chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4: Tin tưởng anh, người xa lạ anh là...

Đồng Đồng Đồng Đồng Đồng Đồng Đồng Đồng, Oh Sehun nghe thấy tiếng gõ cửa nhanh chóng trong lúc nửa mê nửa tỉnh, lúc này cậu đang vùi trong chăn bông của phòng ngủ ký túc xá. Với một cơn đau đầu, cậu vẫn đứng dậy và mở cửa. Người quản lý hỏi ngay từ đầu, "Ah Oh Sehun , em lại bị mất điện thoại à?" Điện thoại? Oh Sehun muốn tập trung suy nghĩ của mình. À, hình như vậy, hôm qua đi chơi gặp anh trai tôi đã đánh mất nó.

Người quản lý nói như một khẩu súng máy, "Sao em không nói cho tôi biết em bị mất điện thoại. Tôi gọi điện cho em vào buổi sáng mà tôi không thể gọi được . Tôi còn tưởng em đã tắt máy và đi ngủ. Đúng lúc anh trai của em . Đến đưa đồ cho em , anh trai em nói cho tôi biết, chuyện lớn như vậy, em không biết sợ sao? "Đương nhiên, năm ngoái cậu bị mất điện thoại một lần , khi cậu đang đi mua sắm với Kim Jong-in. Mặc dù không có gì đáng xấu hổ nhưng nó vẫn gây ra rất nhiều rắc rối cho cậu và Kim Jongin. Vì lý do này, cậu và Kim Jongin  đều phải hủy nhiều tài khoản và tên người dùng khác nhau, đổi điện thoại và chuyển đến ký túc xá. Vào lúc này, Kim Jongin đã chạy hai ba bước từ phòng bên cạnh sang, "Gì cơ? Cậu lại làm mất điện thoại di động,

thằng nhóc chết tiệt ? Lần trước cậu có chụp ảnh tôi chỉ đang mặc quần nhỏ không?" Oh Sehun đứng bên giường nghe Kim Jongin và người quản lý của mình  thảo luận về các khả năng khác nhau sẽ xảy ra sau khi điện thoại của cậu bị mất. Cậu không còn sức lực để trả lời. Sau khi biểu diễn trên đài truyền hình ngày hôm qua, cậu đã suýt phải để Kim Jong-in dìu bước ra khỏi sân khấu, cậu trở về ký túc xá và ngủ thiếp đi vì sốt cao, cậu không nghĩ đến việc báo mất điện thoại di động của mình. Lúc này, cậu đột nhiên nhớ ra và lo lắng nói với quản lý: "Hôm qua em lên nhầm xe, mất điện thoại em lấy điện thoại của người trên xe gọi cho anh trai."

"Ừ !!! Tớ đã nói mày là thằng nhóc điên rồi! Vậy là cậu mới nói với tớ rằng hôm qua cậu đi gặp anh trai cậu . Không chỉ bị một nhóm fan đuổi theo và để lại đống ảnh động trên mạng mà cậu còn nói'  mày không biết mình để điện thoại ở đâu, vì vậy cậu không nói rằng cậu đã lên nhầm xe., Ngoài ra còn sử dụng điện thoại di động của người khác để gọi cho anh trai của cậu  ?? "

Mặc dù ngày hôm qua trên xe, đó là lựa chọn tốt nhất để gọi cho anh trai của mình. với chiếc điện thoại di động của người đàn ông lạ, nhưng bây giờ Oh Sehun thực sự hối hận về điều đó. Điều khiến anh khó chịu nhất sau khi chiếc điện thoại di động của mình bị đánh cắp vào năm ngoái là thông tin liên lạc của gia đình cậu cũng bị lộ. Là một người hoạt động trong lĩnh vực giải trí,cậu đã quen với việc thường xuyên thay đổi điện thoại di động và thậm chí thay đổi ký túc xá, nhưng gia đình cậu  vốn là người bình thường, và việc di chuyển và thay đổi thông tin nói chung không phải là dễ dàng.

Lúc này, người quản lý và Kim Jong-in có vẻ mặt nghiêm túc, như thể họ sắp đánh một trận chiến gay go vậy. Người quản lý đứng đó suy nghĩ một lúc rồi nói với Oh Sehun , "Mau hỏi anh trai  em xem qua nhật ký cuộc gọi xem số hôm qua em gọi cho anh ấy là gì, khi anh em hỏi thì nhớ bảo anh trai em hỏi xem là ai rồi kêu anh em chặn số này không trả lời, để anh ấy không trả lời lạ. Những cuộc gọi từ anh trai của em vào  những ngày này Hãy cẩn thận. Hãy nghĩ xem, điện thoại của em đã đánh rơi ở đâu? Nó bị đánh rơi hay bị đánh cắp? "Đáng lý nó không thể bị đánh cắp. Suốt  đường đi, không ai lại gần. Người duy nhất đến gần là người lạ đang lái xe."

Người quản lý lảm nhảm bước ra khỏi phòng Oh Sehun , anh phải gọi điện đến công ty báo cáo, không biết Oh Sehun có thể làm khổ anh đến mức nào.

Kim Jongin bước đến bên cạnh Oh Sehun và đỡ cậu ngồi trên giường, "Cậu  khá hơn chưa?" Kim Jongin biết rằng Oh Sehun đã không thoải mái từ khi cậu lên sân khấu ngày hôm qua, vì vậy anh ấy không thể không hỏi với sự quan tâm. "Uh , cũng đỡ hơn chút rồi ." Oh Sehun vẫn yếu ớt đáp.

"Tại sao cậu lại lên nhầm xe?" Kim Jongin hỏi. "Chà ... ai đó đã lái xe giống anh trai tớ   ... Tớ rất lo lắng, nhưng ... luôn luôn nhầm xe." Oh Sehun cảm thấy toàn bộ sự việc rất khó giải thích, và cậu không có năng lượng để giải thích toàn bộ sự việc cho Kim Jongin  một cách cẩn thận. Kim Jongin dừng lại một lúc và hỏi: "cậu thường không quá cả tin. Cậu có cảm thấy khó chịu trước khi đi ra ngày hôm qua?"

Thật ư? Có vẻ như không, khi Oh Sehun  ra ngoài ngày hôm qua, cậu không hề cảm thấy khó chịu. Chỉ là Kim Jongin  nói đúng, cậu thường là một người rất cảnh giác.Oh Sehun cẩn thận nhớ lại lúc đó, cậu có thể xuống xe đợi về ký túc xá để liên lạc với anh trai. Nhưng khi người đàn ông lạ đưa điện thoại cho cậu , câu "Cậu có nên dùng điện thoại của tôi nếu muốn ?" Dường như khiến cậu  hoang mang.

Khi nhận ra mình đã mắc lỗi, Oh Sehun không mấy khó chịu. Có phải cậu đã lên nhầm xe? Người đàn ông lạ mặt hoàn toàn không mong cậu lên xe, phải không? Không nhận ra cậu thật sao? Dường như người đó không quan tâm đến cậu chút nào? Chẳng phải anh ấy đã chủ động xóa nhật ký cuộc gọi sao?

Đó sẽ không phải là anh ấy, Oh Sehun  nghĩ. Cho dù sự cố này sẽ gây ra rắc rối gì cho cậu , anh ta sẽ không phải là nguồn gốc của rắc rối. Cậu không biết tại sao, sự thực có phải như Kim Jongin  đã nói?  Cậu có một sự tin tưởng khó giải thích đối với người đàn ông lạ mặt đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanhun