Chương 11: An An

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Edit by Nu _

Ở trong thương giới mọi người đều dối trá, người đi qua đi lại nói chuyện cười đùa nhưng một đám chính là cao thủ diễn xuất. Tô Tần ôm Tô An, cười ôn nhu ưu nhã, Tô An ôm lại cổ Tô Tần, cười kiều mị.
Tô gia anh em tình thâm, truyền thông phóng viên cảm khái vạn ngàn.
Lâu đài lầu hai sát cửa sổ một góc, Tiêu Hà đem sự tình phát sinh phía dưới hết thảy thu vào đáy mắt, khuôn mặt anh tuấn ở nơi đen tối vui buồn khó phân.
Phía sau có tiếng bước chân trầm ổn vang lên, cung kính ngừng ở hắn bên người.
Hắn là Nguyên Thanh, thư kí của tổng thống, nghị viên quốc hội.
“Ngài tổng thống, muốn chuẩn bị xe sao?”
Tiêu Hà không có đáp lại Nguyên Thanh nói, mà là hỏi: “Tô Phỉ đâu?”
“Đang cùng bạn bè từ biệt, nhìn dáng vẻ chuẩn bị rời đi vũ hội.”

“Chuẩn bị xe.” Tiêu Hà nhàn nhạt nói.
Nguyên Thanh hỏi: “Đi Tô gia sao ạ?”
Tiêu Hà hơi hơi nghiêng mắt, lạnh nhạt tầm mắt dừng ở Nguyên Thanh trên người, vòng vài vòng, “Ngươi nói đi?”

Nguyên Thanh rũ xuống con ngươi, giật mình, gật đầu nói: “Dạ”
Nguyên thanh lui lại mấy bước, sau đó xoay người rời đi, Tiêu Hà ánh mắt thu hồi, ngay sau đó chiếc xe đã gào thét rời đi, ngón tay thon dài từng cái gõ lên vô lăng thể hiện tâm tư bất an.

Danh viện vũ hội, bên trong nữ nhân đều kỳ vọng trở thành phú hào, nhân vật nổi tiếng loại nào cũng có. Có kiêu ngạo nữ vương, có xa hoa lãng phí danh viện, có tiền vệ tinh anh, có dịu dàng thục nữ.

Bên ngoài cùng bên trong là hai cái thế giới hoàn toàn bất đồng. Hiện giờ là 10 giờ đêm, dòng người dần dần thối lui, ban ngày đám đông ồ ạt ở quảng trường, thậm chí là ở phố xá sầm uất phồn hoa. Đường đi bộ, đều đã trở nên trống trải quạnh quẽ lên.
Tô An xuyên thấu qua cửa sổ xe, nhìn đèn nê-ông nhanh chóng lui về phía sau, có tốp năm tốp ba những người làm xong ca đêm trên đường đi về, vội vàng mà nhanh chóng hướng các tàu điện ngầm đi vào, vội vàng đón tàu điện ngầm cuối cùng trong ngày để về nhà.
Tô Tần nhìn về phía Tô An, ánh mắt híp lại.

Hiển nhiên, ba năm trước đây sự tình không có hủy diệt Tô An, nhưng là cô lại trưởng thành hơn.
Ba năm sau gặp lại, cô giống như trước nay cũng chưa từng rời đi nước K, đối mặt “Cố nhân” như cũ vẫn trầm tĩnh.

Có lẽ ba năm trước đây phát sinh sự tình, đối với Tô An tới nói, chỉ là một cái cớ để trốn đi. Ở cô sâu trong nội tâm chưa từng có chân chính dựa vào người nào, bao gồm Tô gia  vì thế theo năm tháng dần qua, không thấy cô đơn, ngược lại có vẻ càng thêm tự nhiên.

Làm như cảm thấy được hắn tầm mắt, Tô An quấn quanh sợi tóc động tác thoáng tạm dừng, cô không tiếng động mà cười, dung nhan thoáng chốc đẹp đến kinh người, “mắt ngươi thật giống sắc lang”.
Tô Tần con ngươi đen nháy mắt khí lạnh bắn ra bốn phía, nhìn chằm chằm cô không nói gì.

[Tô An]
Tô Tần ở trong lòng yên lặng niệm tên cô, hắn chưa bao giờ có gặp qua cái nào nữ nhân chỉ là cười liền như vậy xinh đẹp. Những năm gần đây, cô dao động ở Châu Âu góc đường cuối hẻm, nói ngôn ngữ xa lạ, khoảng cách về thời gian, hiện giờ nàng độc lập tự tin, am hiểu sâu lõi đời, khí chất lỗi lạc, nhưng cố tình khóe miệng chê cười chợt lóe mà qua.
Nàng ở chê cười ai? Hắn? Tô gia? Vẫn là..Tiêu Hà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro