chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Can Xun / Can Xun Wen / Nói chuyện với mặt trăng Chương 6: SMS từ Black

Chương 6:

"Có muốn ăn không" một tin nhắn của Black , Buyn Baekhyun bưng một hộp gà rán đến trên bàn Park Chanyeol, Park Chanyeol đang ngồi trước máy tính đọc báo cáo tài chính.

Park Chanyeol vươn tay đẩy hộp gà rán ra xa một chút, anh chưa bao giờ thích mùi vị gà rán. Anh liếc nhìn hai gương mặt tươi cười nhiệt tình trên hộp gà rán, lại là hai thiếu niên trên TV.

"Nào, ah ..." Buyn Baekhyun gắp một miếng củ cải ngọt đưa vào miệng Park Chanyeol, Park Chanyeol nhìn lại, chán ghét nói: "Sao em cứ cố ép anh vậy,  anh đã bảo là anh không thích mà " miệng, "Tôi sẽ không bỏ đi khi anh nhìn tôi với ánh mắt ấy ? anh không thấy hình  quảng cáo của tôi ở khắp mọi nơi trên đường phố?"


"Tuy nhiên, gà rán được quảng cáo bởi 94 đường dây có vị thực sự tốt." Byun Baekhyun ngồi đối diện với Park Chanyeol, anh ấy nói một mình trong khi ăn. “Không phải em nói là em hot nhất sao? Sao dạo này anh đi đâu cũng thấy bọn họ?” Park Chanyeol hếch cằm lên chỉ rõ hai khuôn mặt trên hộp gà rán. "Who? 94 Line? Họ đang hot trên các bảng xếp hạng gần đây. Đó là bởi vì họ xuất hiện thường xuyên trong thời gian này."

Điều đó có đúng không? Có phải vì tần suất xuất hiện quá nhiều trong thời gian gần đây nên chàng trai có làn da trắng nõn nà đã trở nên quen thuộc Park Chanyeol tự nghĩ.

"Sao nãy giờ anh không nghe máy? Suốt đường tôi gọi bao nhiêu lần rồi, anh biết không?" Buyn Baekhyun chợt nhớ ra hỏi Park Chanyeol . “Không có điện.” Park Chanyeol đứng dậy đi về phía phòng tắm. “Không có điện thì sạc đi!” Park Chanyeol không đáp, đóng cửa phòng tắm chuẩn bị đi tắm. Buyn Baekhyun cầm điện thoại trên bàn lên kết nối với máy tính, xách hộp gà rán xuống lầu.

Vào lúc Park Chanyeol bước ra khỏi bồn tắm, Buyn Baekhyun đã rời đi. Toàn bộ lầu hai vẫn nồng nặc mùi gà rán, Park Chanyeol cầm điện thoại trên sô pha phòng khách bước lên phòng ngủ lầu ba.

Oh Sehun và Kim Jong-in đang ngồi trên xe bảo mẫu  lao ra sân bay để bay đến Nhật Bản để tập dượt cho tour diễn sắp tới.

“Bật nó lên!” Người quản lý ngồi trên ghế lái đột nhiên quay đầu quát Oh Sehun . Trái tim của quản lý mấy ngày nay như treo lơ lửng, chiếc điện thoại di động mà Oh Sehun bị mất như là sấm sét sẽ nổ bất cứ lúc nào, không biết nó ở đâu và rơi vào tay ai. Oh Sehun bị mất điện thoại đã bốn ngày rồi, nhưng vẫn không thấy tín hiệu mở máy . Khoảng thời gian càng dài, người quản lý càng lo lắng. Lần cuối cùng điện thoại di động của Oh Sehun bị đánh cắp, quản lý đã được huấn luyện. Mặc dù dữ liệu điện thoại di động của Oh Sehun đã bị xóa từ xa ngay từ lúc phát hiện bị mất , nhưng tất cả bộ nhớ trong điện thoại di động vẫn được lấy từ trước một cách bất hợp pháp. Tin tức đã được đưa tin trong vài ngày. Lần này, trước tiên chúng ta phải xác định ai đã lấy điện thoại di động của Oh Sehun . Chỉ bằng cách này, chúng ta mới có thể ngăn chặn hoàn toàn việc thông tin trong điện thoại di động bị lộ. Lúc này, người quản lý đang gọi điện cho công ty để tìm người xác định vị trí điện thoại di động của Oh Sehun , nhưng anh ta bị sốc, địa điểm là một biệt thự lớn gần Seoul. Thông tin tìm được theo vị trí khiến người quản lý  kinh ngạc hồi lâu mới ngậm miệng được, vị trí di động của Oh Sehun  chính là nơi con trai thứ của tập đoàn Park  gia sinh sống.

Nếu một người qua đường đơn giản nhấc điện thoại, hoặc thậm chí là một người hâm mộ, công ty có thể tìm cách liên lạc với người đó và thảo luận về bước tiếp theo. Tuy nhiên, con trai thứ của gia đình Park, điều này đơn giản là khó tin. Người quản lý liên tục xác nhận vào điện thoại di động và nhận được cùng một câu trả lời, đó thực sự là chỗ của Park nhị thiếu gia.

Oh Sehun luôn tin rằng chiếc điện thoại đã rơi xuống đường một cách vội vàng vào ngày hôm đó, và không bao giờ nghĩ rằng chiếc điện thoại sẽ nằm trong tay người đàn ông đó. Chẳng phải cậu  vẫn đang ngồi trong xe tìm điện thoại của mình, và mặc dù lúc đó anh trai cậu liên tục gọi nhưng điện thoại vẫn không hề đổ chuông. Làm thế nào nó có thể được trong xe của người đó ? chuyện gì đang xảy ra vậy Oh Sehun cũng hoàn toàn không hiểu gì vào lúc này.

"A, Oh Sehun , cậu có biết con trai thứ hai của nhà họ Park không? Tại sao điện thoại di động lại ở trong nhà anh ấy?" Người quản lý lo lắng hỏi. “ Em  không biết, em không biết anh ấy.” Oh Sehun nhanh chóng đáp.

"Vì là chỗ của Park nhị thiếu gia nên có rất nhiều người ra vào, khách hay cấp dưới đến thăm. Có thể là một trong số họ đã cầm máy." Kim Jongin xen vào. "Đúng vậy, chỉ là phiền phức, không thể trực tiếp đến cửa nhà người khác hỏi điện thoại di động. Đó là Park gia, không để ý tới thì có thể làm gì." Người quản lý vò đầu bứt tai, xót xa vô cùng.

Oh Sehun không nói với ai rằng người lái chiếc xe mà cậu nên nhầm là Park Chanyeol, và cậu không muốn gây rắc rối cho người đó. Park Chanyeol ngồi trên xe hôm đó dường như không muốn dính líu đến cậu.

Trên máy bay, Oh Sehun không tranh thủ thời gian để ngủ bù như mọi khi, dù lịch trình dày đặc vào ban ngày khiến cậu khá mệt mỏi. Không phải cậu  không lo lắng, thực ra điện thoại đang nằm trong tay Park Chanyeol. Oh Sehun vẫn không hiểu tại sao cậu không thể tìm thấy điện thoại di động của mình vào thời điểm đó, và cậu đã để nó ở đâu trên xe. Điều duy nhất cậu chắc chắn là chiếc điện thoại này không phải do Park Chanyeol cố tình giấu đi. Hôm đó, Park Chanyeol chỉ quay đầu nhìn cậu một lần, thời gian còn lại anh ấy còn không thèm ló mặt ra ngoài, huống chi là giấu điện thoại vào những hành động không đáng có.

Sau khi đã đến khách sạn ở nhật bản, Kim Jongin thấy Oh  Sehun vẫn còn đang lo lắng về việc điện thoại bị mất , thì hỏi, "màn hình  khóa và mật khẩu của điện thoại là gì?"

Màn hình khóa của điện thoại bức ảnh quay lưng của tớ trên sân khấu, được người hâm mộ chụp lại trước kia tớ  tìm thấy trên Internet. Mật khẩu là ngày tớ và cậu ra mắt. Mặc dù không suy ra được chủ nhân điện thoại di động hay thậm chí là mật khẩu, nhưng điều mà Oh Sehun thực sự lo lắng không phải là chuyện này. Bây giờ tâm trí cậu chỉ toàn là mặt lạnh của Park Chanyeol.

Người quản lý đã nói chuyện với công ty hơn một giờ qua điện thoại, nhưng anh ta vẫn không đưa ra được biện pháp đối phó nào tốt. Hình như mấy tiếng đồng hồ vị trí của tín hiệu điện thoại vẫn chưa thay đổi, so với người có thể vào biệt thự của họ Park trong thời gian ngắn, giống như điện thoại đang ở trong tay người ở trong nhà họ Park thì đúng hơn . Không nên xóa ngay, không nên tìm cách liên lạc với người nhà họ  Park, hiện tại công ty cũng không nghĩ ra nên làm như thế nào. Rốt cuộc so với lần trước việc bị mất điện thoại di động lần này hiển nhiên càng kỳ quái.

Vào lúc bốn giờ đêm, Kim Jongin đã ngủ vì rất mệt, nhưng Oh Sehun vẫn cứ nằm lăn lộn trên giường. Cậu càng ngày càng chắc chắn rằng chiếc điện thoại đang nằm trong tay Park Chanyeol. Điều đáng sợ hơn nữa là, thay vì lo lắng về việc thông tin trong điện thoại di động bị lộ ra ngoài, Oh Sehun lại nhiều lần suy nghĩ xem mình có nên chủ động liên lạc với Park Chanyeol hay không. Cậu có thông tin liên lạc của Park Chanyeol.

Mặc dù Oh Sehun thường cẩn thận trong mọi chuyện , nhưng lúc này cậu thực sự không chịu nổi ý định liên lạc với Park Chanyeol. Tại sao phải liên hệ?  Cậu không biết phải nói gì sau khi liên lạc. Cuối cùng, Oh Sehun quay số điện thoại di động trước đó, suy nghĩ về nó, và đó cách duy nhất để giải tỏa cơn cáu kỉnh của mình. Cậu thực sự rất buồn ngủ và sẽ tập luyện vào sáng mai. Điện thoại reo mấy lần cũng không có ai trả lời, quả nhiên dù sao cũng đã muộn như vậy, gần sáng rồi. Oh Sehun  cúp điện thoại, vùi đầu vào chăn bông, ép mình đi ngủ.

Park Chanyeol  nằm trên giường đọc sách , về cơ bản anh ấy sẽ không nằm xuống để ngủ cho đến rạng sáng. Đột nhiên, tiếng điện thoại di động vang lên, nhất là trong biệt thự yên tĩnh lúc này. Quản gia và những người hầu đã ngủ, và điện thoại di động của anh không ở trong tay. Âm thanh dường như phát ra từ phòng làm việc .

Lúc Park Chanyeol đi đến phòng làm việc, tiếng chuông điện thoại đã ngừng. Trên bàn làm việc vẫn còn một tia sáng yếu ớt. Park Chanyeol đến gần và phát hiện ra rằng có một chiếc điện thoại di động được kết nối với máy tính của anh ấy, chiếc điện thoại được Buyn Baekhyun phát hiện trong xe của anh vài ngày trước.

Điện thoại đã ở trong nhà Park Chanyeol được bốn ngày, nó đã để trên bàn trong phòng làm việc. Mỗi khi Park Chanyeol vào phòng làm việc và nhìn thấy điện thoại, anh sẽ nghĩ đến người đã lên nhầm xe. Khuôn mặt của người đó đối với anh rất mơ hồ, nhưng bàn tay của người đó lại in rõ vào tâm trí anh . Anh vô tình nhìn thấy nó khi cậu đang nói chuyện điện thoại ở bên cạnh, bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng, những ngón tay mảnh khảnh và trên mu bàn tay có một vết bầm tím lớn. Park Chanyeol chú ý đến màn hình khóa điện thoại, hiện ra bóng lưng của một người đàn ông, mặc chiếc áo khoác bóng chày màu đen có in "94" trên lưng  áo. Có vẻ như người này đang đứng ở một nơi được chiếu sáng rực rỡ, trông giống như một sân khấu.

“Người đó có tìm được không?” Park Chanyeol đoán. Anh luôn ghét những rắc rối không đáng có nên chưa bao giờ nghĩ đến việc liên lạc với người đó để trả lại điện thoại. Nếu không phải Baekhyun nhầm tưởng chiếc điện thoại di động là của anh , thì anh cũng không nghĩ rằng người đó có thể gọi vào điện thoại di động của mình để lấy nó.

Bây giờ ai đó đã gọi đến số này, hãy cố gắng liên lạc với cậu ấy và để quản gia trả lại điện thoại của cậu ấy. Với suy nghĩ này, Park Chanyeol quyết định nhắn tin vào số ID của người gọi nhỡ.

Oh Sehun đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì điện thoại dưới gối rung lên. Mở hé mắt, lấy điện thoại di động ra xem, “Là chủ nhân của điện thoại di động?” Oh Sehun bị tin nhắn làm cho bất ngờ, người gửi tin nhắn SMS chính là 'Đen'.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanhun