chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đối với lời nói việc làm ác độc trước kia của cậu ta đã oán hận chất chứa, cộng thêm bây giờ lại bị chọc ghẹo khiến phẫn nộ, tôi không muốn bị diệt vong trong im lặng, vì vậy tôi quyết định bộc phát trong im lặng.

“Cậu đã đùa đủ chưa, tôi đã chọc tới cậu chỗ nào, vì sao lần nào cũng bắt nạt tôi, tên khốn như cậu, tôi chán ghét cậu muốn chết, vì sao cậu lại xuất hiện trong sinh mệnh của tôi, tôi thật sự hi vọng cho tới bây giờ cũg chưa từng gặp cậu, cuộc sống của tôi cũng rất hoàn mỹ, kiếp này, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp của tôi cũng sẽ không làm bạn gái cậu!” Sau khi tôi tống ra hết hờn dỗi trong lồng ngực, cảm giác trút ra được thật là tốt, tình cờ cùng tên khắc tinh này đấu pháp thuật một chút, thật sự giúp thân thể khỏe mạnh.
Có điều, cậu ta dường như không dễ chịu lắm, không, chính xác mà nói là cực kỳ khó chịu. Thân thể kịch liệt thở hổn hển, mặt đỏ bừng lên, trong mắt giống như pháo hoa đang bốc hỏa, nhìn ra được cậu ta , vô cùng tức giận.

Tôi ngồi lên xe đạp, muốn rời xa ác ma này. Nhưng mà, cậu ta lại giống như cái bóng mà đi theo tôi, tôi nhanh cậu ta cũng nhanh, tôi chậm cậu ta cũng chậm.

"Phác Trực..... Cậu... Không cần chờ tôi, tôi cưỡi rất chậm, cậu đi một mình đi." Tôi thật cẩn thận, sợ chọc giận cậu ta, nếu không ngọn lửa của Luyện Ngục sẽ đốt cháy tôi sạch sẽ mất.

"Đừng tự tin nữa, ai đi theo cậu chứ, con đường này là của nhà cậu sao, cậu quản lý tôi làm gì."

Quả nhiên vẫn đã chọc tới cậu ta, Tôn tiền bối có nói, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Tôi nhanh chóng cưỡi xe đạp, phóng như bay.

Cậu ta sửng sốt một chút, ngay sau đó liền đuổi theo, chúng tôi cứ như vậy mà trình diễn tiết mục tốc độ sinh tử trên bãi cỏ. Gió gào thét mà qua bên tai tôi, cảnh vật hai bên cũng lùi thần tốc về phía sau, Vi Ni cùng Hàn Khê Tuyền cũng bị chúng tôi bỏ xa.

Lúc tôi vì lý do hết sức chống đỡ mà dừng lại, tôi mới phát hiện ra chúng tôi thế mà đã tiến vào trong rừng cây.

"Mệt rồi sao? Không chạy nữa à?" Cậu ta đem xe đứng ở phía trước tôi, trên mặt lộ ra một mảng đắc ý, không có thiên lý, tôi mệt đến thở không ra hơi, vậy mà cậu ta lại giống như một người không sao cả.

"Ôi chao, sao cậu cũng ở đây vậy, thật trùng hợp!" Giả ngu chính là sở trường của tôi, tuyệt đối không thể thừa nhận tôi đang trốn cậu ta.

Khóe miệng cậu ta run rẩy, cho tôi một cái cốc tàn bạo. "Trùng hợp cái đầu cậu, còn dám vờ vịt với tôi, sau này còn dám chạy không!"

"Không dám, không dám!" Tôi van cậu, cậu nâng tay cao như vậy, tôi cũng không dám lấy thân phạm hiểm.

Lúc này, rừng cây phía trước có một hồi tiếng động, rồi chui ra ba tên đầu trâu mặt ngựa, xem ra không phải người lương thiện gì.

"Tên nhóc này thật đúng là hung dữ, cô bé kia đáng yêu như vậy mày cũng nỡ đánh sao. Em gái, đừng để ý đến nó, sang bên này với anh đi." Con gián Giáp nói.

"Mày không biết gì cả, bây giờ mấy cặp tình nhân đều thịnh hành đánh là thương, mắng là yêu a!" Con gián Ất nói.

"Đừng dài dòng nữa, hai đứa tụi bay, đưa hết tiền ra đây." Con gián Bính nói.

Trong ánh chiều tà, sườn mặt của cậu ấy có vẻ mê người dị thường, dưới sự khúc xạ của ánh sáng, giống như được mạ lên một màu vàng kim nhu hòa. Đây, đây quả thật là Phác Trực thường ngày luôn đánh tôi mắng tôi hành hạ tôi □ tôi, không xem tôi là con gái sao?

Từ trong lời nói mỗi người một câu của ba con gián đáng ghét kia, tôi đã hiểu ra, chúng tôi gặp phải cướp rồi! Làm sao bây giờ, trên người tôi không mang theo bao nhiêu tiền, bọn họ có thể trong cơn tức giận mà giết tôi hay không! Không muốn, tôi mới không muốn chết cùng một chỗ với tên ác ma Phác Trực này, bằng không người khác còn tưởng rằng chúng tôi tự tử nữa!

"Hai đứa tụi bay có nghe thấy không! Đừng ép chúng tao ra tay." Con gián Giáp gào lên, đồng thời rút từ trong túi quần ra một bả đao nhọn sáng loáng!

Phác Trực một tay kéo tôi ra phía sau. Đứng ở sau lưng cậu ta, tôi mới đột nhiên phát hiện ra, bộ dạng cậu ấy rất cao.

"Muốn tiền, cũng phải xem các người có bản lĩnh hay không!" Phác Trực vẫn lộ ra bộ dáng oai phong như thường ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro