Chương 8: Ngũ Độc vô tình (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngũ độc vô tình (8)

Toan Dữ đã trở thành Vô Chi Uế, cuối cùng hóa ra thân thể, từng bước một đi về phía kiệu hoa dừng ở cuối dàn dây leo thường xuân.

Sắc màu đỏ tươi cùng sự trống trải quỷ quyệt của Ngũ Độc Lâm khiến lòng hận thù của Toan Dữ ngày càng trở lên sâu nặng.

  Năm năm trước, hắn chính là ở đây, bị thê tử mới cưới của mình tính kế.

Nữ đệ tử Tiên Môn kia lừa gạt tình cảm của hắn, đẩy hắn vào chỗ chết. Sau khi hắn chết đi, bọn họ càng không cam tâm, dùng trận pháp vây khốn hồn phách của hắn, để hắn mang theo oán niệm hóa thành Vô Chi Uế, đời đời kiếp kiếp bị vây ở bên trong Ngũ Độc Lâm này.

Hắn có tội tình gì mà bị bức đến đường này?

Cũng tốt cũng tốt, Ngọc Kinh Môn đã biến hắn thành Vô Chi Uế, để hắn không thể thoát ra khỏi Ngũ Độc Lâm này... Hắn liền ăn hết hồn phách của đám đệ tử được Ngọc Kinh Môn đưa vào thí luyện kia!

Tiểu cô nương lần này đến, thật sự rất đáng ghét.

Nàng bình thường nhất định là bị người trong nhà chiều hư, mới dưỡng ra một đôi mắt làm người ta ghét như thế. Đôi mắt như vậy khiến hắn nghĩ đến vị hôn thê đã lừa dối mình, trong lòng hắn lại thấy đau đớn đến xấu hổ tột cùng.

Tốt, vậy lần này hắn sẽ ăn tiểu cô nương này!

Khoét xương gọt thịt, ngấu nghiến từng ngụm, để cho tiểu cô nương non nớt xấu tính xấu nết này biết rằng, ra khỏi nhà, bên ngoài sẽ không có người yêu thương và nuông chiều nàng nữa.

Giang Tuyết Hòa đang ngồi trong kiệu chờ, nhận thấy càng đến gần mình, oán khí của đại yêu sẽ càng nặng thêm.

Chàng rất lạnh nhạt.

Trong khi chờ đợi, chàng phát hiện ra chiếc dây cột tóc mà chàng đã buộc vào tay trái của mình, bị vướng vào vách tường gỗ trong kiệu.

Chàng nhanh chóng gỡ chỗ bị vướng vào nhau, kiên nhẫn vuốt ve làm phẳng dây cột tóc trên cổ tay.

Khi nhìn qua dây cột tóc, chàng xuất thần trong giây lát: Tiểu sư muội không thành thật.

Chàng đương nhiên nhìn ra được tiểu sư muội là đang lừa gạt mình tới đây đối phó với đại yêu này, nàng hẳn là có ý định quỷ quái gì đó, muốn làm những chuyện khác.

Nhưng tiểu sư muội không thân với chàng, cũng không chịu nói cho chàng biết nàng là đang muốn làm cái chuyện xấu xa gì.

Bây giờ Giang Tuyết Hòa thật sự không biết, Đề Anh là đi thu xếp trận pháp gì đó của nàng, hay vẫn là nàng đã bỏ trốn mất dạng, quay đầu rút lui, muốn bắt chước Trần Đại, trốn thoát khỏi Ngũ Độc Lâm.

Trên thế gian này người xa lạ đồng hành gặp nạn, việc người này rời khỏi người kia hay một người quay đầu liền chạy, cũng là chuyện bình thường.

Ở chung mấy ngày, Giang Tuyết Hòa đã nhìn ra tiểu sư muội có tính tình khá là ác liệt.

Chàng cũng không trông cậy vào tiểu sư muội sẽ nghĩa bạc vân thiên [1], thật sự nguyện ý cùng tiến cùng lùi với một vị sư huynh lạ mặt như mình.

[1] 义薄云天 - Nghĩa Bạc Vân Thiên. 义 - Nghĩa: là tình nghĩa, làm việc nghĩa, có nghĩa... 薄 - Bạc: ở đây là động từ có nghĩa là che lấp. 云天 - Vân Thiên: mây trời. Nghĩa là hành động có ý nghĩa, hay là tình nghĩa lớn đến nỗi che lấp cả mây trời rộng lớn.

Có điều, tiểu sư muội muốn trốn thì trốn, Giang Tuyết Hòa nhất định phải ở lại, giết chết Vô Chi Uế này.

Chàng có chuyện riêng phải làm, đồng thời chàng cũng muốn diệt trừ Vô Chi Uế, có lẽ khả năng tiểu sư muội được Ngọc Kinh Môn thu giữ sẽ lớn hơn một chút.

Giang Tuyết Hòa không hiểu tâm tư của tiểu sư muội, người một hồi muốn bái Sư Môn này, một hồi lại muốn bái Sư Môn khác là như thế nào, nhưng sư phụ không thèm để ý, sư phụ muốn để tiểu sư muội tự mình tu hành. Mà Giang Tuyết Hòa càng nghĩ -- Chàng chưa bao giờ làm sư huynh của người khác.

Lần đầu tiên làm sư huynh của người ta, đương nhiên là Đề Anh muốn cái gì, chàng liền cho nàng cái đó.

Rèm cửa của kiệu hoa bị gió tung bay, Giang Tuyết Hòa nhìn thấy bàn tay của một nam tử trưởng thành chìa ra.

Một giọng nói ngụy trang, khó mà che giấu được sự oán hận truyền đến: "Nương tử, xuống kiệu đi."

Toan Dữ không nhịn được phát ra hơi thở ô uế, toàn bộ rừng cây cành lá tàn lụi.

Khăn hỉ trước mặt tân nương tử bị gió thổi mở lên một góc.

Khi Giang Tuyết Hòa chuẩn bị xuống kiệu, Toan Dữ bỗng nhiên nổi giận: "Nàng thông đồng với đệ tử của Tiên Môn, muốn tới giết ta, có đúng hay không?".

Động tác cúi người khom lưng của Giang Tuyết Hòa dừng lại.

Chiếc khăn trùm đầu bị gió thổi bay mở lên một góc, để chàng nhìn thấy cảnh vật xung quanh đã phát sinh biến hóa.

Nơi này phút chốc xuất hiện một tòa thêu các, lụa đỏ biến thành lụa trắng, ngọn nến đang cháy bị quỷ hỏa dập tắt, vạn quỷ cùng khóc.

Bước chân của tân lang trước mặt càng ngày càng cứng đờ, máu nhỏ giọt xuống theo ống tay áo đỏ tươi, đôi mắt rướm máu.

Tân lang toét miệng khóc, đôi mắt trống rỗng không có con ngươi hướng về phía chàng, nặng trĩu vạn phần.

Giang Tuyết Hòa bình tĩnh.

Lân hỏa xanh xanh, lúc đám dây leo thường xuân dưới chân đánh lén chàng, chàng trở tay kết ấn khiến yêu khí không thể đến gần thân mình.

Giang Tuyết Hòa nghĩ, cảnh tượng trước mắt, hẳn là những chuyện đã xảy ra vào ngày Toan Dữ chết.

Toan Dữ vẫn còn u oán, đưa tay hướng về phía tân nương: "Ta đối với nàng tình sâu như biển, nhưng nàng lại gạt ta tất cả... Ngươi... ngươi là ai?!"

Giọng nói của hắn thay đổi.

Nếu nói trước đó là diễn kịch, muốn ép tiểu cô nương phải ngồi vào kiệu hoa giả vở làm tân nương và xem những gì đã xảy ra trước khi hắn chết. Nhưng lúc này tân nương bước ra khỏi kiệu, khom lưng rồi đứng thẳng, vóc người cao gầy, thật sự là tiểu cô nương kia?

Người trước mặt đội khăn hỉ tân nương, trường thân ngọc lập [2], không nhìn thấy khuôn mặt, nhưng mang theo khí độ lịch sự tao nhã bình yên...

[2] Trường thân ngọc lập: miêu tả dáng người cao lớn, thon dài như ngọc.

Thần sắc Toan Dữ đột biến, trong khí tức ngọt ngào của thiếu nữ, hắn cảm nhận được khí tức của nam tử trẻ tuổi. Hắn nhất thời hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

Toan Dữ rít lên, yêu khí trên thân bắt đầu không che giấu được, khiến cho quanh thân dần phình trướng. Hắn đánh về phía tân nương:

"Tốt, các ngươi đây là hữu tình sư huynh sư muội, bắt nạt ta mắt không có con ngươi, muốn gạt ta!

"Hắc hắc, ngươi yêu sư muội của ngươi, cho là ta sẽ bỏ qua cho nàng? Đã đi vào Ngũ Độc Lâm của ta, ai cũng đừng hòng trốn thoát!"

Yêu quái hấp thu lấy yêu lực, muốn nuốt chửng tân nương trước mắt.

Tay áo của tân nương được mở ra, quanh thân bộc phát hàn khí lạnh buốt thấu xương.

Chỉ trong một nháy mắt, Giang Tuyết Hòa đã phá vỡ chiêu thức vây khốn của Toan Dữ, cả người xoay tròn, cùng Toan Dữ tiếp qua một chiêu.

Thuật pháp của chàng chưa chắc đã lợi hại, nhưng đánh bất ngờ lại khiến Toan Dữ lui một bước.

Trong hang ổ của chính mình, Toan Dữ có thể dùng con mắt nhìn người --

Hắn nhìn thấy khăn hỉ bị thổi bay, ở giữa không trung xoay chuyển. Lá cây bị thổi loạn lên, giá y trên người thiếu niên lang cũng bị xé rách trong nháy mắt.

Trăng sáng như sương, Giang Tuyết Hòa đứng trên đầu ngọn cây, mũ trùm đầu che thân, dây cột tóc ở giữa cổ tay tung bay trong gió cùng với huyền y.

Toan Dữ: "Ngươi là người phương nào?"

Vầng trăng sáng treo lơ lửng trên bầu trời, huyền y thiếu niên dưới bầu trời lộng gió, hơi ngước mắt lên: "Người tới giết ngươi."

Toan Dữ cười lạnh: "Tiểu tử ngươi, khẩu khí rất lớn. Ngay cả Ngọc Kinh Môn cũng không thể giết ta, bằng ngươi cũng xứng?"

Một người một yêu chiến đấu một phương.

______

Cùng lúc đó, Đề Anh không ngừng hô lấy "Cứu mạng", đi xuyên qua khu rừng.

Bị nhốt trong Ngũ Độc Lâm, lợi ích duy nhất của việc liên tục ba ngày đều không ra được, đó là, nàng ước chừng hiểu rõ nơi nào có cây, nơi nào có đường; nơi nào có thể đặt mai phục, nơi nào có nhiều tiểu yêu ẩn lấp.

Thế là, hơn mười người sư huynh sư muội đến đây truy sát bị Đề Anh dẫn càng ngày càng đi sâu vào trong rừng, thỉnh thoảng nhìn thấy đám tiểu yêu cười khặc khặc, đánh lén bọn họ.

Bọn họ chém giết tiểu yêu, trong lòng bắt đầu vội vàng xao động.

Đại Sư huynh dặn dò bọn họ không nên gấp gáp: "Con nhóc Đề Anh này, pháp lực không được, tư chất không được, nhưng lại vô cùng quỷ kế đa đoan. Mọi người đừng đuổi theo những con yêu quái đó, hãy nhìn chằm chằm vào Đề Anh, đừng để con nhóc xấu xa này lại chạy thoát."

Giọng nói của một thiếu nữ thanh tú vang lên: "Các ngươi đang tìm ta?"

Đám người ngay lập tức giơ vũ khí và tấn công vào nơi phát ra âm thanh.

Thiếu nữ trốn trên cây né tránh có chút chật vật, từ trên cây rớt xuống, phù phù một tiếng.

Nàng trừng mắt nhìn họ bằng đôi mắt mờ sương.

Đám người đồng thanh: "Là Đề Anh!"

Đề Anh giống như rất không cam tâm, lại sốt ruột vô cùng, nàng kéo lê cơ thể bị thương của mình và chạy về phía sâu trong khu rừng rậm rạp.

Thân hình thiếu nữ mảnh khảnh, dây cột tóc giương bay, quần áo trên người đầy vết bẩn, chạy trốn trong tư thế khập khiễng.

Nhóm người đuổi theo nàng càng thêm tự tin: "Con nhóc ấy bị thương."

Đúng vậy, Trần Đại nói cho bọn họ biết, đại yêu trong Ngũ Độc Lâm sẽ không buông tha cho Đề Anh. Mệnh Đề Anh thật không tốt, nàng chật vật như vậy, nhất định là đang bị đại yêu kia truy đuổi.

Những người đuổi theo Đề Anh một đường xâm nhập vào sâu trong rừng rậm, thân hình thiếu nữ phía trước lẫn vào trong sương khói lúc ẩn lúc hiện, nhưng luôn có thể nhìn thấy.

Sư huynh dẫn đầu cao giọng chiêu hàng: "Đề Anh, ngươi nghe đây! Ngươi không cần trốn! Ngươi trốn cái gì, chẳng lẽ chúng ta so với đại yêu trong khu rừng này đáng sợ hơn sao? Đại yêu muốn giết ngươi, nhưng chúng ta chỉ muốn biết bí mật mà ngươi nắm giữ thôi. Chỉ cần ngươi nói cho chúng ta biết, chúng ta có thể giúp ngươi đối phó với đại yêu kia, đưa ngươi ra khỏi Ngũ Độc Lâm này."

Hắn nói càng thêm chân thành: "Ngươi là một con nhóc hoang dã đến từ nông thôn, lấy tư chất của ngươi, thật sự cho rằng mình có thể được Ngọc Kinh Môn nhìn trúng? Ngọc Kinh Môn người ta có bao nhiêu lợi hại, thu nhận đồ đệ, có người nào không phải là kỳ tài ngút trời? Ngươi suy nghĩ một chút đi, ngươi xứng sao?"

Có lẽ lời hắn nói có tác dụng, hắn phát hiện thiếu nữ đang chạy phía trước dừng lại trốn sau một cái cây, nàng thở dốc ẩn núp ở giữa, ánh mắt có chút mê võng liếc về phía hắn dò xét.

Lão sư huynh lên tiếng làm động tác ra hiệu phía sau, ra hiệu cho các sư đệ sư muội chớ có rút dây động rừng.

Hắn mỉm cười: "Chúng ta và ngươi không oán không cừu, tất cả những gì chúng ta cần biết là bí mật mà sư phụ ngươi che giấu thôi. Ngươi suy nghĩ một chút, ngươi tuổi còn nhỏ, mấy năm qua đi theo sư phụ ngươi tu hành tu luyện có cũng như không, bản lĩnh của lão kém xa Sư Môn chúng ta, lão không dạy ngươi bất kỳ bản lĩnh lợi hại nào, còn khiến ngươi phải chạy trốn suốt một đường."

"Ngươi nói xem ngươi có oan uổng hay không?"

"Chỉ cần ngươi nói cho chúng ta biết bí mật, ta làm chủ, mang ngươi về núi, để ngươi bái nhập Sư Môn của chúng ta!"

Đề Anh ló đầu ra từ phía sau cây.

Nàng mệt mỏi vì chạy, nàng mệt mỏi vì bị lũ yêu quái trong rừng quăng quật.

Nàng nhìn qua những người đang truy sát mình, đôi mắt mở to và hai gò má tái nhợt.

Đề Anh do dự hỏi: "Các người sẽ không giết ta, còn để ta chuyển đến bái nhập Sư Môn của các người sao?"

Ánh trăng đổ xuống, rơi vào trên người nàng.

Tất cả mọi người nhất thời cảm thấy con nhóc xấu xa này là có mấy phần đáng thương cùng đáng yêu.

Sư huynh dẫn đầu lộ ra nụ cười hiền từ nhất của mình: "Đương nhiên."

Đề Anh: "Vậy, vậy các người tới gần chút, ta nói cho các người biết bí mật."

Mấy người tụ tập lại một chỗ hô hấp có chút gấp rút.

Nhưng mà sư huynh dẫn đầu khoát tay, ngăn lại các sư đệ sư muội.

Đề Anh thấy bọn họ do dự, giễu cợt: "Muốn biết bí mật về trường sinh hồi sinh là như thế nào, các người cũng không dám mạo hiểm sao?"

Nàng vừa nói lời này, hô hấp của mọi người đều nóng lên mấy phần.

Tu hành tiên đạo, ai không nghĩ trường sinh. Nếu có tuổi thọ dài vô tận, ai lại nguyện ý chịu nhiều đau khổ, đi tu hành?

Bọn họ cũng là trong lúc vô tình phát hiện, một đám người phái Thiên Sơn, dường như có pháp thuật hồi sinh con người. Sư phụ của bọn họ dần dần già đi, sắp xuống mồ, đương nhiên trông mà thèm thuật pháp hồi sinh kia.

Bọn họ truy sát phái Thiên Sơn... Môn phái nhỏ trong rừng sâu xó xỉnh chỉ có một lão sư phụ bất tử, cùng một tiểu đồ đệ có tư chất thường thường.

Một mặt, bọn họ giết lão đầu tử này, mặt khác, bọn họ theo đuổi tiểu cô nương này -- trường sinh bất tử, ở trong tầm tay!

Ngay lúc này, bọn họ nghĩ đến mục đích của mình trên suốt chặng đường này, chạm tay có thể bỏng, kìm nén không được.

Sư huynh cầm đầu còn có mấy phần lý trí, những người khác lại nhao nhao đi về phía Đề Anh: "Sư huynh, sợ cái gì? Nàng nếu có bản lĩnh đối phó chúng ta, còn cần chạy xa như vậy? Đề Anh, chúng ta tới, ngươi nói cho chúng ta biết bí mật đi."

Đề Anh: "Các người phát đạo tâm thề, biết được bí mật, không được giết ta, còn phải để ta bái nhập môn phái các người."

Thấy nàng như vậy, ngay cả đại sư huynh kia cũng yên tâm hơn không ít.

Mấy người loạn xạ phát thề, nhưng lại động tay động chân trong lời thề, không có ý định thực hiện lời thề sau đó.

Đề Anh nhìn ra, trong lòng cười lạnh, trên mặt chỉ làm như không biết.

Các nam nhân, nữ nhân cùng nhau ép về phía nàng: "Chúng ta tới đây, ngươi nói đi."

Đề Anh trù trừ: "Thật sự sẽ để ta bái nhập Sư Môn các người?"

Bọn họ không kiên nhẫn: "Thật thật..."

Dưới ánh trăng, khuôn mặt của Đề Anh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, đôi đồng tử của nàng mở lớn nhìn chằm chằm vào bọn họ, ánh mắt từ đáng thương vô tội, bắt đầu trở nên ranh mãnh, ác liệt, tràn đầy lệ khí.

Đề Anh cười lên.

Nàng đứng ngẩng cao đầu, hai tay chắp sau lưng, kiêu căng nói: "Nhưng ta không nhìn trúng tiểu môn phái của các người."

"Ta muốn bái nhập đạo môn lợi hại nhất thiên hạ Ngọc Kinh Môn, học tập đạo pháp lợi hại nhất, ta muốn tu tiên, trở thành người lợi hại nhất thế gian!"

Vừa mới nói xong, trận pháp trên mặt đất đột nhiên sáng lên, yêu khí xung quanh đều được dẫn vào, vồ lấy những nam tử nữ tử đang hoảng loạn trong trận pháp đã được kích hoạt.

________________________

Có gì sai sót mọi người cứ nhắc để mình sửa ạ ಥ⁠‿⁠ಥ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro