chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm sao có thể, cậu ấy sao có thể thích mình được, cậu ấy vẫn luôn bắt nạt mình.” Tôi không thể tin được. “Chính bởi vì thích cậu cho nên mới bắt nạt cậu, người cao ngạo như cậu ấy tuyệt đối sẽ không để ý tới cô bé mà mình ghét.” Cậu ta nghiêm túc mà nói “Hiện tại cậu ấy băng bó xong rồi, cậu đi thăm cậu ấy đi, cám ơn cậu ấy thật nhiều vào, đương nhiên phương pháp tốt nhất là lấy thân báo đáp.” Tôi bị cậu ta không cho thanh minh mà đẩy mạnh đến phòng điều trị. Là thật à, cậu ấy thích mình sao?! Nhớ tới ánh mắt đắc ý cùng thích thú của cậu ấy mỗi lần bắt nạt tôi xong, giống như đứa trẻ cướp được viên kẹo mà mình yêu thích. Nhớ tới ánh mắt kỳ lạ mỗi lần cậu ấy nhìn tôi sau khi tôi cùng Hàn Khê Tuyền quen nhau. Nhớ tới lửa giận trong mắt cậu ấy khi trông thấy Hàn Khê Tuyền cố ý hôn tôi. Nhớ tới phản ứng kịch liệt của cậu ấy sau khi bị tôi cự tuyệt. Nhớ tới bộ dáng cậu ấy hai lần liều mạng bảo vệ tôi. Trong mắt tôi từ từ ướt át, đúng là đồ ngốc, tôi với cậu ấy đều là đồ ngốc.
Nhìn bộ đồng phục nhuốm đầy vết máu loang lổ ở trên bàn của Phác Trực, tôi đột nhiên cảm thấy đó giống như là áo khoác của thiên sứ vậy. Hóa ra cậu ấy mới là thiên sứ trong sinh mệnh của tôi, chỉ có điều, là một thiên sứ ngốc. Nhìn cậu ấy ngủ ở trên giường bệnh, sắc mặt đã hơi có chuyển biến tốt đẹp, lông mi dài mà dày, đôi mắt xinh đẹp, cái mũi cao thẳng, còn có cái miệng nhìn thì đẹp đẽ kia lại không nhả ra được lời hay. Lấy thân báo đáp cũng không tồi a. Đợi đã, tôi đang nghĩ cái gì vậy a! Tôi che hai gò má đang nóng lên, cố gắng lắc đầu, muốn xua hết những suy nghĩ rối tinh rối mù kia. “Cậu không sao chứ.” Cậu ấy nhìn thấy động tác quái dị của tôi, nghi hoặc mà hỏi thăm. “Không có, mình….. là Hàn Khê Tuyền đẩy mình vào…… việc kia….. cậu ta đẩy mình vào, còn bảo mình lấy, à không, bảo mình cám ơn cậu.” Đột ngột bị hỏi, hại tôi khẩn trương muốn chết, đều tại Phác Trực hết, cái gì lấy thân báo đáp, muốn hại chết tôi a!
“Cậu tha thứ cho cậu ta rồi à!” Thân thể của cậu ấy căng thẳng, ánh mắt lập tức ảm đạm xuống, “Cũng khó trách, cậu đã thích cậu ta lâu như vậy. Bỏ đi, bảo cậu ta đưa cậu về đi.” “Mình là thích một người, có điều, không phải cậu ấy.” Tôi không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc lẫn nghi hoặc của cậu ấy, nói tiếp “Người đó đối xử với mình rất xấu, luôn bắt nạt mình. Nhưng người đó cũng đối xử với mình rất tốt, luôn bảo vệ mình.” Lời còn chưa nói xong, tay của tôi đã bị cậu ấy dùng sức bắt được, đau đến tôi phải nhe răng trợn mắt, không cần nhìn, phía trên nhất định lại bầm tím. “Là tên khốn nào vậy, sao mình không biết!” Mắt cậu ấy trừng lớn nhìn tôi. Quả nhiên là đồ ngốc! Tôi bất lực liếc cái xem thường, hét to vào cậu ấy “Là tên khốn cậu đấy!”
Nói vừa xong, cậu ấy liền ngây ngẩn cả người. Tôi nhéo má cậu ấy, làn da thật tốt, tôi thừa dịp chỉ số thông minh của cậu ấy chỉ còn là số không liền ra sức nhéo, thừa cơ trả thù, tôi cứ hèn hạ vậy đấy, thế nào! Sau đó tôi nói ra từng chữ một: “Người trong lòng mình chính là cậu, là tên Phác Trực đại ngốc này.” Cậu ấy một tay kéo tôi vào lòng, ôm chặt lấy tôi, tôi không nhìn được dáng vẻ của cậu ấy, chỉ nghe được giọng nói ẩn chứa kích động “Thật chứ, cậu không có gạt mình?”
“Là thật, còn cậu, có thích mình không?” Tôi biết rõ còn cố hỏi. “Thích.” Giọng điệu quả quyết. “Vậy tại sao cậu lại cứ bắt nạt mình?” Tôi muốn chính tai biết được đáp án. “Bởi vì cậu chỉ chú ý đến Hàn Khê Tuyền, căn bản không để ý tới mình, chỉ có bắt nạt cậu, cậu mới có thể chú ý tới mình thôi.” Tháng sáu tuyết bay, tôi oan uổng a, rõ ràng là tự cậu giả vờ lạnh lùng không để ý tới mình mà. “Theo như cậu nói, cậu thích mình, cho nên mới bắt nạt mình à.“…… Đúng vậy.” “Mình đây chán ghét cậu yêu thích mình, bằng không cậu cũng sẽ không bắt nạt mình như vậy.” “Cậu dám!” Bây giờ còn dám rống to hơn mình, được, xem mình trừng trị cậu thế nào đây. “Sau này không cho phép cậu bắt nạt mình, chỉ có mình được bắt nạt cậu thôi.” Tôi dịu dàng nói. Cậu ấy không lên tiếng, giống như biết trước ý đồ bất lương của tôi, thông minh a, có điều —. “Có nghe hay không!” Tôi dùng sức nhéo lên cánh tay cậu ấy, dùng hết toàn lực. “Đau…. Nghe thấy rồi.” Ha ha, còn không nghe thấy nữa thì thịt trên tay cũng không thấy nữa đâu. “Một chút thành ý cũng không có, lớn tiếng một chút!” Tôi lại nhéo. “A! Nghe thấy rồi!” Rất tốt, có tinh hoa ma âm xuyên não thần công của tôi. “Hình như có chút không tình nguyện, lại lần nữa, có nghe thấy không.” ………. Hừ hừ hừ hừ, Phác Trực, đã quên nói với cậu, mình cũng là thích cậu nên mới bắt nạt cậu đó, ai bảo cậu đáng thương như vậy, yêu thích một cô gái có thù tất báo như mình, phục thù bây giờ mới bắt đầu thôi! Đến lúc đó cậu cũng không được chán ghét mình yêu thích cậu nha. 

Tát Không Không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro