Chương 12: Ngũ Độc vô tình (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngũ độc vô tình (12)

Hồn phách của Toan Dữ và Trần Đại cuối cùng cũng trở về đúng vị trí của mình.

Đề Anh vì bảo đảm việc đổi hồn thành công, liều lĩnh thi triển Đại Mộng chú, khi hồn phách của một người một yêu kia trở về vị trí cũ, thân thể nàng cũng lung lay một cái ở giữa không trung rồi rơi xuống.

Giang Tuyết Hòa đỡ eo nàng từ phía sau.

Đề Anh choáng đầu hoa mắt vì linh lực bị tiêu hao quá mức, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn..."

Giang Tuyết Hòa mỉm cười: "Không cần cảm ơn."

Nghe thấy giọng nói, Đề Anh ý thức được người đỡ được mình là vị sư huynh thông minh cường đại lại thích gạt người.

Nàng xù lông: "Ta không có nói cảm tạ huynh!"

Bị Đề Anh xấu tính đập vào mặt, Giang Tuyết Hòa khẽ giật mình, như có điều suy nghĩ nhìn Đề Anh chăm chú, nhưng Đề Anh hờn dỗi không nhìn chàng. Đề Anh phồng má, dò xét đôi bạn tốt ngày xưa đã đổi hồn thành công kia.

Trần Đại thật sự mở mắt ra trong cơ thể của chính mình ——

Hắn đã quen với yêu thể không có con ngươi kia, bỗng nhiên có mắt, thiếu niên thợ săn run rẩy cúi đầu xuống nhìn tay và cơ thể của mình.

Khuôn mặt hắn hiện lên vẻ bối rối và trống rỗng.

Trần Đại lẩm bẩm: "Tôi thật sự là người..."

Trái ngược với hắn, là sự sụp đổ cuồng loạn —— "A!"

Toan Dữ trở lại yêu thể của mình, lập tức cảm nhận được một lượng lớn sức mạnh đã bị tiêu hao, hắn phát hiện mình chỉ là nỏ mạnh hết đà, đương nhiên không thể đánh thắng được hai người sư huynh sư muội kia. Nỗi sợ hãi cái chết khiến Toan Dữ phát run.

Toan Dữ loạng chà loạng choạng đứng lên, lảo đảo muốn tiếp tục chạy trốn.

Cổ tay Giang Tuyết Hòa đưa ra, dây cột tóc cuốn lấy yêu quái.

Đề Anh muốn nói lại thôi: Dây cột tóc của ta...

Là của ta!

Toan Dữ: "Thả ta ra, ta không muốn chết... Ta không muốn chết!"

Trần Đại nhìn Toan Dữ với ánh mắt phức tạp.

Dù cho khi làm Vô Chi Uế có tăng thêm vài tuổi, nhưng giờ đây Trần Đại cũng chỉ là một thiếu niên hơn mười mấy tuổi mà thôi. Nhân sinh của hắn bởi vì kết giao với một con yêu quái mà trở nên thăng trầm vô định, quay đầu nhìn lại đều hóa tang thương.

Trần Đại: "Toan Dữ, tại sao người lại đối xử với tôi như vậy?"

Toan Dữ bỗng nhiên quay đầu nhìn vào con người này.

Đại yêu vẫn duy trì hình người, nhưng khuôn mặt lại vô cùng dữ tợn.

Đại yêu cười điên cuồng: "Vì sống sót! Vì để sống! Ngươi không hiểu sao?! A, ngươi chỉ là một phàm nhân ếch ngồi đáy giếng, không biết có tuổi thọ bao nhiêu, không nhìn thấy Thiên Mệnh, ngươi đương nhiên không biết ta đang cầu cái gì..."

Toan Dữ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời vô tận.

Cầu mong gì khác ngoài "Trường sinh".

Cầu "Đắc đạo".

Toan Dữ là đại yêu trời sinh, vừa sinh ra đã có thần thức, tu hành liền biết được Thiên Mệnh. Phàm là tu hành, đều tìm trường sinh, tìm thông thiên tiên đạo.

Thế nhưng Toan Dữ thân là đại yêu trời sinh, ngay từ đầu hắn đã biết tiên lộ kiếp này đã đứt. Rất lâu trước kia, truyền thuyết kể rằng có một vị tiên nhân vì ma, đã tự phong ấn bản thân. Từ đó trở đi trên thế gian không còn có ma, thế nhưng cũng không còn Thành Tiên Lộ [1].

[1] Thành Tiên Lộ: hiểu là con đường thành tiên, cơ duyên để thành tiên.

Toan Dữ tìm hiểu khắp nơi, biết được dường như Ngọc Kinh Môn chính là môn phái do vị kia tiên nhân năm đó lập lên—— nếu như bước vào Ngọc Kinh Môn, có phải là có cơ hội tới gần Thành Tiên Lộ?

Toan Dữ vì thế mà tiếp cận nữ đệ tử Ngọc Kinh Môn, lại không như ý, nữ đệ tử kia không yêu hắn, không những sẽ không giúp hắn đi vào Ngọc Kinh Môn mà còn muốn giết hắn.

Ngày đó, Toan Dữ phát hiện ra chân tướng, rơi vào đường cùng. Hắn chỉ có thể thoát chết bằng cách trao đổi hồn phách với Trần Đại.

Chỉ khi Trần Đại hoàn toàn biến mất, Toan Dữ mới có thể thực sự tái sinh.

--

Trần Đại nói: "Người đã tu tiên đến mức điên cuồng."

Toan Dữ đờ đẫn.

Giọng nói của Trần Đại có chút run rẩy: "Tôi cho rằng người chí ít sẽ nói thật có lỗi với tôi, người chí ít sẽ nhớ đến tình nghĩa của chúng ta..."

Đôi mắt không có con ngươi của Toan Dữ khẽ chuyển động.

Hồi lâu sau hắn mới nói: "So với chuyện tu tiên, những thứ này không đáng để nhắc tới."

Việc đã đến nước này, Trần Đại không còn lời nào để nói.

Thiếu niên thợ săn đứng lẻ loi trong gió lạnh, chậm rãi quay lưng lại. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Ngũ Độc Lâm ——

Cao sơn lưu thủy, tri kỷ khó tìm.

Cảnh còn người mất, sai lầm nửa cuộc đời.

Nhân sinh và những ký ức bị lừa gạt, không biết phải hiểu thế nào.

Đề Anh hoang mang nhìn bọn họ.

Vì thành tiên? Vì trường sinh?

Nàng nghĩ đến những người truy sát mình, cũng là muốn trường sinh bất tử. Bọn họ lầm tưởng nàng và sư phụ cũ có năng lực hồi sinh con người, bọn họ không chịu nghe giải thích, chỉ muốn đoạt được thuật pháp...

Thế nhưng Đề Anh biết rằng không có trường sinh, cũng không có hồi sinh.

Cái gọi là "Hồi sinh", chẳng qua chỉ là một thủ đoạn nhỏ của Đại Mộng chú mà thôi...

Khi còn nhỏ, Đề Anh đã không thích luyện cái Đại Mộng chú có liên quan đến Quỷ Hồn này, cũng không muốn luyện cái gì mà pháp thuật hồi sinh, cái gì mà đi giúp ai giải mộng. Mà chuyện thành tiên, lại cách nàng quá xa xôi...

Thế nhưng trên đời này lại có yêu quái vì đắc đạo thành tiên mà lo lắng hết lòng như vậy.

Trong ánh nắng ban mai, một giọt nước mắt xuất hiện trong mắt Trần Đại.

Trong lúc Đề Anh còn hoang mang, nghe được Giang Tuyết Hòa ở phía sau chậm rãi nói: "Trần Đại rơi lệ, không chỉ có thương tâm, mà còn có cảm hoài [2]. Thương hải tang điền, sai lầm hết lần này đến lần khác... Muội vẫn còn nhỏ, sau này sẽ hiểu."

[2] Cảm hoài: Nhớ tiếc với lòng thương cảm.

Đề Anh mới phát hiện hóa ra mình đã đem vấn đề nói ra miệng: "Ồ..."

Nàng nhìn một người một yêu giằng co, nhàm chán khẽ cử động, đột nhiên phát hiện Giang Tuyết Hòa nắm lấy tay mình.

Nàng cúi đầu, nhìn thấy tay chàng thô ráp lắm vết thương chồng chất không khác gì vỏ cây.

Đề Anh lập tức nghĩ đến vị sư huynh này làm sao giả heo ăn thịt hổ, lại mang theo một thân quỷ quái dọa người.

Hừ.

Đề Anh lập tức hất tay Giang Tuyết Hòa dắt mình ra, nhảy về phía sau cách Giang Tuyết Hòa một trượng.

Giang Tuyết Hòa cúi đầu nhìn bàn tay trống không, ngẩng đầu, Đề Anh cảnh giác: "Đổi hồn là ta đổi!"

Giang Tuyết Hòa khẽ giật mình.

Chàng không trả lời câu này, chàng hỏi: "Sư muội ở trong Ngũ Độc Lâm đã xảy ra chuyện gì, làm sao mà bị thương thành ra như thế này?"

Đề Anh nhất thời nổi giận ——

Sư huynh mang theo mũ trùm đầu, động tác nhã nhặn, giọng nói không nhanh không chậm. Tư thế của chàng nhìn rất đẹp, nhưng chàng càng đẹp mắt, nàng càng nhớ tới khi đó chàng Nguyên Thần ly thể chiến đấu với Toan Dữ phong hoa nhường nào.

Nếu như không phải chàng đả thương Toan Dữ, lúc này Đề Anh chưa chắc đã có thể nhặt nhạnh được chỗ tốt.

Đề Anh gục mặt xuống.

Nàng rất không nguyện ý chia sẻ công lao cho sư huynh... Thế nhưng mà, sư huynh thật sự có công lao.

Giang Tuyết Hòa không biết nàng đang êm đẹp, tại sao lại không vui.

Chẳng lẽ là tức giận vì mình che giấu sao?

Giang Tuyết Hòa không thể hiểu rõ tiểu sư muội, nhưng cũng không thể để tiểu sư muội tức giận chạy mất.

Trong lòng chàng hiện lên một chút cảm xúc kỳ lạ ——

Cho tới bây giờ chàng luôn độc lai độc vãng, thường xuyên vì giết người mà không từ thủ đoạn. Gần đây chàng lại thường xuyên dùng thủ đoạn của mình lừa gạt khiến một cô nhóc vui vẻ.

Khi Giang Tuyết Hòa đang suy nghĩ, Đề Anh lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào chàng với đôi mắt tròn xoe:

"Huynh lợi hại như vậy, tại sao huynh vẫn nói dáng vẻ anh dũng của ta khi chiến đấu là thứ mà huynh không thể so sánh?"

Giang Tuyết Hòa trả lời khéo đưa đẩy: "Cho dù bản lãnh của ta có như thế nào đi chăng nữa, đều là muôn phần không thể bì kịp tư thế anh dũng của sư muội."

Đề Anh nghe được ngây người.

Lời nói không vui của nàng trong một thời gian đã ngắn bị đóng băng vì sự dịu dàng của chàng.

Bởi vì tính tình của Đề Anh không tốt, bởi vì luôn luôn tùy hứng giở trò xấu nên từ nhỏ đến lớn những lời nàng nghe được đều là lời trách cứ. Ngay cả sư phụ cũ nuôi nàng khổ cực như vậy, khi đối mặt với nàng, đều muốn lắc đầu thở dài ——

"Tiểu Anh này..."

Nàng đương nhiên biết những lời sư phụ cũ không nói ra —— sao con lại hư như vậy?

Sư phụ cũ không nói ra miệng, là do sư phụ cũ mềm lòng.

Thế nhưng sư huynh đội mũ trùm đầu trước mặt này, đã không than thở, lại còn... Mặt không đổi sắc khen nàng anh dũng.

Hừ, chẳng qua chàng nếu như có đổi sắc, mang theo mũ trùm đầu, nàng cũng nhìn không ra.

Đề Anh tiếp tục trầm mặt: "Sư huynh!"

Giang Tuyết Hòa: "Ừm?"

Chàng không chút biến sắc đi về phía nàng, tính không để lại dấu vết hỏi ra nguyên nhân của những vết thương trên người nàng, lại nghe thấy Đề Anh dịu giọng khiển trách chàng: "Huynh là tên đại lừa gạt!"

Giang Tuyết Hòa sững sờ.

Chàng từng bị rất nhiều người mắng, nhưng bị một cô nhóc mắng là "Đại lừa gạt" thì là lần đầu tiên.

Lúc này, nước mắt Trần Đại chảy dài trên má, hắn hít sâu một hơi, run rẩy nhìn về phía hai người bên cạnh:

"Mời hai vị tiên nhân, tiễn người đoạn đường cuối cùng đi."

Khi bụi lắng xuống, hết thảy đều kết thúc, Đề Anh lập tức trở lên tích cực: "Ta đến, ta đến!"

Nàng sợ Giang Tuyết Hòa đoạt công, lúc tiến lên, còn quay đầu liếc mắt nhìn Giang Tuyết Hòa.

Ngược lại Giang Tuyết Hòa không có ý định cử động.

Dù sao tiểu sư muội đề phòng chàng như thế.

Nhưng khi tiểu sư muội quay đầu nhìn về phía chàng một chút, sắc mặt Giang Tuyết Hòa sau mũ trùm đầu hơi biến đổi, ống tay áo giơ lên dọc theo Đề Anh: "Sư muội!"

Đề Anh vẫn còn mờ mịt, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Đợi khi nàng được Giang Tuyết Hòa ôm lấy, cảm giác đau đớn đột ngột ập đến, tay chân co rút, mồ hôi lạnh khắp người, nàng mới nhận ra vết thương ở eo đang chảy rất nhiều máu ——

Hỏng bét, thời gian trôi qua, "Độc lân trận" bắt đầu phản phệ.

Bởi vì nguyên nhân thể chất, nàng cũng không sợ hãi loại phản phệ này. Nhưng, nhưng mà... Mặc dù nàng không sợ, nhưng đau quá!

Giang Tuyết Hòa muốn bế nàng lên, nhưng Đề Anh kiên cường muốn trèo xuống: "Ta muốn trừ yêu..."

Nàng dùng chút sức lực cuối cùng của mình xuất ra phù chú, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, giết chết Toan Dữ đang bình yên đợi chết.

Đề Anh còn muốn: "Không hổ là ta... Các người!"

Giang Tuyết Hòa ôm ngang người không an phận là nàng vào lòng, lúc hỏi chuyện với Trần Đại, ngữ khí không mấy bình tĩnh: "Có chỗ cho sư muội ta nghỉ ngơi không?"

--

Đề Anh yếu ớt được ôm vào quán trọ, được đặt lên giường.

Nàng cong người nép vào trong ngực chàng run rẩy, đau đến phát khóc. Nàng nước mắt lưng tròng, ống tay áo Giang Tuyết Hòa quét qua người nàng, phong bế mấy vị trí huyệt đạo của nàng.

Giang Tuyết Hòa cúi đầu dỗ nàng: "Đừng sợ, có sư huynh ở đây."

Giọng nói khó nghe này khiến nước mắt Đề Anh càng rơi nhiều hơn —— A a a, "Độc lân trận" phản phệ sao lại đau như thế chứ.

Trong cơn choáng váng, Đề Anh túm lấy cổ áo trắng như tuyết của Giang Tuyết Hòa dưới lớp áo choàng đen.

Giang Tuyết Hòa vốn muốn chữa thương cho nàng, cô nhóc nằm trong ngực kéo một cái khiến chàng té nhào trên giường, chỉ dùng hai khuỷu tay chống đỡ thân thể.

Đề Anh cố gắng mở mắt ra, lúc đau đớn tột cùng, nàng nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ tao nhã đang ôm lấy mình.

Giang Tuyết Hòa duỗi tay che ánh mắt của nàng: "Sư muội, ngủ đi."

Đề Anh: "Không."

Nàng khóc thút tha thút thít rồi đứng lên, vừa suy yếu lại u ám: "Ta muốn đi vào Ngũ Độc Lâm..."

Xử lý thi thể của những kẻ truy sát.

Tiểu Anh đau khổ, rưng rưng kiên trì: "Ta muốn để Ngọc Kinh Môn biết, ta là tiểu tiên tử mỹ lệ thiện lương, dịu dàng dũng cảm."

Lại còn mỹ lệ thiện lương, dịu dàng dũng cảm nữa.

Giang Tuyết Hòa bị sự đáng yêu của nàng thu hút.

Nàng làm ầm ĩ, Giang Tuyết Hòa phá chiêu. Giường gỗ vang lên tiếng kẽo kẹt, bóng dáng nam nữ xếp chồng lên nhau, mũ trùm đầu của Giang Tuyết Hòa bị tay nàng nhấc lên, ném ra khỏi giường.

Tiếng thiếu nữ nghẹn ngào, tiếng thiếu niên thở dốc, tiểu nhị bưng chậu nước và khăn vào phòng không cẩn thận dẫm lên mũ trùm đầu, tranh thủ thời gian rời đi: "Thật xin lỗi."

Giang Tuyết Hòa đau đầu: "..."

Chàng cúi đầu nhìn thiếu nữ trong ngực nước mắt đầy mặt, một eo đầy máu.

Cuối cùng chàng cũng không còn cách nào khác: "Sư muội muốn làm cái gì, vi huynh làm thay muội."

Đề Anh chớp mắt một cái.

Bên trong màn, thiếu nữ ướt đẫm mồ hôi lạnh ôm lấy cổ sư huynh xa lạ, đau đến chết đi sống lại, vẫn còn mạnh miệng: "Vậy huynh phát đạo tâm thề, nhất định phải giúp ta... Ta, ta nhìn huynh, nếu huynh gian lận, huynh sẽ bị đạo tâm phản phệ!"

Giang Tuyết Hòa đành phải nghe lời nàng.

—— Sư muội xác thực mỹ lệ.

Nhưng không có thiện lương.

Nhưng không có dịu dàng.

Nhưng không có dũng cảm.

__________

Cuối cùng cũng xong 1 phần <333

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro