyết Hòa, nhẹ nhàng kéo tay áo của thiếu niên.

Thiếu niên cúi đầu nhìn lại, Đề Anh cắn môi, đột nhiên xòe lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay có chút vụn bánh ngọt, hướng tới trước mặt chàng đung đưa.

Nàng lắp bắp: "Ta còn lại một ít, không nỡ phân cho thợ săn. Sư huynh, cho huynh ăn."

Giang Tuyết Hòa khẽ giật mình: Nàng đang lấy lòng chàng sao?

Mũ trùm đầu của Giang Tuyết Hòa lắc lắc: "Ta không đói, muội ăn đi."

Chàng dễ dàng tha thứ như vậy, lại khiến trong lòng Đề Anh sinh nghi.

Bởi vì bản thân không đọc rõ ràng thông tin trên giấy ngọc, hại bọn họ phải đối mặt với Vô Chi Uế cường đại như vậy. Giang Tuyết Hòa cùng nàng vốn không quen biết, làm sao lại không tức giận cho được?

Chẳng lẽ chàng cũng không phải là người vô tội?

Đề Anh xưa nay rất xấu xa, dùng ý xấu phỏng đoán người khác, cũng mười phần yên tâm thoải mái.

Lúc này, nàng mới hỏi: "Sư huynh, huynh không ngạc nhiên chút nào, hẳn là huynh biết Ngũ Độc Lâm có Vô Chi Uế? Chẳng lẽ huynh là đến tìm nó sao?"

Giang Tuyết Hòa trầm mặc: "Không hẳn."

-- chàng là tới tìm nàng.

Chẳng qua tình hình của Ngũ Độc Lâm lúc này rất nguy hiểm, chàng muốn hiểu tính cách và khả năng của vị tiểu sư muội này, vì vậy tạm thời không muốn cùng nàng nhận nhau.

Huống chi... trong suy nghĩ của Giang Tuyết Hòa, tình huống của chàng đặc thù, không tiện ở chung với người khác trong thời gian dài, cùng Đề Anh nhận nhau đối với nàng cũng không có chỗ tốt gì. Đợi Nhị sư đệ tìm đến đưa Đề Anh đi, chàng cũng coi như công đức viên mãn mà rời đi, thực sự không cần thiết nói cho Đề Anh biết rằng chàng là Đại sư huynh của nàng.

Đề Anh nghi ngờ trừng to mắt, đang muốn chất vấn.

Giang Tuyết Hòa: "Sư muội, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, đúng hay không?"

Đề Anh sững sờ.

Nàng nghĩ đến bí mật của mình... kìm nén sự bất mãn và gật đầu.

Đề Anh nhét vụn bánh ngọt vào miệng và nhai sạch sẽ.

Giọng nói ngọt ngào của nàng bị bóp nghẹt bởi việc ăn uống: "Họa là do ta gây ra, ta sẽ không liên lụy đến huynh. Huynh cứ trốn trong hang đi, ngày mai ta sẽ đưa Trần Đại xuống núi, ta sẽ tự mình xử lý Vô Chi Uế kia.

"Khi nào xong việc, ta sẽ đến đón sư huynh!"

Giang Tuyết Hòa không chút biến sắc: "Sư muội dự định giải quyết Vô Chi Uế như thế nào?"

Đề Anh khẩu khí rất lớn: "Giết nó."

Giang Tuyết Hòa nghĩ thầm: Bằng công phu mèo ba chân của nàng sao?

Chẳng lẽ nàng giấu dốt, sư phụ đã dạy nàng tuyệt chiêu, hai ngày qua nàng chưa hề dùng tới?

Khi Giang Tuyết Hòa ngẫm nghĩ như vậy, chàng bất thình lình ngước mắt lên, xuyên qua mũ trùm đầu, nhìn thấy đôi mắt của cô gái trong veo như ngọc đen.

Đôi mắt đó lấp lánh.

Nàng giống như một con mèo ngoan ngoãn, nép bên cạnh chàng, chớp chớp đôi mắt kiêu căng với một đôi mắt mèo dễ thương... Con mèo không yêu cầu chàng làm bất cứ điều gì, nhưng đôi mắt của nó dán chặt vào chàng.

Giang Tuyết Hòa tỉnh ngộ.

Có lẽ là cả ngày ít khi tương giao [1] với người khác, có lẽ là thời gian quá dài không có gặp phải người sống sờ sờ... Sư muội nhà mình, cũng nên dỗ dành.

[1] Tương giao: kết thân làm bạn ("tương giao" trong "Bình thủy tương giao": ý là hai bên vốn không quen biết nhau, nhân cơ duyên gặp gỡ, kết giao làm bạn.)

Giang Tuyết Hòa nghe theo ý của Đề Anh, nói: "Giết nó là nên, nhưng há có thể để sư muội một người bôn ba? Hai ta cùng nhau đi vào Ngũ Độc Lâm, bây giờ Vô Chi Uế tìm tới cửa, không có lý do gì để ta đùn đẩy trách nhiệm. Ta nguyện cùng tiến cùng lùi với sư muội."

Đề Anh quả nhiên thích câu trả lời này của chàng.

Cách mũ trùm đầu, chàng có thể thấy đôi mắt của nàng sáng ngời, tỏa sáng giống như băng tan tuyết nở.

Giang Tuyết Hòa nhìn đi chỗ khác.

Đề Anh thẳng người lên, lý lẽ quanh co quay trở lại trong đầu nàng: "Chính là như vậy. Họa là huynh và ta cùng nhau gặp phải, đương nhiên phải cùng nhau đối mặt. Huynh cũng không phải hoàn toàn vô tội..."

Giang Tuyết Hòa nhịn không được nghiêng thân: "Ta cũng không phải hoàn toàn vô tội?"

-- nàng không cẩn thận đọc giấy ngọc thì có thể trách chàng sao?

Hai má Đề Anh dính vụn bánh ngọt: "Hai người một tổ một giấy ngọc, là huynh nhất định phải đưa giấy ngọc giao cho ta. Huynh không tự mình xem, trông cậy vào ta. Cho dù ta nhìn lầm chữ, nhưng chẳng lẽ huynh không có lỗi sai chút nào sao?"

Giang Tuyết Hòa yên lặng.

Đề Anh dùng ngón tay chọc nhẹ vào cánh tay chàng.

Giang Tuyết Hòa hạ mắt xuống, nhìn khóe môi nàng: "Ta có sai."

Đề Anh ngạc nhiên nhìn chàng, nàng có chút không được tự nhiên. Nàng ho khan một cái, chuyên tâm xử lý sự tình trước mắt --

"Sư huynh, huynh cảm thấy cái người Trần Đại này, có phải là phàm nhân?"

Giang Tuyết Hòa liếc nhìn người thợ săn trẻ tuổi bị Đề Anh đánh bất tỉnh ngã xuống đất.

Chàng nói: "Hẳn là phàm nhân."

Đề Anh thả lỏng trong lòng: "Ta cũng cảm thấy..."

Trần Đại là phàm nhân, kế hoạch của nàng mới có thể thực hiện được.

Ngũ Độc Lâm này thật sự khiến người khác rất khó chịu... Đề Anh cúi mặt xuống, thì thầm: "Huynh cũng là người, không phải cái gì khác... Đúng không?"

Giang Tuyết Hòa không hiểu, nên không nói gì.

Nàng nói thêm: "Bởi vì lúc trước có vỏ cây yêu giả mạo huynh."

Giang Tuyết Hòa hiểu, chàng nói: "Ta là người."

Đề Anh thả lỏng rồi ngẩng đầu lên, thiếu niên dáng vẻ đoan chính bỗng nhiên khom lưng, mũ trùm đầu lay động. Tay áo vô tình cọ qua khóe môi nàng, lau đi vụn bánh ngọt.

Thanh âm chàng như cát chảy: "Ngồi mệt mỏi, thay đổi tư thế."

Tay áo chạm vào má nàng, vừa chạm vào liền tách ra. Đề Anh run lên, ngọn lửa trên đầu ngón tay bị dập tắt, nàng ngây ngốc rơi vào trong bóng đêm.

Giang Tuyết Hòa mặc y phục màu đen, mang mũ trùm đầu. Đề Anh còn nhỏ, không hiểu cái gì gọi là "Quân tử phong lưu". Nàng chỉ là quên mất những gì mình muốn nói trong giây lát, trong một khoảnh khắc nàng nghĩ rằng chàng dường như khác với sư phụ cũ.

Hai người ngồi cùng nhau trong bóng tối, im hơi lặng tiếng.

--

Kế hoạch của Đề Anh rất đơn giản lại xấu xa.

Những con yêu quái nhỏ trong Ngũ Độc Lâm, đều mượn nhờ sức mạnh của Vô Chi Uế để sống.

Nếu như Trần Đại thật sự thông đồng với đám người truy sát nàng -- thì chuyện nàng bái kiến Ngọc Kinh Môn, tuyệt đối không thể bị quấy rầy. Nàng muốn lợi dụng phàm nhân Trần Đại này, dụ dỗ những người đang theo dõi nàng kia, dẫn những người đó vào Ngũ Độc Lâm, cùng sức mạnh của Vô Chi Uế làm hao mòn lẫn nhau.

Kẻ đuổi giết sau khi chết, sức mạnh của Vô Chi Uế cũng hao tổn, nàng muốn thừa dịp nó bại lộ điểm yếu, muốn lấy mạng của nó -- diệt trừ Vô Chi Uế.

Không diệt trừ Vô Chi Uế, nàng cùng sư huynh lạ mặt không thể ra khỏi Ngũ Độc Lâm. Diệt trừ Vô Chi Uế, nhất định Ngọc Kinh Môn sẽ xem trọng nàng, nàng có thể dùng công đức này để bái kiến sư phụ mà mình ngưỡng mộ, học được bản lĩnh thật sự.

Có lẽ Vô Chi Uế cũng rất đáng thương đi... Nhưng nàng cũng rất đáng thương. Việc thương hại một con yêu quái không tới phiên nàng.

Thế là, vào lúc bình minh, Trần Đại mở mắt ra, nhìn thấy chính là khuôn mặt tươi cười của tiểu tiên tử.

Tiểu tiên tử ôn nhu thì thầm: "Ta cùng sư huynh đã bàn bạc, trước tiên đưa ngươi xuống núi, sau đó chúng ta sẽ trở lại đối phó với Vô Chi Uế. Có chúng ta ở đây, Vô Chi Uế hẳn là sẽ không ngăn cản ngươi xuống núi."

Trần Đại: "... Đã xảy ra chuyện gì?"

Đề Anh nói: "Lòng tốt của ta đột nhiên thức tỉnh, cảm thấy không thể liên lụy tới một phàm nhân như ngươi. Ta cùng sư huynh không thể thoát khỏi độc thủ của Vô Chi Uế, nhưng ngươi vẫn có cơ hội sống sót."

Trần Đại: "..."

Hắn nhìn thiếu niên đội mũ trùm.

Thiếu niên chỉ là đứng thẳng người lên, cũng không nói gì, dường như đồng ý với lời nói của tiểu sư muội nhà mình.

Trần Đại cũng không có con đường thứ hai.

--

Ba người ra khỏi sơn động, hai người Giang Tuyết Hòa cùng Đề Anh dựa theo chỉ dẫn của Trần Đại, quay về lối cũ, đưa Trần Đại ra khỏi sơn lâm.

Sau một đêm, ngay cả vào ban ngày, toàn bộ khoảng trời tán cây trong núi rừng đều xám xịt.

Yêu ảnh quỷ mị lướt qua giữa khu rừng, thỉnh thoảng thoáng hiện, thỉnh thoảng lại lén lút tấn công, bị Đề Anh đánh lui.

Trong lòng Đề Anh tối sầm lại, số lượng tiểu yêu xuất hiện vào ban ngày đã tăng lên, thực lực của chúng cũng trở nên mạnh mẽ hơn, nói không chừng qua tiếp một đêm, Vô Chi Uế kia sẽ đích thân xuất hiện.

Nhất định phải giải quyết Vô Chi Uế trong tối nay .

Ba người họ đi trên con đường gập ghềnh trong rừng núi, nghe thấy bài ca dao quỷ dị.

Nhiều lần, chiếc giá y đỏ thẫm bị đám yêu quái ôm lấy, đột nhiên xuất hiện ở cuối con đường; và sau cành cây, kiệu hoa đẫm máu dừng lại ở đó.

Đám tiểu yêu không có con ngươi đuổi theo bọn họ: "Giày thêu đỏ, giá y máu, gia nương khóc. Ngồi kiệu hoa, gập ghềnh khẽ vấp, đường núi gồ ghề đêm lại dài, tân nương chớ có quay đầu nhìn..."

Đón không được tân nương, kiệu hoa luôn một mực đi theo.

Cảnh tượng này bắt đầu xuất hiện vào ban ngày, Trần Đại sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt.

Đề Anh cũng sợ.

Một ống tay áo duỗi tới.

Đề Anh sợ hãi thứ đột nhiên thò vào, nàng rùng mình, nhưng ống tay áo này không phải là vỏ cây yêu của đêm đó.

Nàng nghe thấy giọng nói của sư huynh ở phía sau: "Chớ sợ."

Đề Anh già mồm lên: "Ta không thích ống tay áo."

Giang Tuyết Hòa trầm mặc hồi lâu.

Đề Anh đang cầm, bỗng đổi từ ống tay áo sang tay người thiếu niên.

Ngoại trừ sư phụ cũ, chưa từng có ai dắt tay nàng.

Đề Anh ngẩn ngơ, cúi đầu muốn nhìn, nhưng ống tay áo lại che khuất tay chàng -- nàng chạm vào da thịt thô ráp đầy sẹo cùng vết thương chồng chất, khác với sư phụ cũ, và khác với vỏ cây.

Chàng nắm lòng bàn tay nàng, có chút lạnh. Ngón tay Đề Anh loạn động, muốn sờ một chút, xương cổ tay bị chàng vỗ một cái cảnh cáo... Đáy lòng nàng nóng lên, đột nhiên vấp phải một cành cây dưới chân.

Giang Tuyết Hòa nhẹ giọng: "Đi đường cẩn thận."

Đề Anh nói thầm: "Ta cũng không thích tay huynh."

Giang Tuyết Hòa trầm mặc.

Đề Anh: "Chờ chúng ta ra khỏi Ngũ Độc Lâm, ta sẽ tìm dược cao cho huynh, vết thương trên tay huynh sẽ lành."

Giang Tuyết Hòa sững sờ một chút rồi im lặng không nói chuyện.

Trong rừng, chỉ có thể nghe thấy tiếng lá rơi xào xạc và tiếng bước chân.

Trần Đại ghê răng, vừa đi vừa không ngừng quay đầu nhìn lại đôi sư huynh sư muội: Chẳng lẽ hắn gặp phải một đôi tình nhân nhỏ?

--

Quả thật, Vô Chi Uế chỉ cản bọn họ tiến về con đường phía trước, không cản bọn bọ quay trở lại.

Hai người đưa Trần Đại đến tận chân núi, đường núi chân chính xuất hiện, uốn lượn hướng ra bên ngoài.

Đề Anh nói lời tạm biệt với Trần Đại, khi Trần Đại vừa xoay người rời đi, nàng nhanh chóng đem một lá bùa dán vào sau lưng Trần Đại -- đây là một lá "Phân ảnh phù" .

Phân ảnh phù có thể dán trên thân người, khi người đó nhìn thấy người khác, phân ảnh phù sẽ mang theo khí tức của Đề Anh, đuổi kịp những người kia, từ đó giúp Đề Anh nắm giữ hành tung của bọn họ.

Đạo phù này Đề Anh học không tính là thuần thục, nhưng có vỏ bọc Ngũ Độc Lâm che lấp, hẳn là có thể giấu diếm được những người kia.

Nếu Trần Đại thật sự ở cùng một nhóm với những người truy sát nàng, những người kia biết nàng có khả năng chết trong tay Vô Chi Uế, nhất định chờ không nổi, sẽ nhịn không được mà đi vào Ngũ Độc Lâm. Dù sao, những người kia muốn có được nàng, chứ không phải là một xác chết.

Có lẽ là sắc mặt của Đề Anh hơi u ám, Giang Tuyết Hòa hỏi: "Sư muội?"

Đề Anh lập tức ngẩng mặt lên: "Sư huynh, chúng ta đi bố trí cái khác, để giải quyết... ừm ừm."

Chàng nghĩ nàng muốn nói là "Vô Chi Uế", chỉ là nàng sợ yêu quái nghe được, mới không mở miệng.

--

Đề Anh dẫn Giang Tuyết Hòa đi vòng quanh Ngũ Độc Lâm.

Giang Tuyết Hòa hộ trận, đối phó với tiểu yêu đánh lén; Đề Anh thì bày trận ở mấy vị trí, nói rằng vào ban đêm, những trận pháp này sẽ giúp nàng giết Vô Chi Uế.

Hai người bọn họ đi trong rừng sâu, một chân sâu một tấc. Đề Anh nhẹ nhàng thở ra.

Được rồi, một khi những kẻ truy đuổi bị xử lý, nàng phải giết Vô Chi Uế ngay. Đề Anh biết rõ năng lực của mình, muốn giết Vô Chi Uế, nàng chỉ có thể sử dụng pháp thuật có thiên phú nhất của mình kia-- "Đại mộng chú" .

Nhưng sau khi đọc xong giấy ngọc, Đề Anh biết yêu quái trong núi đều bị Vô Chi Uế thống ngự, nàng sợ mình không thể triệu hồi đủ... 'Linh'.

Ngẩng đầu nhìn một chút, sắc trời không tính là muộn, Đề Anh nuốt nước bọt: Không bằng, thừa dịp hừng đông, mở pháp nhãn ra nhìn một chút số lượng 'linh'?

Ban ngày thấy 'linh'... Hẳn là sẽ không dọa người giống trong đêm tối?

Đề Anh vụng trộm đi sau Giang Tuyết Hòa mấy bước, tự khích lệ bản thân một lúc lâu, nàng niệm chú bấm pháp quyết, mở pháp nhãn, kiên trì nhìn khí tức trong thiên địa--

Hơi thở ô uế cùng quỷ khí như hồng thủy gào thét, bao trùm lấy Giang Tuyết Hòa ở phía trước.

Lít nha lít nhít, dày đặc che khuất bầu trời.

Vô số quỷ nằm sấp, đi theo, bám lấy người thiếu niên kia. Khi pháp nhãn mở ra, sương đen trong nháy mắt nhấn chìm thiếu niên.

Vạn quỷ hoành hành, hoặc thờ ơ hoặc điên cuồng, hoặc lạnh lùng hoặc oán giận, số lượng phong phú, đủ để che phủ hết một phương trời. Dưới quỷ khí đen nghịt vây lấy, điều duy nhất không thay đổi chính là bọn chúng từng bước ép sát, đuổi theo Giang Tuyết Hòa không thả.

Khi Giang Tuyết Hòa bước đi, giống như là một cái móc áo cỡ lớn treo đầy ma quỷ.

Xung quanh là quỷ ảnh chồng chéo và sương mù đen kịt, Đề Anh thậm chí không thể nhìn rõ một ống tay áo của chàng---

Máu nóng Đề Anh đông cứng khắp cơ thể -- y không phải nói y là người sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro