Chương 7: Ngũ Độc vô tình (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngũ độc vô tình (7)

Một người bị vạn quỷ đi theo hẳn là khác với người bình thường.

Trong lòng Đề Anh nghĩ như vậy.

Nàng rất sợ quỷ... Nhưng nếu nàng không mở ra pháp nhãn, chẳng phải sẽ không nhìn thấy nó sao!

Mà vị sư huynh này lại dọa người như vậy, đợi thoát khỏi Ngũ Độc Lâm, nàng nhất định sẽ trốn đi thật xa, sẽ không tiếp tục đồng hành cùng người này. Biết rõ ràng dáng dấp vị sư huynh này ra sao, về sau nàng mới có thể trốn tránh chàng.

Tính toán như vậy, trước mắt đây chính là cơ hội duy nhất để Đề Anh tò mò về vị sư huynh lạ mặt này.

Trong lòng Đề Anh nghĩ đến một cái cớ cho mình, càng kích động lại càng muốn thử: Trên đời này nào có người đi cùng nhau ba ngày mà chưa bao giờ nhìn thấy đối phương trông như thế nào?

Bầu trời rất tối, hang động rất yên tĩnh, có lẽ vì sắp làm chuyện xấu, Đề Anh khẩn trương đến mức không dám thở.

Nàng ngồi quỳ gối bên cạnh chàng, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước, ngón tay túm lấy tấm màn che mặt mỏng kia, cố gắng nhấc nó lên một chút.

Giang Tuyết Hòa ngồi trong ánh sáng nửa mờ nửa rõ, nhìn nàng qua tấm màn che.

Có lẽ là chàng chưa từng gặp qua một người nào nghịch ngợm như vậy, hoặc có thể là bởi vì người đang trêu chọc chàng chính là tiểu sư muội, người mà chàng đã nghe sư phụ nhắc đến vô số lần nhưng chàng chưa từng gặp mặt, chàng ngồi trong bóng đêm, không nhúc nhích một hồi lâu-- không biết nên hay không nên ngăn cản nàng.

Hơi thở của Đề Anh cách chàng rất gần.

Với hơi thở hỗn độn vẩn đục do Ngũ Độc Lâm dẫn tới, dưới bầu không khí vẩn đục đó, ẩn dấu một mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng của thiếu nữ...

Hai gò má Đề Anh nhiễm lên một tầng màu đỏ ửng mơ màng, nàng vén góc khăn che mặt lên, từ phía dưới nhìn lên trên, nàng nhìn thấy cái cổ thon dài của thiếu niên, trên cổ cũng giống như trên tay chàng, đầy những vết sẹo ngang dọc dày đặc. Mà Đề Anh đã có thể xuyên qua những vết sẹo này, nhìn thấy dáng vẻ vốn có của chàng.

Nàng còn chưa bao giờ thấy qua một thiếu niên lang chân chính mà không phải là kẻ thù đâu.

Trên thân thiếu niên sư huynh này có có hơi thở trong trẻo và ẩm ướt như tuyết, vết thương dày đặc chạy lên phía trên, đó là hầu kết hơi nhô ra của chàng, giống như một hòn đá nhỏ bắn vào vũng nước trong vắt. Lại hướng lên phía trên nữa...

Hai gò má Đề Anh ửng đỏ.

Bàn tay của thiếu niên đột nhiên giữ lấy tay nàng, ngăn lại động tác vén rèm và tiếp tục nhìn lên phía trên của nàng.

Chuyện xấu Đề Anh làm bị phát hiện, nàng lập tức đỏ mặt đến cổ.

Toàn thân nàng ướt đẫm mồ hôi lạnh, thở không ra hơi.

Giang Tuyết Hòa đột nhiên nghiêng người, không có đẩy nàng ra. Chàng một tay giữ lấy bàn tay nàng không chịu buông tấm màn che mặt, ngăn nàng làm loạn, tay kia giữ chặt cằm nàng, để nàng ngửa đầu.

Trước mắt Đề Anh sao kim bay loạn thành vòng, vừa xấu hổ vừa tức giận.

Nàng nghe thấy giọng nói của Giang Tuyết Hòa vang lên bên tai phá tan bầu không khí im lặng, mang phần gấp rút: "Thở ra."

Đề Anh vô thức nghe theo lời chàng.

Mồ hôi lạnh của nàng ngừng chảy ra, sao kim trước mắt cũng ngừng quay cuồng. Nàng nhìn vào tấm màn che mặt không chớp mắt, sau đó phát hiện mình vừa mới làm chuyện xấu, bởi vì quá khẩn trương đến nỗi quên cả thở.

Đề Anh trừng mắt nhìn Giang Tuyết Hòa.

Nàng có một đôi mắt mèo trong veo và sáng long lanh như ngọc nước, sau khi trừng mắt, sóng nước lăn tăn, trông vừa vô tội vừa đáng thương, còn mang theo ánh sáng lấp lánh kỳ diệu, xinh đẹp cực kỳ.

Nàng mất bình tĩnh nhìn Giang Tuyết Hòa: "Huynh kéo tay ta làm cái gì?"

Giang Tuyết Hòa đã tỉnh táo lại, hạ mắt xuống nhìn bàn tay nàng vẫn đang cố gắng muốn nhấc mũ trùm đầu lên.

Giang Tuyết Hòa hỏi: "Muội đang làm cái gì?"

"Ta..." Đề Anh vấp một chút, nhanh chóng tìm được cái cớ, "Không phải huynh đã đồng ý với ta sẽ giả làm tân nương xuất giá, để Vô Chi Uế kia có thể bắt đi sao? Nhưng huynh là nam tử, làm sao huynh có thể giả mạo? Ta, ta phải dịch dung cho khuôn mặt của huynh một chút chứ."

Giang Tuyết Hòa giống như nở nụ cười: "Sư muội biết dịch dung?"

Đề Anh mới không biết đấy.

Nhưng nàng chớp chớp mắt vài cái, "Vâng."

Giang Tuyết Hòa khẽ nói: "Sư huynh cũng biết."

Đề Anh: "..."

Đôi mắt của nàng trừng càng lớn, có phần bực bội.

Nhưng nàng tùy hứng già mồm, sống chết cũng không chịu nói nàng muốn nhìn dáng dấp sư huynh ra sao -- chàng dựa vào cái gì để nàng cầu, nàng mới không cầu.

Tiểu sư muội tràn đầy oán giận, nhìn Giang Tuyết Hòa đang nghiêng người.

Giang Tuyết Hòa nói: "Sư muội đã nhắc nhở ta một chuyện."

Đề Anh: "Chuyện gì?"

Giang Tuyết Hòa buông tay nàng ra, ngón tay hướng về phía phía má và sau tai nàng, cách hư không nhẹ nhàng chạm một cái.

Giang Tuyết Hòa nói: "Vô Chi Uế muốn tân nương, người đó nên là sư muội. Yêu quái trong núi không có con ngươi, chúng dựa vào khí tức để lần theo dấu vết của chúng ta. Vi huynh không phải là không muốn giúp sư muội cầm chân Vô Chi Uế kia, chỉ là nếu muốn che trời lấp biển, trên người ta cần phải có một đồ vật của sư muội... Sử dụng khí tức của sư muội, dụ dỗ Vô Chi Uế."

Giang Tuyết Hòa: "Sư muội cần cho ta một đồ vật của muội."

Đề Anh giật mình.

Nàng ngửa đầu: "Sư huynh muốn cái gì?"

Nàng tự chủ trương: "Ta cho huynh một chiếc dây cột tóc có được hay không?"

Ánh mắt Giang Tuyết Hòa rơi vào trên người nàng --

Đề Anh là người tu hành, lại một đường tránh truy sát, khi đến Ngũ Độc Lâm, nàng mặc dù mặt trắng môi đỏ, nhưng không có son phấn. Nàng không có dùng trâm cài tóc, hoa tai, băng tay, vòng tay, ngọc bội tùy thân, mái tóc dày của thiếu nữ, chỉ dùng dây cột tóc cột lại.

Thế nhưng là dây cột tóc... Giang Tuyết Hòa do dự.

Dây cột tóc của nữ tử trong nhân gian, sẽ chỉ được trao cho trượng phu.

Đề Anh hiểu lầm sự im lặng của chàng, nàng dịu giọng giải thích, trong lời giải thích của nàng, lại giấu giếm đắc ý: "Huynh có phải hay không cho là ta chỉ dùng có một chiếc dây cột tóc, cho huynh rồi, ta sẽ tóc tai bù xù? Không phải, trên đầu ta có rất nhiều dây cột tóc, ta đã làm rất nhiều búi tóc đẹp, huynh có phải hay không nhìn không ra?"

Kì thực, Giang Tuyết Hòa chưa hề nghiêm túc nhìn qua.

Chàng chỉ thuận theo ý của nàng: "Vâng."

Đề Anh cười lên.

Nàng rực rỡ như dặm rừng đào, quên mất sự khó chịu do chuyện nhìn trộm vừa rồi gây ra.

Nàng hào phóng nói: "Ta có thể chải rất nhiều búi tóc... Sau khi rời khỏi đây, ta dạy cho huynh có được hay không?"

Giang Tuyết Hòa: "...?"

Nội tâm chàng nghĩ chàng học cái này để làm gì.

Nhưng vì để tránh cho tiểu sư muội phát cáu, chàng chỉ đành lặng lẽ nghe theo lời nàng: "Được."

Tâm trạng Đề Anh thật sự tốt lên.

Nàng buông những ngón tay đang nắm chặt tấm màn che mặt ra, bàn tay nàng chạm vào mái tóc đen của mình, muốn lấy một chiếc dây cột tóc cho sư huynh. Nhưng sau vài ngày đánh nhau, cộng thêm chưa từng tắm rửa, khiến nhiều búi tóc của nàng bị quấn loạn rối tung, dây cột tóc cũng móc vào nhau, không có gương đồng ở trước mặt, vì vậy nàng không thể gỡ ra.

Đề Anh bắt đầu gắt gỏng.

Trước khi nàng kịp kéo loạn tóc mình, bàn tay Giang Tuyết Hòa đã vươn tới, nhẹ nhàng đẩy bàn tay đang di chuyển giữa mái tóc loạn của nàng ra.

Chàng không nói gì.

Thế nhưng Đề Anh biết chàng đang giúp mình gỡ dây cột tóc ra.

Nàng sững sờ nhìn, ngượng ngùng, buông tay xuống, ngón tay móc lấy ống tay áo, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Nàng ngửa mặt lên, nhìn thấy mũ trùm đầu của sư huynh lắc lư, tay áo của sư huynh nhẹ nhàng cọ qua gương mặt nàng, vừa ngứa ngáy vừa mềm mại.

Nàng nhìn lên trên, cái gì cũng thấy không rõ, chỉ cảm nhận được hơi thở trên người chàng.

...Đó là một cảm giác rất khác so với sư phụ cũ.

Không để Đề Anh mờ mịt chờ quá lâu, Giang Tuyết Hòa liền cầm một sợi dây buộc tóc hơi rộng màu xanh nhạt, lùi về phía sau, giữ khoảng cách với sư muội.

Chàng có lẽ nghĩ muốn kéo dài khoảng cách, nhưng sơn động nhỏ như vậy, dù chàng có lùi bao nhiêu, ở giữa cũng chỉ còn khoảng cách một tấc.

Giang Tuyết Hòa hạ mắt xuống.

Chàng hỏi: "Dây cột tóc này có thể chứ?"

Đề Anh nhìn một chút, gật đầu.

Ánh mắt của nàng vẫn trong veo sạch sẽ.

Giang Tuyết Hòa nghĩ, dù sao sư muội vẫn còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu. Cũng được, nàng không biết càng tốt hơn.

Chỉ là đợi Nhị sư đệ tới đón Đề Anh đi, chàng phải ám chỉ một cách uyển chuyển rằng các đại nhân nên dạy Đề Anh học về chuyện nam nữ khác biệt.

--

Cứ như vậy, hai người không còn gì để nói, chầm chậm đợi trời tối.

Rốt cuộc, Đề Anh cũng không có mặt mũi lại quấn lấy sư huynh xa lạ để nhìn mặt chàng, sư huynh xa lạ ngồi trong bóng đêm, từ từ đem dây cột tóc của Đề Anh quấn quanh cổ tay mình.

Động tác của chàng ưu nhã chậm rãi, dây cột tóc của nàng, từng vòng từng vòng được chàng quấn quanh cổ tay hướng lên trên, quấn quanh những vết sẹo, còn mang theo mùi hương trong tóc nàng...

Đề Anh nhìn không rời mắt.

Động tác của Giang Tuyết Hòa dừng lại: "Có chuyện gì?"

Đề Anh quay đầu không nhìn: "Hừ."

Giang Tuyết Hòa cũng không nói tiếp.

Rất nhanh, ánh sáng cuối cùng biến mất khỏi chân trời, hang động hoàn toàn rơi vào bóng đêm.

Chỉ trong một cái nháy mắt, hai người bọn họ đã cảm nhận được giữa thiên địa này yêu khí che ngợp bầu trời.

Những lá bùa Đề Anh dán ở ngoài động phút chốc bốc cháy, dập tắt trận pháp. Những con tiểu yêu tre già măng mọc lần lượt gầm rú vào hang...

Đề Anh ngừng thở, nhìn Giang Tuyết Hòa đứng dậy.

Những con yêu quái mắt không có con ngươi kia cầm giá y màu đỏ, dũng mãnh lao về phía Giang Tuyết Hòa.

Đề Anh há miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng nàng sợ lũ yêu quái sẽ phát hiện ra hơi thở của mình.

Nàng bỗng nhiên khẽ giật mình.

Bởi vì bàn tay của nàng, bị tay áo của Giang Tuyết Hòa khi đứng dậy phất qua nhẹ nhàng chạm vào một cái.

Điều đó cũng không chứa hàm ý đặc biệt gì, Đề Anh cũng xác thực trước đây không hề biết đến vị sư huynh này, nhưng trái tim nàng rung động trong nháy mắt, nàng nghe hiểu điều mà vị sư huynh xa lạ không có nói ra kia--

Ta không sao, muội cẩn thận.

Đề Anh giật mình lo lắng.

--

Dây cột tóc của nàng xem như thật hữu dụng.

Những con tiểu yêu xem Giang Tuyết Hòa nhận thành nàng, đem giá y khoác lên người Giang Tuyết Hòa.

Đề Anh hít vào một hơi, ghé vào cửa hang, nhìn ánh trăng mông lung trong màn đêm như sương giá, cây cối bị nhuộm lên một màu trắng bệch.

Bóng cây lay động, yêu ma như châu chấu. Ánh trăng đổ xuống như thế, giống như tuyết bay. Sư huynh bị đám yêu quái đẩy vào bên trong kiệu hoa, khăn hỉ cùng giá y quấn quanh người Giang Tuyết Hòa.

Sương mù tản ra trong núi, màu trắng trong suốt hư hư ảo ảo.

Đám tiểu yêu khiêng kiệu hoa, mang theo tân nương xuất giá đi gặp thủ lĩnh của bọn chúng.

Bài ca dao quỷ dị du đãng ở trong thiên địa:

"Giày thêu đỏ, giá y máu, gia nương khóc. Ngồi kiệu hoa, gập ghềnh khẽ vấp, đường núi gồ ghề đêm lại dài, tân nương chớ có quay đầu nhìn..."

Đợi bọn chúng đi xa, Đề Anh mới điều chỉnh xong tâm trạng của mình, bắt đầu tìm kiếm tung tích của "Phân ảnh phù", làm việc của riêng mình.

--

Hơn mười nam nữ tu sĩ cẩn thận từng li từng tí đi vào bên trong Ngũ Độc Lâm.

Không cần phải nói, họ chính là những người đã mua tin tức từ Trần Đại và đuổi theo Đề Anh.

Trong số đó, có một nữ tu sĩ do dự, sợ hãi Ngũ Độc Lâm, cũng sợ có bẫy. Bọn họ liền để lại sư muội nhát gan kia dưới chân núi giữ nhà, những người còn lại thì cùng nhau đi vào Ngũ Độc Lâm.

Không thể trách bọn họ vội vàng xao động.

Bọn họ có lý do nhất định phải bắt được Đề Anh -- vì bí mật này, bọn họ truy sát sư đồ phái Thiên Sơn. Vì lão sư phụ trông coi núi chỉ biết lẩn trốn, bọn họ đành phải từ trên người tiểu đồ đệ này biết được bí mật kia.

Mặc dù Ngũ Độc Lâm nghe có vẻ dọa người, nhưng Trần Đại đã cam đoan nói rằng đại yêu bên trong sẽ chỉ nhìn chằm chằm vào Đề Anh.

Bọn họ cũng không nhất định phải cùng đại yêu tranh đoạt Đề Anh.

Bọn họ chỉ cần đuổi theo Đề Anh, trước khi đại yêu kịp giết chết Đề Anh, biết được bí mật mà Đề Anh đang bảo vệ kia.

Vì thế, bọn họ thậm chí có thể hợp tác với đại yêu.

Khi họ thận trọng di chuyển giữa khu rừng, chợt nghe phía trước có tiếng bước chân dồn dập.

Sư huynh đứng đầu vội vàng ngăn các sư đệ sư muội lại: "Cẩn thận!"

Vào một đêm trăng sáng trong khu rừng lạnh lẽo, bọn họ nhìn thấy một tiểu cô nương chật vật vạn phần từ giữa rừng cây chạy ra, sau lưng lờ mờ những cái bóng, tựa như có yêu khí đuổi theo.

Thiếu nữ hoảng sợ, khuôn mặt đầy sợ hãi: "Cứu mạng, cứu mạng -- "

Ánh trăng chiếu lên dáng người đang chạy của nàng.

Nhẹ nhàng, xinh đẹp, non nớt.

Ánh mắt hốt hoảng của thiếu nữ đối diện với bọn họ

Đám người lập tức: "Là Đề Anh! Đuổi theo -- "

--

Giang Tuyết Hòa ngồi bên trong kiệu hoa .

Chàng quấn dây cột tóc của sư muội ở giữa cổ tay, dùng thuật pháp, thay đổi giá y trên người, lại dùng khăn hỉ thay thế mũ trùm đầu, che lại khuôn mặt của mình.

Đám tiểu yêu cảm nhận được khí tức của giá y trên người chàng, liền yên lòng khiêng kiệu hoa, bước về phía con đường mà Giang Tuyết Hòa chưa bao giờ tìm thấy trong núi rừng.

Không biết bao nhiêu thời gian trôi qua, kiệu hoa dừng lại.

Giang Tuyết Hòa cảm giác được bước chân yêu khí dày đặc trưởng thành nện từng bước mạnh mẽ từ bên ngoài đi về phía chàng.

Chàng dù bận vẫn ung dung, mắt rũ xuống chậm rãi đợi.

Năm bước, ba bước... Một bước.

Rèm kiệu hoa bị gió thổi mở ra.

Khăn trùm đầu của tân nương được nâng lên một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro