chap2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô bé đáng yêu như thế cậu cũng nỡ giết à." Thiên sứ bảo vệ chính nghĩa.

Cái cổ trắng nõn của tôi đột nhiên được buông lỏng, không khí đã lâu không gặp dũng mãnh tràn vào cơ thể tôi, tôi được cứu rồi! Thiên sứ thiên sứ, tôi yêu anh, hãy để tôi lấy thân báo đáp đi.
Hàn Khê Tuyền! Cậu... Cậu là Hàn Khê Tuyền!" Ma chưởng chỉ về phía thiên sứ. Cậu ta nhìn chúng tôi mỉm cười lần nữa rồi xoay người bỏ đi, để lại một trận gió xuân cùng hai nữ sinh mê trai.

Sau khi giáo viên chủ nhiệm công bố danh sách chỗ ngồi, hai kẻ mê trai đã bị gió xuân thổi bay giờ lại được hồi sinh. Không thể trách chúng tôi, thật sự là ông trời sau khi bị chúng tôi mắng đã cố gắng sửa lại sai lầm trước đó mà đưa hai phần đại lễ đến - Vi Ni ngồi ở bên trái phía trước tôi - đương nhiên, nếu ngồi cùng bàn với một nữ ma đầu bóp chết người không chớp mắt cũng chả có gì là vui mừng, quan trọng là, Hàn Khê Tuyền ngồi bên cạnh cô ấy, còn tôi cùng Phác Trực trở thành bạn cùng bàn. Hai đại soái ca bị chúng ta vơ vét phân chia đều, nữ sinh cả lớp chỉ trong một đêm toàn bộ đều bị bệnh đau mắt.

Không được hoàn mỹ chính là Hàn Khê Tuyền không ngồi bên cạnh tôi, bất quá mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp cũng là không tồi a.

Khẩn trương ngồi vào ngai vàng, vừa vào năm học, hẳn trước tiên nên tạo mối quan hệ tốt với bạn cùng bàn a. Chỉ là, nhìn bộ dáng cậu ta không thích nói cười làm tôi sợ sợ, bỏ đi, vẫn là nên tạo mối quan hệ tốt với thiên sứ vậy.

Tôi, Vi Ni rất nhanh đã cùng bắt chuyện với Hàn Khê Tuyền. Ba người trò chuyện với nhau rất vui, các bạn nữ à, nghĩ thử xem, đối diện với vẻ mặt tươi cười giống như thiên sứ, nhất định các bạn sẽ không tự giác mà mỉm cười đúng không, nhưng tôi lại có tính rụt rè, nhìn Vi Ni xem, khóe miệng đều nứt ra đến huyệt Thái Dương rồi kìa.

Lúc này, Phác Trực đột nhiên đứng dậy, cái bàn phát ra tiếng ma sát chói tai. Sau đó cậu ta khẽ quét mắt liếc chúng tôi một cái, rời khỏi phòng học.

Là ảo giác của tôi chăng, sao giống như nghe thấy cậu ta "hừ" một tiếng vậy. Không thể nào, tôi cũng không đắc tội gì với cậu ta, nhất định là ảo giác. Sự thật chứng minh, đó không phải là ảo giác, tôi có lẽ, hình như, giống như thật sự đắc tội với cậu ta, bởi vì trong những ngày sau đó, cậu ta luôn đối nghịch với tôi.

Lúc mới bắt đầu, cậu ta chỉ là vào khi ba chúng tôi đang trò chuyện lại bỗng nhiên tức giận liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi ù ù cạc cạc. Bất quá, bỏ đi, soái ca gai góc, không để ý tới cậu ta là được rồi, ít nhất cũng chứng tỏ tôi còn chưa xấu xí đến mức không thể nhìn.

Sau đó, cậu ta gia nhập vào tiết mục trò chuyện của chúng tôi, bắt đầu dùng ngôn ngữ tiến hành vô tình công kích tôi. Cậu ta luôn có thể nhắm vào thời cơ, tại lúc tôi vui vẻ nhất mà bắn lén tôi, làm tôi tức giận đến miệng phun máu tươi, hại công lực của tôi tổn thất nặng nề, bất quá, bỏ đi, soái ca gai góc, không để ý tới cậu ta là được rồi, dù sao máu của tôi cũng nhiều, phun không hết được.

Đã thế...... đã thế cậu ta còn đặt con rắn giả vào trong ngăn bàn của tôi, làm tôi sợ tới mức gào khóc.

Đã thế cậu ta còn cố ý trong kỳ thi số học chặn Hàn Khê Tuyền cho tôi đáp án chính xác, hại tôi lại bị trượt lần nữa.

Đã thế vào giờ sinh vật học giải phẫu ếch cậu ta còn ép người nhìn thấy máu đã ngất như tôi ra tay, hại tôi nằm thẳng ở phòng y tế một tiết học.

Tất cả những việc ở trên tôi đều nhẫn nại, bỏ đi, ông trời muốn giao trọng trách cho người làm việc lớn, trước tiên cần phải khổ cực gân cốt của họ, đói khát cơ thể của họ, cơ cực bản thân của họ. Cậu ta là ông trời dùng để khảo nghiệm tôi.

Ánh mặt trời ấm áp, không khí trong lành, trong mắt tràn đầy màu xanh biếc, thật sự là nhân gian tiên cảnh -- nếu như không có Phác Trực.

Vì sao cậu ta lại đến? Tôi khóc không ra nước mắt.

Lập tức đã phải khảo rồi sao, lại thêm gần đây không khí giữa Vi Ni và Hàn Khê Tuyền là lạ, giống như cãi nhau, cho nên tôi gọi bọn họ đến vùng ngoại ô cưỡi xe đạp, hi vọng bọn họ có thể hòa giải. Nhưng lúc tôi cùng Vi Ni đến, lại nhìn thấy Phác Trực đứng bên cạnh Hàn Khê Tuyền, ông trời thật sự muốn diệt tôi mà!

"Sao vậy, không thích tôi tới à." Cậu ta nhướng mày lên, đen mặt hỏi tôi.

"Không... Không có." Trời xanh ơi, tha thứ cho sự không thành thật của con.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro