Chương 24: Thiên thượng Ngọc Kinh (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thiên thượng Ngọc Kinh (4)

"Lại để sư huynh biên soạn nhé."

—---------------------

Đến rạng sáng, Đề Anh mở mắt ra rồi lại nhanh chóng nhắm mắt lại.

Nàng phát hiện mình đang ngủ trong phòng ở viện lạc của nữ đệ tử, vừa mở ra mắt liền có thể nhìn thấy trên giường sát vách là thiếu nữ che mắt đang ngủ say.

Trên giường không có rèm, ánh nắng trong trẻo. Nàng ôm lấy gối đầu hồi lâu, cảm thấy có chút cô đơn và lo sợ không yên: một nơi xa lạ khiến nàng nhớ nhung quá khứ đã qua. Thật muốn mang nhà đi theo mình ra ngoài.

Mà nhà của nàng... Đề Anh, trong tâm trạng tồi tệ vì sự cô đơn tịch mịch này, đã nghĩ đến sư huynh của mình.

Đề Anh không nhớ mình đã về bằng cách nào, ấn tượng nàng còn lưu lại là mình cùng sư huynh và Trần Tử Xuân ba người cùng nhau đọc sách vào ban đêm...

Linh hỏa đốt nến chập chờn, Đề Anh gục xuống bàn đọc cho đến khi ngủ thiếp đi; Trần Tử Xuân chưa hề tiếp xúc với việc tu hành, đọc những thư tịch tối nghĩa như thế này càng gian nan hơn.

Khi đầu nhỏ của Đề Anh đập vào chân bàn, Giang Tuyết Hòa sẽ đưa tay ra búng nhẹ một cái; khi Trần Tử Xuân miệng chảy dãi, Giang Tuyết Hòa sẽ cầm thước không nặng không nhẹ đánh vào trán thiếu niên một cái.

Ngọa Long Phượng Sồ [1] cùng nhau giật mình tỉnh giấc, ngẩng đầu lên. Giang Tuyết Hòa chống cắm, yên lặng nhìn bọn họ.

[1] Ngọa Long Phượng Sồ: biệt hiệu của Gia Cát Lượng và Bàng Thống. Theo lời tiên đoán của Thủy Kính tiên sinh, Ngọa Long là Gia Cát Lượng và Phượng Sồ là Bàng Thống. Việc có được một trong hai người này cũng có thể an thiên hạ cho thấy tài năng của họ xuất chúng đến mức nào.

Cơn gió bình minh buổi sáng thổi qua cửa sổ, trong ký ức có sư huynh, Đề Anh trở mình trên giường, tâm trạng nàng bắt đầu vui vẻ hơn, nàng rất thích nhìn thấy dáng vẻ như cười như không của sư huynh khi nhìn bọn họ.

Thật giống như Bồ Tát mở mắt ra, thần tiên có cảm tình từ trong bức họa hạ phàm.

Đề Anh vụng trộm nghĩ về sư huynh một lúc sau đó mới bắt đầu kiểm tra thức hải của mình, nàng tìm thấy bức thư của sư phụ cũ mà mình đã nhét vào một góc xó xỉnh ở bên trong.

Thức hải của nàng cực kỳ khô cạn, nàng rất không thân thiện với lá thư lơ lửng trong không trung này. Trong khi Đề Anh kiểm tra thức hải thì lá thư kia hóa thành một con chim vụng về vỗ cánh rồi bay đến bên cạnh Thần Hồn của nàng đảo quanh một vòng.

Đề Anh cau mày tức giận vì sao Linh Trì lúc nào cũng ít nước thế, phong thư lúc thì biến thành con chim nhỏ, lúc thì biến thành cánh hoa, khi lại mọc ra nhánh cây... Nó vô cùng hoạt bát xoay tròn đảo quanh người nàng.

Nó khá giống với những lúc sư phụ cũ của nàng vắt óc dụ dỗ nàng học "Đại Mộng chú", khuôn mặt già nua của sư phụ cũ đầy nếp nhăn, ngày nào ông cũng thở dài, thực sự thú vị.

Lá thư cứ quay vòng vòng như thế, Đề Anh sinh lòng từ bi đưa tay ra đem lá thư cất vào trong ngực.

Đề Anh: "Được rồi được rồi, ta sẽ từ từ giải chú nhìn một chút xem rốt cuộc là trên đó viết cái gì."

Lá thư cảm động muốn khóc, ở trong ngực nàng quay cuồng.

Thế là, Đề Anh từ trên giường ngồi dậy, lôi lá thư từ trong thức hải ra và bắt đầu giày vò nó.

Phù chú mà sư phụ cũ hạ lên lá thư này hết sức phức tạp, nhờ có Đề Anh hiện tại tâm tình tốt nên nàng mới có thời gian rảnh rỗi chậm rãi giải một hồi. Sau khi giải ra, lông mày của nàng giãn ra, nàng phát hiện ra rằng có chút thú vị khi giải nó liền xem lá thư như đồ chơi chơi tiếp.

Sau một hồi chơi và giải, Đề Anh đã giải được những chữ đầu tiên:

"Tiểu Anh:

... sư huynh của con."

Đề Anh: "...?"

Cái gì?

Cái gì, cái gì sư huynh?

Sư huynh chắc đang nói đến Giang Tuyết Hòa phải không?

Đằng trước 'Sư huynh' có hai chữ bị xóa đi, cứ viết lại xóa, xóa lại viết. Lão đầu tử sửa đi sửa lại hồi lâu, cuối cùng bút mực dày đặc rơi trên mặt giấy, để lại hai vòng tròn đen, Đề Anh nhìn không ra rốt cuộc là đang muốn viết cái gì.

Đề Anh ngơ ngẩn.

Nàng cũng không phải là người tò mò lắm, nhưng đây là một lá thư dành cho nàng.

Nàng cũng không phải là người thích truy vấn ngọn nguồn, nhưng nàng lại thầm muốn biết tất cả mọi chuyện liên quan đến sư huynh của mình.

Sư huynh là sư huynh nửa đường.

Chàng là một vị sư huynh thần bí hiếm khi được sư phụ cũ nhắc đến.

Khi Đề Anh hưởng thụ sự chăm sóc của sư huynh, thỉnh thoảng trong giây lát, bí mật trên người chàng cùng với hai chữ bị xóa trên lá thư khiến đáy lòng Đề Anh run lên một cái.

Đề Anh suy nghĩ một chút rồi tiếp tục cúi đầu giải phù chú trên lá thư. Nếu nói trước đó chỉ là mang tâm trạng chơi đùa thì hiện tại nàng thật sự muốn đọc nội dung bức thư.

Nàng hiếu kì: Rốt cuộc trên thư viết cái gì mà sư phụ cũ phải giấu diếm sư huynh, còn cố ý thêm phù chú để chỉ nàng mới có thể đọc được?

Đến cùng là cái gì 'sư huynh của con' vậy?

Cẩn thận sư huynh của con?

Đề phòng sư huynh của con?

Hoặc là giết sư huynh của con?

Trong khi Đề Anh đang đắm chìm trong nội dung lá thư thì Nam Diên ở trên giường sát vách đứng lên.

Nam Diên cảm giác được trong phòng có hơi thở của người khác, có chút mê hoặc: Có người vào phòng mà mình không biết, chẳng lẽ là cô nương ở cùng phòng với mình sao? Tên nàng hình như là... Đề Anh.

Nam Diên yên tĩnh một lúc, đưa tay chạm nhẹ vào lụa trắng trước mắt mình.

Nàng dường như đang thi pháp pháp thuật nào đó, không khí xung quanh thay đổi. Linh lực chảy xiết nhanh chóng đến mức ngay cả Đề Anh chậm chạp cũng cảm nhận được.

Đề Anh ngẩng đầu, có chút nghịch ngợm: "Tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi à? Ta có phải đã đánh thức tỷ như tối qua tỷ đánh thức ta không?"

Nam Diên yên tĩnh đứng tại chỗ.

Trong đầu của nàng "nhìn thấy" một gương mặt thiếu nữ tươi đẹp nhỏ nhắn hơi hếch lên.

Tiểu cô nương kia có lẽ mới vừa rời giường, tóc rối bời, đôi mắt đen láy ẩm ướt như mắt mèo. Nàng môi đỏ da trắng, khóe môi có vài sợi tóc dính lên.

Nàng có vẻ hồn nhiên của một thiếu nữ, cũng có sự ngây thơ của một đứa trẻ.

Mà linh tơ như có như không ở bên trong thức hải của Nam Diên, thông qua thân thể của thiếu nữ, liên kết với Nam Diên.

Điều này tượng trưng cho một lời tiên đoán...

Trong nhận thức của Nam Diên, đây là lần đầu tiên nàng "nhìn thấy" một người bạn đồng trang lứa có quan hệ với mình.

Trong hiện thực Đề Anh ngồi xếp bằng trên giường, chớp mắt mấy cái.

Nàng đang nhìn Nam Diên.

Điều Nam Diên "nhìn thấy" thì là "ranh giới" giữa hai người.

Khi Đề Anh cảm thấy Nam Diễn luôn lạnh lùng như băng, không có lễ phép, Nam Diên từ trên giường ngồi dậy.

Dưới cái nhìn mê mang của Đề Anh, thiếu nữ áo trắng che mắt chỉnh lại y phục tao nhã như sư huynh của nàng, xong xuôi thì tháo dây cột tóc ra rồi chải lại tóc, cuối cùng dùng 'khu bụi chú' thanh lọc toàn thân.

Nam Diên nghiêng người, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp hơi trong suốt của nàng.

Nam Diên vẫn giữ nguyên dáng vẻ trịnh trọng hướng về phía Đề Anh cúi người hành lễ, thanh âm lành lạnh không lưu loát: "Không có đánh thức ta. Ta tên là Nam Diên, xin chỉ giáo nhiều hơn."

Nàng có linh cảm rằng họ sẽ có quan hệ mật thiết, hoặc là bằng hữu tốt, hoặc là tri kỉ. Đây hẳn là tình nghĩa khắc sâu do phàm nhân định nghĩa, Nam Diên chưa từng trải qua.

... Nhưng Nam Diên không đi ngược lại vận mệnh.

Cảm thấy không thú vị, Đề Anh trốn vào phía bên trong giường, muốn nói lại thôi: ...Tỷ tỷ này ít nhiều có chút bệnh gì đi.

--

Ngọc Kinh Môn thu đồ không kiêng kị bất cứ điều gì.

Vì muốn hiểu rõ đương nhiên phải kiểm tra linh căn của đệ tử; vì để không đả kích đệ tử, kết quả kiểm tra linh căn của đệ tử sẽ không được công khai.

Mặc dù các đệ tử không biết cấp độ linh căn của nhau, nhưng chư vị trưởng lão sẵn sàng thu nhận đệ tử đều biết điều đó.

Ngày khảo nghiệm linh căn, lễ khảo thí đã trôi qua hơn phân nửa ngày, Cát trưởng lão vội vã bay từ Dược Tông bay đến nghị sự đường ở núi chính.

Lão vừa xuống đất, một thiếu nữ ngơ ngác tiến lên đón: "Cát trưởng lão mời. Chủ nhân đã đợi lâu rồi."

Cát trưởng lão ngẩng đầu liếc qua.

Nữ tử trẻ trung sạch sẽ, ăn mặc xinh đẹp kiều diễm, như thiếu nữ đôi tám. Nhưng mà ——

Cát trưởng lão kéo căng da mặt, ngoài cười nhưng trong không cười: "Nguyệt Nô, mới mấy năm không gặp, ngươi cũng không nhận ra ta rồi? Ta đã từng là chủ nhân của ngươi, trí nhớ của ngươi này, càng ngày càng kém."

Thiếu nữ tên là "Nguyệt Nô" cúi đầu: "Chủ nhân."

Cát trưởng lão giật nảy mình một cái: "Đừng gọi ta như vậy. Để Thẩm Hành Xuyên nghe được, ta còn sống được sao?"

Cát trưởng lão trên dưới dò xét nàng, tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Ngươi chỉ là một thanh kiếm mà thôi. Thẩm Hành Xuyên ngược lại rất để bụng đến ngươi, xem ngươi như là nữ nhi mà nuôi lớn, cho ngươi mặc y phục tươi đẹp như vậy, phẩm vị của hắn thực sự là... A... Đáng tiếc ngươi trí nhớ kém, chỉ sợ qua mấy năm nữa, sau khi rời khỏi Thẩm Hành Xuyên ngươi liền quên hắn là ai."

Lão nói nhiều như vậy, Nguyệt Nô chỉ nhớ được "Y phục" .

Nguyệt Nô ngơ ngác nói: "Y phục là Thẩm Ngọc Thư tặng cho ta."

Cát trưởng lão thấy nàng ngu ngốc như vậy, càng thêm xem thường, vung tay vén áo bào đi vào chính đường, lười tiếp tục tán dóc với thanh kiếm ngu ngốc này.

Thanh kiếm này tên là "Trì Nguyệt", là thanh kiếm trấn núi của Ngọc Kinh Môn.

Sau hàng ngàn năm bảo dưỡng bên trong, tiên kiếm "Trì Nguyệt" sinh ra kiếm linh, chính là "Nguyệt Nô".

"Trì Nguyệt" là một trong những Tiên Khí quan trọng nhất ở Ngọc Kinh Môn, đám người dù muốn duy trì nuôi dưỡng, lại không đành lòng để bảo kiếm bị phủ bụi. Thế là, bao năm qua, "Nguyệt Nô" đi theo "Trì Nguyệt" kiếm, được các đại gia tộc ở Ngọc Kinh Môn sử dụng, thay phiên nhau thờ phụng.

Mỗi một lần luân hồi là mười năm.

Mười năm qua, Thẩm Hành Xuyên là kiếm tu xuất sắc nhất Ngọc Kinh Môn, Nguyệt Nô liền đồng hành cùng Thẩm Hành Xuyên.

Cát trưởng lão không chào đón kiếm linh này —— linh trí kiếm linh quá thấp, quá ngu xuẩn, khi cầm kiếm chống lại kẻ thù, nó có thể còn không hữu dụng bằng một thanh tử kiếm.

Nguyệt Nô dẫn Cát trưởng lão vào chính đường, nơi mấy vị trưởng lão khác đã đợi từ lâu.

Trần trưởng lão ngẩng đầu nhìn thấy lão khoan thai tới muộn, liền âm dương quái khí nói: "Là bởi vì ngươi biết mấy ngày nay người của Trường Vân Quan không đến được, cho nên ngươi mới không chú ý như thế, ngay cả việc lớn như tuyển chọn đệ tử của môn phái, ngươi cũng không thèm quan tâm rồi?"

Cát trưởng lão lúc này trào phúng: "Đúng là ta không quan tâm đến các đệ tử như Trần trưởng lão... Nghe nói sáng hôm nay đệ tử ở ngoại môn và nội môn đều ăn linh quả do Trần trưởng lão trồng trong bữa sáng. Chỉ sợ hiện tại, các đệ tử từ trên xuống dưới tông môn ta đều muốn gọi một tiếng Trần trưởng lão nhân thiện, yêu mến đệ tử. Nếu như các đệ tử ai ai cũng đều ủng hộ Trần trưởng lão thì vị trí chưởng giáo trừ ngươi ra không còn có thể là ai khác đi?"

Trần trưởng lão tức đến mặt mày xanh mét.

Lão đang muốn mắng lại, tay Thẩm Hành Xuyên cử động, Nguyệt Nô vốn đã ra khỏi chính đường, lập tức xoay người, hóa thành Huyền kiếm, một kiếm chém về phía Trần trưởng lão và Cát trưởng lão.

Kiếm quang như tia chớp, nháy mắt lao ra cửa, Thần Hồn hai vị trưởng lão ai lấy như bị định trụ, vội vàng vận khí chống đỡ, nhưng người nào người lấy đều như cũ vẫn bị buộc phải lùi lại một bước.

Thanh kiếm "Trì Nguyệt" mà Cát trưởng lão khinh thường, trong tay Thẩm Hành Xuyên lại có thể đoạn sơn cắt biển, uy lực rất lớn.

Hai người giận mà không dám nói gì: "Thẩm Hành Xuyên!"

Hoa trưởng lão thừa cơ ngắt lời: "Đều là sư huynh sư đệ đồng môn, ai làm chưởng giáo đều giống nhau cả, mấy môn phái khác còn chưa đến, các ngươi nhịn không được đã bắt đầu nội chiến rồi? Ngược lại cãi nhau, sao không nhìn các đệ tử năm nay một chút —— hôm nay thu được không ít hạt giống tốt."

Cát trưởng lão tìm được bậc thang liền đi xuống, bình tĩnh ngồi xuống hỏi: "Có hạt giống gì tốt?"

Thẩm Ngọc Thư uyển chuyển mỉm cười, làm dịu đi bầu không khí căng thẳng: "Có hai người đệ tử có linh căn đều là Vạn Thông linh căn nha. Ngoài ra, Thiên Linh Căn cũng có mấy vị. Lần này đệ tử nội môn thật là nhân tài đông đúc."

Vạn Thông linh căn!

Cát trưởng lão đến trễ sửng sốt.

Linh căn chia thành năm loại thuộc tính, phẩm chất linh căn chia thành ba loại: Thiên, Địa, Nhân.

Vượt qua tất cả linh căn phía trên là "Vạn Thông linh căn", có thể tương sinh và bảo vệ bất kỳ linh căn nào, linh lực dồi dào, tư chất xuất sắc... Tu Chân Giới e rằng một hai trăm năm mới có một.

Mỗi một "Vạn Thông linh căn" đều có khả năng thành tiên.

Đương nhiên, vì một số chuyện đã xảy ra từ hàng nghìn năm trước nên ngày nay ở Tu Chân Giới không có khả năng có người thành tiên... Nhưng là Vạn Thông linh căn vẫn luôn khiến cho lòng người nóng như lửa đốt!

Cho dù Cát trưởng lão có tâm tư khác cũng không khỏi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút: Nếu nhận một đệ tử có thiên phú xuất chúng như thế, lão với tư cách là sư phụ có lẽ càng năm chắc hơn khi tranh giành vị trí chưởng giáo.

Cát trưởng lão sau đó bình tĩnh lại, cùng mấy vị trưởng lão khác thông qua "Thiên Mục trận" để xem hiện trường khảo nghiệm linh căn.

Lúc này, chính là một tiểu cô nương lề mà lề mề vào phòng kiểm tra.

Thẩm Ngọc Thư sau khi nhận ra tiểu cô nương này là ai, không khỏi quay đầu lại liếc nhìn huynh trưởng mình.

Nhưng sắc mặt huynh trưởng bình thản, dường như không thèm để ý đến tiểu cô nương.

Cát trưởng lão nín thở chờ xem kết quả, sau đó cười nhạo: "... Hóa ra là Nhân cấp Thủy linh căn. Với loại tư chất này, ở ngoại môn quét rác mấy năm sẽ nhận rõ hiện thực và xuống núi đi về nhà."

Linh căn có tư chất bình thường như này nhận được đánh giá như vậy cũng là chuyện thường tình.

Thậm chí khi Cát trưởng lão còn chưa kịp lên tiếng, Thẩm Ngọc Thư đã cảm thấy trong lòng thật đáng tiếc.

Nhưng Thẩm Ngọc Thư nghe được lời nói của Cát trưởng lão cũng không mấy dễ chịu, nàng thản nhiên nói: "Ta cũng chẳng qua chỉ có tư chất Địa cấp linh căn, nhưng hiện tại ta là một trong ngũ trưởng lão, cùng Cát trưởng lão là Thiên Linh Căn ngang vai ngang vế, thật sự là ấm ức cho Cát trưởng lão phải chịu đựng ta."

Cát trưởng lão bị nghẹn lại.

Lão nghĩ thầm: Ngươi là hưởng ké hào quang của Thẩm Hành Xuyên, cho là chúng ta không biết sao?

Thế nhưng Thẩm Hành Xuyên ngồi ở chỗ này, Cát trưởng lão vẫn nhớ kỹ một kiếm vừa rồi sắc bén đầy sát ý. Lão đành phải cười khan một tiếng, không nói thêm nữa.

Đáng tiếc, sau khi tiểu cô nương kia đến rồi rời đi, quá trình kiểm tra linh căn của đệ tử nội môn đã hoàn tất.

Buổi chiều sẽ bắt đầu kiểm tra đệ tử ngoại môn... Khả năng xuất hiện một thiên tài trong số các đệ tử ngoại môn là rất mong manh, cho nên các trưởng lão không cần phải nhìn.

Thành tích xuất sắc của thế hệ đệ tử nội môn này đã khiến một số trưởng lão trong lòng có bàn tính.

Cát trưởng lão đứng ngồi không yên, lão có tâm muốn hỏi mấy vị khác, trong các đệ tử nội môn ai là Vạn Thông linh căn ai là Thiên Linh Căn. Nhưng các trưởng lão khác người nào người lấy đều trầm tư không nói, không để ý đến lão...

Lúc Cát trưởng lão đang lo lắng, đột nhiên nói: "A, tiểu cô nương vừa kiểm tra xong linh căn cuối cùng kia, người là Thủy linh căn ấy, đã trở lại rồi."

Năm vị trưởng lão cùng nhau nhìn lại.

Cát trưởng lão vui mừng khôn xiếtỉ: "Cô bé đó đang hỏi linh căn của những người khác!"

Thẩm Ngọc Thư sửng sốt một chút, sau đó không khỏi lắc đầu cười: "Ta đã sớm nói rồi, tiểu cô nương này nhí nha nhí nhảnh, Bàng Môn Tả Đạo thật sự rất nhiều."

--

Đề Anh đương nhiên không biết các trưởng lão đang xem kết quả khảo nghiệm linh căn.

Sau khi nàng kiểm tra xong, thấy đằng sau không có ai, đảo mắt một hồi liền nảy ra một chủ ý xấu.

Sư huynh đi tham dự cuộc thi của chàng, Đề Anh tranh thủ thời gian nghỉ ngơi giữa giờ thi để kiếm cớ trở lại phòng khảo nghiệm linh căn.

Nàng cười hì hì nói chuyện phiếm với quản sự, lại tặng đồ lặt vặt và nói mấy điều tốt.

Nàng ngây thơ dễ thương, thời điểm không làm mấy chuyện xấu thì rất tốt. Nàng vất vả đấm vai cho chưởng sự, lực tay nặng nhẹ phù hợp, bộ dáng nghiêm túc khiến quản sự nghĩ đến nữ nhi của mình.

Thế là, Đề Anh vụng về nhét cho chưởng sự một túi cây linh quả, ấm ức nói "Những gì hồi sáng chia cho ta, ta đều cho người, đại thúc tốt bụng, người sao còn không giúp ta vậy", vị quản sự này rốt cục nhịn không được, lắc đầu cười lớn.

Quản sự: "Được rồi, ngươi muốn hỏi cái gì?"

Đề Anh: "Ta muốn biết linh căn của những ca ca tỷ tỷ khác là gì."

Quản sự suy nghĩ một chút.

Ông không biết năm nay mấy vị trưởng lão kia đều đang nhìn bọn họ.

Ông nói cho Đề Anh.

--

Mấy đại trưởng lão trong nghị sự đường đờ đẫn: "..."

Cát Trưởng lão vểnh tai lên, từ tiểu cô nương này nghe được vài tin tức:

Giang Tuyết Hòa là Vạn Thông linh căn, Lê Bộ là Vạn Thông linh căn;

Hoa Thời, Nam Diên, là Thiên Linh Căn;

Một số đệ tử nội môn khác đều là Địa linh căn.

Chỉ có Đề Anh đến nghe ngóng tin tức, là linh căn cuối cùng trong các loại linh căn, Nhân linh căn.

Nhưng cô bé Đề Anh đang nghe ngóng tin tức rõ ràng không biết rằng linh căn của mình đang ở mức thấp nhất. Nàng chỉ hiểu được một nửa những gì mình nghe được, tỉnh tỉnh gật đầu, ghi lại những người khác.

Mà quản sự yêu thương nàng, sợ khiến cho tiểu cô nương thương tâm nên không dám tỏ ra thông cảm.

Lúc gần đi, quản sự vẫn âu yếm đưa cho Đề Anh một nắm hạt dẻ, dỗ dành nàng: "Về sau ngươi mà có xuống núi lịch luyện, có thể tới nhà đại thúc chơi."

Đề Anh coi sự yêu thích của người khác là lẽ tự nhiên, kiêu ngạo gật đầu. Thấy thời gian không sai biệt lắm, nàng lại nhét thật nhiều đồ ăn vặt cho quản sự rồi vội vàng quay lại trường thi.

Các trưởng lão đứng ngoài quan sát im lặng.

Cát trưởng lão ho khan một cái, bởi vì biết được tình báo, lão có chút tâm tư nho nhỏ bênh vực cô bé: "Trẻ con thôi mà, đây cũng không phải là đại sự gì. Những người khác không biết..."

Lão nói còn chưa dứt lời, căn phòng khảo nghiệm linh căn cạch cạch hai tiếng, bị người đập ra.

Hoa Thời xuất hiện trong phòng khảo nghiệm linh căn, khoanh tay nhìn quản sự.

Quản sự biến sắc, Hoa Thời giơ tay lên, Khốn Tiên Tác bay ra, trói chặt người quản sự đang định bỏ trốn.

Hoa Thời lại móc ngón tay bịt miệng quản sự, không cho quản sự cầu xin lòng thương xót.

Hoa Thời hất cằm kiêu ngạo: "Ta đến hỏi một chút về linh căn của các đệ tử nội môn khác để chúng ta lên kế hoạch cho cuộc thi. Ta biết các người kín miệng, sẽ không nói cho chúng ta. Nhưng ta cũng tự có thủ đoạn tra tấn ngươi, để ngươi không mở miệng không được."

"Ta kiên nhẫn có hạn, khuyên ngươi chớ giãy dụa quá lâu."

Khi đó, Khốn Tiên Tác có linh lực mạnh mẽ, dưới vận pháp của Hoa Thời, vung vài roi, bắt đầu uy hiếp bức bách quản sự.

Quản sự miệng không thể nói, vô cớ chịu nhục, trợn mắt há hốc mồm, thiếu chút nữa rớt nước mắt.

Ông nháy mắt với Hoa Thời một cách tuyệt vọng, muốn nói với Hoa đại tiểu thư: Ta nói! Ta nguyện ý trực tiếp nói cho cô mà.

Ông nghĩ mình cũng không phải người kiên trinh bất khuất như vậy.

Huống chi trước đó đã nói qua một lần, nói lần thứ hai, không có áp lực chút nào.

Nhưng Hoa Thời nhìn thấy cơ mặt ông điên cuồng co giật, cho là ông đang vô cùng kháng cự, nghĩ thầm người này ngoan cường như vậy, quả thực là một anh hùng.

Để tỏ lòng thành kính với anh hùng, Hoa Thời xuống tay càng nặng hơn.

--

Các trưởng lão trong nghị sự đường đờ đẫn: "..."

Bọn họ đã đờ đẫn thật lâu.

Bọn họ đờ đẫn nhìn Hoa Thời thẩm vấn quản sự, đờ đẫn nhìn Hoa Thời sau khi đạt được mục đích nghênh ngang rời đi, lại đờ đẫn nhìn nhau.

Hoa trưởng lão sắc mặt đỏ bừng.

Ông cảm cảm thấy mất mặt vô cùng, lấy tay áo che mặt, tức giận mắng to: "Tiểu nha đầu Hoa Thời này, trộm Khốn Tiên Tác của ta làm ra chuyện như vậy! Là ta quản giáo không nghiêm, trong nhà của ta thật xấu hổ..."

Các trưởng lão khác đành phải an ủi ông.

Sau đó, không có an ủi được bao lâu, bọn họ nhìn thấy một thiếu niên mặt tròn mỉm cười đột nhiên xuất hiện phòng khảo nghiệm linh căn, khiến người quản sự toát mồ hôi giật mình.

Thiếu niên không nói một lời, trực tiếp vận sử dụng thuật sưu hồn, mắt thấy là muốn trực tiếp nhận được thông tin về linh căn của những người khác.

--

Các trưởng lão: "..."

Thiếu niên này là Vạn Thông linh căn, bọn họ bởi vì thiếu niên thiên phú xuất chúng, ghi nhớ tên của thiếu niên, là Lê Bộ.

Khi Lê Bộ không nói một lời trực tiếp sưu hồn, mấy vị trưởng lão vây xem hoặc nhiều hoặc ít đều cau mày —— sưu hồn thuật rất có hại với Thần Hồn người khác, trong trường hợp nghiêm trọng họ sẽ trở thành kẻ ngốc

Thẩm Ngọc Thư không vui: "Kẻ này tâm thuật bất chính."

Thẩm Hành Xuyên nhẹ nhàng nói: "Tìm cơ hội phế sưu hồn thuật của hắn đi."

Bọn họ đợi thêm hồi lâu, không thấy có thêm đệ tử nội môn nào đến hỏi linh căn nữa.

Mấy vị trưởng lão vui mừng: "Xem ra những người khác đều là đứa trẻ ngoan... Ách."

Nói còn chưa dứt lời, Thẩm Hành Xuyên phất tay áo, chuyển khung cảnh "Thiên Mục trận" đổi thành minh đường thi cử của các đệ tử nội môn khác. Mà sự chú ý của nhiều người đều bị thiếu nữ bịt mắt tên là Nam Diên thu hút.

Bài thi của Nam Diên có vẻ khác với những đệ tử khác.

Trong lúc các đệ tử khác đang múa bút thành văn, mấy vị trưởng lão nhìn thấy Nam Diên ngồi ngay ngắn trước một cái án nhỏ, trải từng chiếc mai rùa ra và bắt đầu bói toán.

Tên của một số đệ tử nội môn được nàng viết ra.

Mỗi lần nàng bốc một quẻ, nàng đều viết một nét dưới tên của họ.

Nàng họa tùy ý, không quy luật gì. Nhưng các trưởng lão cũng biết đôi điều về Bát Quái Ngũ Hành, sau khi suy luận một chút, hít một hơi, nhận ra Nam Diên là đang trực tiếp "Bói toán" ra linh căn của các đệ tử nội môn khác nhau.

Chuẩn xác vạn phần.

Một chữ không sai.

--

Các trưởng lão trong nghị sự đường đều đã chết lặng: "..."

Một lúc lâu sau, Thẩm Ngọc Thư nhẹ nhàng lặp lại một câu: "Thế hệ đệ tử nội môn này quả thật là nhân tài đông đúc."

Nếu năm đó nàng có khả năng này...

Thẩm Ngọc Thư lắc đầu, sợ những trưởng lão khác dò xét suy nghĩ của mình, liền nói: "Bây giờ nhìn lại, dường như chỉ có Giang Tuyết Hòa là không thèm để ý đến linh căn của những người khác."

Những trưởng lão khác đều im lặng một lúc.

Thẩm Ngọc Thư thấy không ai lên tiếng, chưa phát giác ra điều kỳ quái nhìn xung quanh.

Lần này, ngay cả vị huynh trưởng vốn luôn lạnh lùng của nàng cũng tỏ ra vẻ lưỡng lự.

Thẩm Hành Xuyên nói: "... Nhìn kỹ hẵng nói."

Những đệ tử này 'bát tiên quá hải các hiển thần thông' [2] (*thể hiện tài năng), Giang Tuyết Hòa thân là là đệ tử có tư chất xuất chúng nhất, thật sự sẽ thờ ơ sao?

[2] Bát tiên quá hải các hiển thần thông (Bát tiên đi qua biển, mỗi người đều trổ phép thần thông): Câu này dùng để ví mỗi người đều có bản lĩnh và phương pháp riêng. Bát tiên quá hải cũng như "đồng chu cộng tế" 同舟共济, mọi người cùng ngồi chung một thuyền. Bát tiên náo loạn biển đông biểu thị không sợ cường quyền. Tám vị tiên bao gồm: Lý Thiết Quài, Chung Ly Quyền, Trương Quả Lão, Hà Tiên Cô, Lam Thái Hòa, Lã Động Tân, Hàn Tương Tử, Tào Quốc Cữu.

--

Một ngày này các trưởng lão đều nhìn chằm chằm vào Giang Tuyết Hòa.

Giang Tuyết Hòa dù đã phong bế thức hải của mình, nhưng chàng vẫn mơ hồ có thể cảm nhận được ánh mắt tò mò của kẻ mạnh.

Chàng đối với việc này không thèm để ý, một ngày này, trừ thi ra cử ra thì vẫn là thi cử. Chàng không có làm bất cứ việc gì để dò xét linh căn của người khác, nhìn thực sự rất trung thực, rất có phép tắc.

Đến lúc hoàng hôn, các trưởng lão trong nghị sự đường bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, đều thu lại thần thức, khen ngợi: "Chỉ sợ lần này Giang Tuyết Hòa là tiểu quân tử duy nhất trong số các đệ tử nội môn."

Những người khác nhao nhao gật đầu.

Thẩm Hành Xuyên: "Ừm..."

Bọn họ thuận theo Thẩm Hành Xuyên nhìn lại "Thiên Mục trận".

--

Sắc trời mơ màng, cuộc thi một ngày đã kết thúc, các đệ tử mệt bở hơi tai bước ra khỏi hội trường theo từng tốp hai ba người.

Đề Anh bước chậm rãi trên đường, hết nhìn đông tới nhìn tây. Nàng trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn thấy sư huynh mang theo mũ trùm đầu đứng dưới gốc cây.

Ánh hoàng hôn xuyên qua tầng mây, thân thể thiếu niên nhuộm lên mấy phần vàng đỏ. Rèm che lụa mỏng cùng thắt lưng quấn vào nhau, nhìn có mấy phần phong lưu.

Chàng không nhất định là đang đợi nàng.

Nhưng nàng khó mà nói rõ được cảm giác trong lòng lúc này.

Đề Anh xách váy chạy tới: "Sư huynh, sư huynh."

Giang Tuyết Hòa quay lại.

Đề Anh chạy tới nắm lấy cánh tay chàng, kéo chàng cúi đầu xuống.

Nàng xốc mũ trùm đầu của chàng lên, hơi thở của nàng chạm vào tai chàng.

Giang Tuyết Hòa không chút biến sắc tránh né, nghe được nàng ghé vào tai chàng, thanh âm ngọt ngào bên tai: "Sư huynh, ta có tin bát quái lớn muốn nói cho huynh. Huynh có muốn nghe hay không?"

Giang Tuyết Hòa sửng sốt một chút cũng thuận theo nàng: "Cái gì?"

Đề Anh thuộc như lòng bàn tay, bắt đầu đếm từng ngón tay một: "Huynh là Vạn Thông linh căn, Lê Bộ cũng là Vạn Thông linh căn, Hoa Thời là Thiên cấp Kim linh căn..."

Nàng ríu rít một hồi kể cho Giang Tuyết Hòa tất cả những tin tức mình biết được.

Giang Tuyết Hòa: "..."

--

Hoàng hôn mặt trời lặn.

Bên trong nghị sự đường tối om.

Ngọn nến Linh hỏa không gió tự sáng, các trưởng lão trong nghị sự đường vô cùng mệt mỏi.

Không biết ai khe khẽ thở dài.

Những người khác nhịn không được cùng nhau thở dài.

... hóa ra Giang Tuyết Hòa không cần thi triển thần thông đi thăm dò linh căn của các đệ tử khác.

Tiểu sư muội của chàng kia, hoàn toàn tin cậy đem tất cả thông tin về linh căn đều báo cho Giang Tuyết Hòa.

Đề Anh nói xong tất cả, còn nghi hoặc hỏi sư huynh: "Vì sao ta không giống với mọi người vậy? Sư huynh, đây là vì sao?"

Các trưởng lão nhìn thiếu niên đội mũ trùm đầu dưới gốc cây cổ thụ.

Cách mũ trùm đầu, bọn họ không cách nào nhìn được vẻ mặt của Giang Tuyết Hòa.

Nhưng ai cũng tìm thấy một dấu vết vi diệu phảng phất trong sự trầm tĩnh, dịu dàng của Giang Tuyết Hòa...

Vì cái gì đây?

Lại để sư huynh biên soạn nhé...

------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro