chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với lời nói việc làm ác độc trước kia của cậu ta đã oán hận chất chứa, cộng thêm bây giờ lại bị chọc ghẹo khiến phẫn nộ, tôi không muốn bị diệt vong trong im lặng, vì vậy tôi quyết định bộc phát trong im lặng. “Cậu đã đùa đủ chưa, tôi đã chọc tới cậu chỗ nào, vì sao lần nào cũng bắt nạt tôi, tên khốn như cậu, tôi chán ghét cậu muốn chết, vì sao cậu lại xuất hiện trong sinh mệnh của tôi, tôi thật sự hi vọng cho tới bây giờ cũg chưa từng gặp cậu, cuộc sống của tôi cũng rất hoàn mỹ, kiếp này, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp của tôi cũng sẽ không làm bạn gái cậu!” Sau khi tôi tống ra hết hờn dỗi trong lồng ngực, cảm giác trút ra được thật là tốt, tình cờ cùng tên khắc tinh này đấu pháp thuật một chút, thật sự giúp thân thể khỏe mạnh.
Có điều, cậu ta dường như không dễ chịu lắm, không, chính xác mà nói là cực kỳ khó chịu. Thân thể kịch liệt thở hổn hển, mặt đỏ bừng lên, trong mắt giống như pháo hoa đang bốc hỏa, nhìn ra được cậu ta thật sự vô cùng, vô cùng, vô cùng tức giận. “Hừ, vợ chồng son còn chưa hòa thuận à.” “Tao đã sớm nói bọn trẻ bây giờ đánh là thương mắng là yêu. Thấy đúng chưa.” “Đúng cái rắm, đánh cho tao.” Hóa ra là con gián Giáp Ất Bính, mỗi người bọn họ cầm một bả đao sáng choang ánh thẳng vào mắt người ta. “Nhãi ranh, chúng tao tìm mày lâu rồi, thì ra mày ở đây, lần trước xem thường mày, lần này tên nhãi ranh mày sẽ không gặp may mắn như vậy nữa đâu. Nói cho mày biết, gần đây tao vừa đi luyện Sanda(đấm bốc), bây giờ là…….”
Chuyện cũ tái diễn, con gián Giáp lại bị Phác Trực đá ngã lăn trên mặt đất, thật đáng thương, lần nào cũng đều chưa nói được hết lời thoại. [NV: cười đau cả bụng =]] ] “Ắt on é ia ại o ao(bắt con bé kia lại cho tao), để tao xem nó làm thế nào.” Tiểu cường(từ chỉ con gián) quả nhiên là tiểu cường, răng cửa cũng mất rồi vẫn còn có thể ra lệnh. Có điều cũng thật quá đáng, vì sao lần nào cũng đều là tôi bị bắt nạt a. “Chạy mau!” Phác Trực đẩy tôi ra, tóm lấy đám gián chuẩn bị bắt tôi mà đánh nhau một trận. Tuy rằng Phác Trực vẫn luôn ở vào thế thượng phong, nhưng cậu ấy một bên phải tránh né tập kích đao nhọn, một bên phải ngăn cản bọn họ nhào về phía tôi, dần dần vết thương trên người càng lúc càng nhiều.
Tôi luôn luôn thấy máu là ngất, bây giờ nhìn thấy vết máu loang lổ trên mặt đất, chân cũng mềm nhũn, sao mà còn sức lực để chạy. Bất quá còn may, tôi có độc môn tuyệt học—- ma âm xuyên não thần công, vì vậy “Cứu mạng a, có kẻ giết người a, chú bảo vệ chú ở đâu a!” Quả nhiên không bao lâu, hai chú bảo vệ trường dũng mãnh đi tới, trong chốc lát đã bắt được con gián Giáp Ất Bính đưa đến cục cảnh sát, Hàn Khê Tuyền cùng Vi Ni nghe thấy “tiếng” cũng chạy đến giúp tôi đưa Phác Trực đến bệnh viện. Ngồi ở cửa phòng điều trị, tôi nghĩ vừa rồi Phác Trực bởi vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt đặc biệt tái nhợt, còn không tự giác run lên. Đều vì bảo vệ tôi nên cậu ấy mới khó giữ vẹn toàn, nếu không với khả năng của cậu ấy, hẳn là lông tóc cũng không tổn hao gì, là tôi làm liên lụy cậu ấy.
“Thực xin lỗi, mình đã lợi dụng cậu, nhưng nếu không làm như vậy, có thể cả đời bọn mình cũng không biết bản thân muốn cái gì. Vả lại, mình nhìn ra cậu không phải thật sự thích mình mới thử một ván cờ này. Cậu muốn hận thì cứ hận mình, Vi Ni là vô tội, cậu là người bạn tốt nhất của cậu ấy, đừng để cậu ấy mất đi cậu, được không.” Tôi ngẩng đầu, là Hàn Khê Tuyền. Nhìn vào đôi mắt cậu ta, một mảng thành khẩn. Lòng của tôi lập tức thanh thản, vốn dĩ giữa chúng tôi đã không có tình yêu, tôi cũng không bị tổn thương gì. Hơn nữa, có thể giúp hai người bạn tốt là Vi Ni và cậu ta tìm được hạnh phúc, cho dù làm quân cờ đi nữa cũng là một quân cờ hoa lệ. “Bỏ đi, tôi không có duyên gặp người, gặp phải hai oan gia các cậu, có điều, tôi cần phải xin tiền bồi thường tinh thần a.” Vẫn có chút tức giận, cho nên, hừ hừ, sau này từ từ bắt chẹt các người đến phá sản luôn. Nghĩ đến đồ ăn vặt thơm ngon, con búp bê đáng yêu, tôi nở ra nụ cười xán lạn.
"Đương nhiên!” Cậu ta lộ ra nụ cười tinh quái “Có điều nói thật, thấy Phác Trực vì cậu mà bị thương, thật làm cho người ta cảm động, tình yêu quả là vĩ đại a.” Tôi nhìn cậu ta, không hiểu gì cả. “Không phải cậu còn chưa biết cậu ấy thích cậu chứ.” Cậu ta mở to mắt nhìn tôi, vẻ mặt không thể tin nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro