Chương 6: Ngũ Độc vô tình (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngũ độc vô tình (6)

Giang Tuyết Hòa đi về phía trước, phát hiện Đề Anh không đi theo.

Giang Tuyết Hòa xoay người lại.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Đề Anh, chính là như thế này--

Huyền y thiếu niên vác trên vai ngàn vạn yêu ma quỷ quái, mũ trùm đầu quanh thân khẽ nhếch lên. Khi chàng xoay người, đám yêu ma đi theo sau chàng đồng loạt quay đầu, nhìn Đề Anh đang đứng phía sau chàng.

Những con yêu ma bốc hơi như sương mù, hoặc thờ ơ, phách lối; hoặc oán hận, ác độc.

Cả bức họa quỷ khí bừng bừng, tác động vào Đề Anh không kém thời điểm lần đầu tiên nàng nhìn thấy quỷ là bao.

Nàng sợ quỷ.

Kể từ khi nàng được sư phụ cũ của mình đưa vào con đường tu luyện, nàng đã không thể tu luyện tốt tất cả các phù chú triệu hồi quỷ do ông ấy dạy. Nỗi sợ quỷ của nàng đã ăn sâu vào tận xương tủy, đến mức chỉ nhìn một chút, sẽ té xỉu ngay lập tức, liên tục gặp ác mộng, bị bệnh trong nhiều ngày khi nhìn thấy quỷ.

Sau khi được sư phụ cũ rèn luyện, nàng chỉ có thể làm được là không bị dọa phát bệnh. Lúc này, mấy ngàn vạn ma quỷ trước mặt bao phủ Giang Tuyết Hòa, đồng loạt nhìn về phía Đề Anh, nàng lạnh cả người, run rẩy liên tục.

Sự run rẩy không thể kiểm soát khiến đôi mắt nàng tối sầm lại.

Giọng nói của Giang Tuyết Hòa xuyên qua ma chướng, rơi vào trong tai nàng: "Sư muội, có chuyện gì vậy?"

Trước khi Đề Anh thiếu chút nữa thì bị dọa ngất, nàng lơ đãng liếc liếc mắt. Nàng bị dọa đến mức ánh mắt có chút tan rã, thấy được bóng đen trùng điệp bị quỷ khí đè ép xuống phía dưới.

Sắc trời xanh xám xịt, có chút ánh sáng mặt trời len lỏi qua những khoảng trống trên tán lá rơi xuống phía dưới.

Ánh sáng chiếu vào thân thể gầy gò của thiếu niên, dưới chân chàng là một mảng màu đen mờ nhạt lay động.

Đó là cái bóng.

Cái bóng thuộc về người.

Đề Anh giật mình lo lắng, vội vàng dùng ý nghĩ này ám thị bản thân. Nàng cắn chặt răng, cắn đến mức trong miệng đầy vị máu tanh, mới thuyết phục bản thân rằng mình không thể ngất xỉu:

Những con quỷ đi theo Giang Tuyết Hòa, cũng không đại biểu cho việc Giang Tuyết Hòa không phải người.

Chính vì suy nghĩ này, Đề Anh nỗ lực mở ra đôi tay đang run rẩy, bấm niệm pháp quyết, đóng lại pháp nhãn của mình.

Ngàn vạn quỷ ảnh nháy mắt biến mất... Bọn chúng vẫn còn đó, nhưng nàng không nhìn thấy được.

Giang Tuyết Hòa lẳng lặng đứng tại chỗ.

Lúc này, bài ca dao của đám tiểu yêu trong núi rừng, chiếc kiệu hoa phía cuối con đường, cũng không đáng sợ như cảnh tượng ban nãy.

Gió lạnh táp vào áo, phía sau lưng Đề Anh đổ một tầng mồ hôi lạnh, lúc nàng nhìn về phía chàng, chàng mới chậm rãi nói: "Sư muội, vì sao không đi tiếp?"

Chàng nhẹ giọng nói: "Sợ ta sao?"

Giọng điệu của chàng thanh nhuận ôn hòa, giọng nói khàn khàn như nến tàn ban đêm. Rõ ràng là một thiếu niên bình thường thong dong, nhưng trong một cái chớp nhoáng, lại lộ ra chút hờ hững giữa chốn hồng trần này.

Giống như... Chàng cảm nhận được những gì nàng nhìn thấy.

Giống như... Chàng chắc chắn rằng nàng sẽ sợ đến mức quay đầu lại và bỏ chạy.

Bàn chân của Đề Anh bị ghim tại chỗ.

Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt, nhưng giọng điệu lại hung hãn: "Ta sợ huynh làm cái gì? Ta chỉ là đang nghĩ biện pháp đối phó với Vô Chi Uế... Ta đã có biện pháp, ta đang muốn thương lượng với huynh!"

Giang Tuyết Hòa hồi lâu không nói chuyện.

Chàng tựa hồ bất ngờ đối với câu trả lời của nàng.

Gió lạnh trong núi rừng thổi tới, những con tiểu yêu che che lấp lấp tới gần, muốn nghe lén cuộc đối thoại của bọn họ...

Đề Anh đi về phía Giang Tuyết Hòa và níu lấy tay chàng.

Một con tiểu yêu đánh lén từ phía sau, bị nàng trở tay đem một lá bùa đập cho tan thành mây khói.

Tiếng thét chói tai của đám tiểu yêu vang lên, chúng không dám tới gần, Đề Anh ngẩng đầu lên, con mắt hung ác kiêu ngạo, tựa như đối mặt với địch nhân.

Chỉ sợ nàng không biết, nàng vẫn đang nắm tay chàng, bàn tay lạnh như băng, vẫn còn run nhè nhẹ.

Tóc tai tán loạn trên trán, nàng còn quật cường: "Huynh sao vẫn không đi? Không muốn cùng ta thương lượng sao?"

Giang Tuyết Hòa hạ mắt xuống.

Chàng từ trong mắt tiểu sư muội, nhìn ra rất nhiều phần cố chấp, không phục, cường ngạnh, cùng, ngoài mạnh trong yếu.

Mà dưới dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu như vậy, Giang Tuyết Hòa bị Đề Anh lôi đi, bị nàng vội vàng kéo chạy trong rừng --

Nàng muốn né tránh đám tiểu yêu, tìm tới nơi an toàn, thương lượng với Giang Tuyết Hòa biện pháp ngăn địch.

--

Đây là nàng chủ động kéo tay chàng.

Không giống như sự ngây thơ trước đây, lần này nàng chạm vào tay chàng, liền yên tâm:

Mặc dù tay của sư huynh rất lạnh, nhưng lại là nhiệt độ của con người.

Chàng đúng là người, không phải quỷ.

Đối với những điều kỳ lạ trên người chàng... Đề Anh mơ hồ cảm thấy quen thuộc, dường như nàng đã từng học qua Đạo pháp tương tự, nhưng ký ức của nàng bị kẹt lại tại thời điểm then chốt, khiến nàng trong lúc nhất thời không thể nhớ mình đã nhìn thấy nó ở đâu.

Nhưng vô luận như thế nào... Bọn họ là châu chấu trên một sợi dây.

Cho dù chàng là ác đồ, cho dù chàng thật sự có liên quan đến ma quỷ, thì bọn họ cũng phải hợp lực thoát khỏi Ngũ Độc Lâm, lúc đó Đề Anh mới có thể mỗi người đi một ngả với vị sư huynh xa lạ này.

--

Dưới dũng khí đột nhiên bộc phát của tiểu sư muội hung hãn giúp đỡ, nàng trốn tránh sự theo dõi của đám tiểu yêu, lập trận, dán phù, mang theo Giang Tuyết Hòa đi vào một sơn động.

Vào trong sơn động, Đề Anh ghé vào cửa, lo lắng khi thấy những con tiểu yêu đã tìm được vị trí của bọn họ, chúng lang thang bên ngoài hang động. Bọn chúng cầm lấy chiếc giá y đỏ thẫm, sắp chặn hết ánh sáng ở lối vào.

Sức mạnh của đám yêu quái càng ngày càng cường đại...

Đề Anh quay lại nói với Giang Tuyết Hòa: "Sau khi trời tối chúng ta thử đi."

Giang Tuyết Hòa ngồi sang một bên.

Thiếu niên mình đầy bí ẩn này ngồi đợi bên cạnh nàng, tư thế ngồi thẳng rất bình tĩnh, vạn phần ưu nhã: "Được."

Chàng cũng không hỏi nàng về sự kỳ lạ vừa rồi, cứ để tùy nàng.

Đề Anh nhịn không được: "Huynh không muốn nghe kế hoạch của ta sao?"

Giang Tuyết Hòa nhân tiện hỏi: "Như thế nào?"

Kế hoạch bên trong cổ họng của Đề Anh đi một vòng, xoay tròn, lại không có thốt ra.

Nàng bởi vì chuyện vừa rồi đối với chàng nhiều hơn chút cảnh giác và do dự.

Giang Tuyết Hòa cho là nàng sẽ không nói, chàng quay mặt nhìn về phía ngoài động, chợt nghe âm thanh của thiếu nữ vang lên:

"Vô Chi Uế nuôi dưỡng đám tiểu yêu này, vào ban ngày đã có thể tìm tới bên ngoài hang động, điều đó cho thấy sức mạnh của Vô Chi Uế càng ngày càng mạnh. Chờ tới trời tối, nói không chừng Vô Chi Uế sẽ kìm nén không được, tự mình đến bắt chúng ta."

"Vô Chi Uế rất lợi hại, nhưng từ trong lời nói của thợ săn kia, còn có kiệu hoa trong núi này đuổi theo chúng ta không thả, chúng ta có thể đoán -- trong lòng của nó thống hận tân nương kia lừa nó, khiến nó chết trong đêm tân hôn.

"Chiếc giá y đỏ thẫm này, chắc chắn sẽ được khoác lên những người vô tội. Nó muốn người mặc giá y, coi người nọ như thê tử xuất giá kia, băm thành tám khối, trút cơn oán giận của mình."

"Dưới tình huống bình thường, chúng ta đánh không lại Vô Chi Uế, tân nương này chính là cơ hội của chúng ta -- một người đóng vai tân nương làm tê liệt Vô Chi Uế; một người khác đi vòng quanh trong núi, khởi động mấy trận pháp mà ta đã tạo ra lúc ban ngày, lúc trận pháp mở ra sẽ tiêu hao sức mạnh của Vô Chi Uế."

Đề Anh vừa nói vừa bình tĩnh lại.

Nàng đảo mắt một vòng, sự linh động một lần nữa trở lại trên người nàng.

Nàng hỏi: "Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, phải không?"

Giang Tuyết Hòa biết nàng chỉ sợ đang giấu giếm điều gì đó.

Nhưng chàng cũng không vạch trần: "Vâng."

Thái độ của sư huynh từ đầu đến cuối như một, Đề Anh thả lỏng một chút: "Lúc ban ngày ta bày mấy trận pháp kia, sợ Vô Chi Uế nhìn ra, phá hư trận pháp của ta ngay tại chỗ. Cho nên cần trong đêm có người đi khởi động... Sư huynh, huynh hiểu trận pháp không?"

Giang Tuyết Hòa mỉm cười: "Ta hiểu."

Chỉ một cái chớp mắt, Giang Tuyết Hòa đã bắt được sự thất vọng trong mắt Đề Anh.

Giang Tuyết Hòa khẽ giật mình: Làm sao, ý của sư muội chẳng lẽ không phải là muốn để chàng đi mở mấy trận pháp kia của nàng sao? Ban đầu chàng cảm thấy trận pháp của nàng rất thô sơ, chàng đi mở trận, có thể tu bổ một phen, để trận pháp của nàng phát huy tác dụng tốt hơn...

Nhưng mà sư muội dường như không vui.

Vẻ không vui của Đề Anh chỉ tồn tại trong một cái chớp mắt, sau đó sắc mặt không thay đổi: "Trận pháp của ta chỉ ta mới hiểu, ta muốn đi khởi động trận."

Tay nàng chỉ vào Giang Tuyết Hòa: "Huynh đi đóng vai tân nương xuất giá."

Giang Tuyết Hòa: "..."

Đề Anh: "Huynh không nguyện ý?"

Trong lòng nàng bồn chồn, nghĩ rằng vị sư huynh lạ mặt này lại không ngốc, biết rõ sự lợi hại của Vô Chi Uế, làm sao nguyện ý làm việc tốn công mà không có kết quả này... Thế nhưng nàng cũng không có cách khác, nàng còn muốn đi giết những người truy sát kia, nàng cần sư huynh giúp nàng kiềm chế Vô Chi Uế, nàng trở về, mới có khí lực đối phó với Vô Chi Uế.

Nàng có dũng khí như thế.

Đợi nàng giết người xấu xong, nàng trở về sử dụng "Đại Mộng chú", đồng thời sử dụng quỷ khí vô tận trên người sư huynh lạ mặt, giết chết Vô Chi Uế...

Trong lòng Đề Anh chuẩn bị nhiều lí do thoái thác như vậy, không nghĩ Giang Tuyết Hòa nhẹ nhàng nói: "Nguyện ý."

Trong sự im lặng đột ngột, Đề Anh phút chốc ngẩng đầu nhìn chàng.

--

Sau khi Trần Đại xuống núi, hắn quay đầu nhìn lại phía sau vài lần.

Hắn không nhìn thấy sư huynh muội hai người trên núi, cho nên thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy hơn mười người cả nam lẫn nữ trong quán trà nhỏ ở dưới chân núi.

Trần Đại hèn mọn, cười làm lành: "Các tiên nhân, tiểu nhân đã điều tra rõ ràng, tiểu cô nương cuồng vọng vô tri kia, quả nhiên muốn đối phó với đại yêu trong núi. Nàng không biết đại yêu trong núi lợi hại cỡ nào... Tối nay, nàng sẽ chết mà không có chỗ chôn."

Sắc mặt mười mấy nam nữ hơi thay đổi.

Người cầm đầu nói: "Vậy chúng ta chỉ có thể vào núi, trước tiên bắt tiểu yêu nữ kia... Đại yêu mà ngươi nói sẽ không phải là kẻ thù của chúng ta, phải không?"

Trần Đại lắc đầu liên tục: "Tiểu yêu nữ kia đã bị đại yêu trong núi đánh dấu, đại yêu sẽ chỉ nhìn chằm chằm vào nàng! Tiên nhân có chỗ không biết, giá y đỏ của đại yêu trong núi, đi theo người nào, người đó sẽ chính là tân nương xuất giá mà đại yêu chọn trúng... Đại yêu là muốn ăn tươi nuốt sống người này."

Giọng nói của Trần Đại có chút trầm thấp, có chút đắng chát.

Hắn hồi tưởng lại thật lâu trước đây, khi mà đại yêu trong núi còn được gọi Toan Dữ, bộ dáng cũng không phải như bây giờ. Khi đó hắn lên núi, cùng Toan Dữ đã hóa thành thư sinh uống vài ly, cùng đối phương luận bàn rất nhiều vấn đề kỳ lạ...

Năm tháng trong núi tuy lâu dài lại không thể vĩnh viễn dừng lại, biến cố đột nhiên mà tới. Toan Dữ không phải ác yêu, Toan Dữ chỉ là làm sai một chuyện, liền bị Ngọc Kinh Môn biến thành bộ dáng yêu không ra yêu, quỷ không ra quỷ như hôm nay.

Toan Dữ sau khi chết bị Ngọc Kinh Môn biến thành Vô Chi Uế, Ngọc Kinh Môn lại đem Vô Chi Uế biến thành một phương pháp "thí luyện" để chọn đệ tử. Trước kia, nó đường đường là một đại yêu, bây giờ sống cũng không được, chết cũng không xong, hết lần này tới lần khác bị những tu sĩ ngu dốt kia khinh nhục.

Một bàn tay đập vào vai Trần Đại, đánh thức thần trí của hắn.

Những người này nói: "Ầy, vàng đã nói với ngươi, mau cút đi. Chuyện chúng ta truy sát yêu nữ, ngươi dám nói ra ngoài, một nhà của ngươi đừng nghĩ đến việc sống sót."

Trần Đại cúi đầu khom lưng đi ra ngoài.

Lúc hắn chuẩn bị rời đi, nghe thấy một giọng nữ trong đám nam nữ bất an nói: "Sư huynh, chúng ta thật sự đi vào Ngũ Độc Lâm sao? Ta cảm thấy người thợ săn kia không thể tin, nơi tập luyện của Đại Môn phái như Ngọc Kinh Môn, chúng ta sao bắt người được..."

Một giọng nam ngạo mạn chế nhạo: "Tiểu sư muội, muội không dám vào, vậy tối nay ở bên ngoài giúp chúng ta canh gác là được. Chúng ta chỉ là muốn đưa Đề Anh ra ngoài... Đề Anh còn chưa có gia nhập Ngọc Kinh Môn mà! Nếu nàng thật sự trở thành đệ tử của Ngọc Kinh Môn, chúng ta cũng không dám động vào nàng."

Một người khác mắng: "Tiểu yêu nữ không muốn sư phụ của mình, nói muốn gia nhập môn phái mới liền đi gia nhập môn phái mới, khi sư diệt tổ, thật không biết xấu hổ!"

"Kít -- "

Bụi bay vào mũi, Trần Đại đóng cửa gỗ lại.

"Phân ảnh phù" sau lưng của hắn, khi những nam nữ tử này còn đang tranh cãi, đã chui qua khe hở trên cửa và dán vào đám người bọn họ.

Mà trên nóc quán trà, dựa vào cây ngô đồng, có một huyền y thiếu niên nấp ở dưới bóng cây, lặng lẽ lắng nghe những lời ô nhục bên dưới.

Chẳng qua là, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.

--

Khi "Phân ảnh phù" từ Trần Đại dán lên những người truy đuổi, ánh sáng trong Ngũ Độc Lâm dần mờ nhạt, sắc trời trở nên tối tăm.

Ánh sáng xanh trong mắt Đề Anh đang ôm cánh tay ngồi trong động ngủ gật bỗng nhiên lóe lên một cái -- nàng cảm nhận được tung tích của "Phân ảnh phù".

Đề Anh tỉnh táo lại, mở mắt ra, nhìn về phía người kia trong động.

Ánh sáng ảm đạm, gió thổi nghẹn ngào, nàng gần như nhìn không thấy người sư huynh hòa mình vào bóng tối kia.

Hẳn là đã ngủ rồi?

Vẫn còn một lúc nữa trời mới tối, Đề Anh buồn bực ngán ngẩm, nín thở, nhẹ nhàng xoa xoa.

Đề Anh ôm má nhìn người đang dựa vào vách núi: sư huynh phía sau mũ trùm đầu, sẽ có dáng vẻ ra sao? Y có phải là có dáng vẻ rất đáng sợ, mới hấp dẫn nhiều quỷ như vậy?

Đề Anh dù sao vẫn còn nhỏ, lòng hiếu kỳ nặng, nàng nghĩ đi nghĩ lại, tay nhẹ nhàng gạt mạng che mặt trên mũ trùm đầu ra, ngập ngừng thăm dò.

Giang Tuyết Hòa nhắm mắt ngưng thần, hơi thở thiếu nữ vây quanh người chàng, càng ngày càng gần, sắp nhào vào trong ngực chàng... Chàng mở mắt ra.

-----------------------------

Tui đã edit sắp xong phần Ngũ Độc Lâm này rồi, sẽ đăng từ từ <333

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro