Chương 12: Thân thể của ngươi thật đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Edit by Nu _

Tô Tần nhẹ nhàng mà cười, hắn tươi cười giống như xé rách ánh sáng mặt trời, lúc hắn cúi đầu xâm nhập đôi môi Tô An, Tô An không chút do dự ngăn chặn hắn cánh môi, hơi thở quấn quanh, có một loại tanh ngọt hơi thở, đó là hương vị của máu.
“Tiêu Hà chạm vào được, ta chạm vào lại không được?” Tô Tần không để ý môi mỏng mang miệng vết thương, mà là dán thân sát vào, hơi thở ấm áp thổi quét ở bên tai Tô An.

Tô An nhìn hắn, tươi cười mở rộng, cánh môi bởi vì lây dính máu tươi của Tô Tần cho nên có vẻ đỏ tươi vô cùng, ánh sáng đèn xe chiếu rọi ở trên mặt cô, đôi môi đỏ tươi lộ ra một tia quyến rũ, giờ phút này Tô An, xinh đẹp giống cái yêu tinh.
Nàng nhẹ cong khóe môi, cười như không cười, đẩy hắn ra, thậm chí săn sóc từ trong túi lấy ra khăn lụa cẩn thận chà lau khóe môi hắn, giống như tình nhân thân mật, nhưng là lời nói ra lại lạnh như hầm băng: “Tô Tần, đừng quên ba năm trước đây là ai đem ta đẩy mạnh xuống địa ngục.” Dừng một chút, tiếng động đạm mạc: “Ta thực sự mang thù.”

Tô Tần ngồi ở chỗ kia, nhìn nàng lạnh băng biểu tình, ánh mắt đen tối, bỗng nhiên gắt gao một tay nắm chặt Tô An, một cái tay khác chế trụ cằm nàng, biểu tình âm lãnh: “Người động thủ hủy diệt ngươi không phải ta, mà là Tiêu Hà, là ngươi ngu muội rồi vô tri hại người.”

Cằm bị hắn niết rất đau, lực đạo rất lớn, bức Tô An phải cùng hắn đối diện, cô lạnh lùng nhìn Tô Tần, giờ phút này cô cùng hắn không có chuyện gì để nói.

Đây chính là cái nam nhân hung ác, bề ngoài giả nhân giả nghĩa, lén bá đạo, từ nhỏ liền thích tra tấn cô làm thú vui, chỉ tiếc cô Tô An sinh ra không phải để nam nhân thương tổn.

Nhìn chiếc cằm bị niết hồng, Tô Tần cười cười, buông tay ra, lòng bàn tay mềm nhẹ cọ xát, trong nháy mắt lại thay đổi thành một bộ sắc mặt ôn nhu.

Tô An nghiêng đầu, hơi hơi tránh đi, lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn không để bụng thu hồi tay, giọng nói lười biếng vang lên: “Tỉnh tỉnh đi! An An, ngẫm lại trước kia, ngài tổng thống của chúng ta là cỡ nào chán ghét ngươi, bài xích ngươi, hắn đại khái cảm thấy bị ngươi yêu cũng là một loại sỉ nhục đi! Đừng quên ba năm trước đây, là ta vì ngươi khoác một bộ quần áo, không phải hắn.” Tô Tần nói, cúi người, để sát vào, cúi đầu ở bên tai Tô An, mềm nhẹ nói: “Khi đó, ngài tổng thống của chúng ta đang làm gì? Nga, ta nhớ ra rồi, hắn khi đó ôm Tô Phỉ, trai tài gái sắc đứng chung một chỗ, thật đúng là một đôi bích nhân, nhìn ngươi một cái lại một cái  quần áo cởi ra. Biết không? Thân thể của ngươi thật sự rất đẹp.”
“Đủ rồi.” Tô An đánh gãy lời nói của hắn, cực lực điều chỉnh hô hấp của chính mình, hiện thực cùng cảnh trong mơ, bắt đầu xuất hiện trong đầu cô mặc dù ngắn ngủi lẫn lộn.
Tô Tần, ngươi chính là cái kẻ điên.
Tô Tần hai chân ưu nhã vắt vào nhau, câu môi cười, không nhanh không chậm nói: “An An , ngươi phải cảm ơn ta vì ngươi mà làm hết thảy, bằng không ngươi chỉ sợ vĩnh viễn đều không thấy rõ bộ mặt thật của Tiêu Hà.”
Tô An thấp giọng cười, nhưng là ánh mắt lại có vẻ thực âm lãnh: “Ta chắc là  phải cảm ơn ngươi thật tốt, kỳ thật ngươi cùng Tiêu Hà đều là người giống nhau, Tiêu Hà bộ mặt xấu xí, chính là ngươi, đã dơ bẩn lại xấu xa.”
Tô Tần bỗng nhiên chế trụ bả vai Tô An, nhìn thẳng vào đôi mắt cô, ánh mắt tinh vi, sâu thẳm không đáy, “Tô An, ngươi nhớ kỹ, ở trước mắt bao người, đối với ngươi khi tuyệt vọng lại nhìn như không thấy là Tiêu Hà. Hắn biết rõ ngươi vô tội, nhưng vẫn lựa chọn làm như không thấy.”
Chuyện cũ nháy mắt  đánh thẳng vào nội tâm Tô An, tâm đang nhỏ máu, áp lực đau đớn, trong lòng ẩn ẩn đau, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, che lấp trong mắt thống khổ, nhưng là thân thể có hơi hơi run rẩy, là phẫn hận, hay chính là tự ghét?
Ngón tay thon dài nắm cổ Tô An, Tô Tần chậm rãi cúi đầu, cái trán khẽ chạm vào cái trán Tô An, thanh âm mềm nhẹ: “An An, ngươi phải hiểu được, trên đời này chỉ có ta đối với ngươi chân thật nhất.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro