Chương 7: Buông tay đi,đừng ô uế tay ngài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Edit by Nu _

Tiêu Hà đứng ở nơi đó, một thân màu đen tây trang, trước ngực đeo huy chương tổng thống. Tóc đen giản lược, bên mái sạch sẽ chỉnh tề, cả người tràn ngập khí chất ưu nhã, tài giỏi. Khuân mặt có hình dáng góc cạnh rõ ràng, mày kiếm anh đĩnh, mắt đen ẩn chứa sắc bén quang mang, môi mỏng nhẹ nhấp, giờ phút này ẩn chứa một nét đầy lãnh ngạo, thân hình thon dài đứng đó tỏ ra đầy vẻ cường thế.

Thẩm Thiên Tầm cùng Tô An làm như mới thấy hắn lại đây, giống như chị em tốt đối diện cười cười, lễ phép gọi hắn ngài tổng thống.
Tiếng gọi là của Thẩm Thiên Tầm, Tô An ngước mắt, nhìn đến ánh mắt Tiêu Hà, đèn treo thủy tinh chiếu rọi, lúc đó mắt Tô An như toả ra ánh sáng.
Hắn vẫn loá mắt như vậy, giơ tay nhấc chân đều mang theo nhẹ nhàng thân sĩ phong độ, ưu nhã không thể bắt bẻ, hắn là chân chính thiên chi kiêu tử.
Hắn vẫn là hắn, nhưng cô đã không còn là cô.

Tiêu Hà tầm mắt từ Tô An trên người nhàn nhạt dời đi, nhìn Thẩm Thiên Tầm, lễ phép mỉm cười: "Nguyên lai ngài ở chỗ này, vừa rồi tổng thống còn ở dưới tìm ngài."

"Nhìn trí nhớ của ta này, chỉ lo cùng An An nói chuyện phiếm, nhất thời thế nhưng đã quên thời gian." Nói xong, Thẩm Thiên Tầm nhìn về phía Tô An, tươi cười ôn hòa, "An An, ta trước xuống lầu, có thời gian nhớ rõ thu xếp công việc bớt chút thì giờ tới nước A một chuyến , chúng ta thật tốt tụ tập." Xem ra sau khi trở về, phải tra lai lịch Tô An.
"Được ."

An An? Vị này tổng thống phu nhân nước A nhưng thật ra một vị diễn kịch cao thủ.
"Như vậy, xin lỗi không tiếp được, ngài tổng thống."
Thẩm Thiên Tầm không có phát giác hai người chất chứa sóng gió mãnh liệt, xoay người rời đi.

Không khí yên lặng, Tô An khóe môi mang cười, có lễ phép nhìn Tiêu Hà, lại duy nhất tránh đi đôi mắt hắn. Cô biết hắn vẫn luôn đang nhìn cô, nhìn dáng vẻ cô xuất hiện lại lần nữa chọc đến hắn không vui.

Tiêu Hà nhìn cô, Tô An so trước kia gầy ốm rất nhiều, nhưng lại vẫn mê người như trước, giờ phút này khóe môi cô mang theo ý cười, không giống lúc trước tựa như nắng gắt mặt trời chói chang, thâm nhập nội tâm, hiện giờ cô tươi cười có chút dịu dàng, có chút vân đạm phong khinh.

Tô An gật đầu cúi đầu, cất bước chuẩn bị xuống lầu. Dâm Bụt đã rời đi, cô cũng nên đi trở về, bằng không nha đầu kia lại lo lắng. Bỗng dưng cổ tay bị một lực đạo nắm chặt, ngẩng đầu xem Tiêu Hà, hắn thần sắc so với tưởng tượng càng thêm lạnh lùng, một đôi mắt đen nhánh thâm trầm, nhìn chằm chằm cô.

"Ngươi đến tột cùng muốn làm gì?" Thanh âm trầm thấp mà nội liễm, hàm chứa khí thế ngất trời.
Tô An cúi đầu nhìn ngón tay hắn xương khớp rõ ràng, khóe miệng ý cười trở nên thâm trầm, "Yên tâm, ta sẽ mau rời khỏi nước K. Thực mau." Trên thực tế, cô căn bản không có tính toán trở về đây.

Ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Hà càng sâu, ngay cả ngón tay lực đạo cũng tăng thêm vài phần.
Tô An nói cho chính mình, không đau. Điểm này đau đớn lại tính cái gì đâu? Chính là cùng với đau đớn trước kia không tính là đau.
Chuyện cũ đen tối bắt đầu điên cuồng lan tràn xâm nhập, cô rốt cuộc ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, cặp kia đen nhánh con ngươi, như là đen trong màn đêm khuya, mang theo sự sắc bén.

Tô An ánh mắt dời xuống, chuyên chú nhìn ngoan tay hắn: "Ngài tổng thống, tay của ngài thật xinh đẹp, buông tay đi! Đừng ô uế tay của ngài."
Đổi lấy chính là một đợt đau đớn càng sâu, hắn là tưởng bẻ gãy tay cô sao?
Tiêu Hà đôi mắt hiện lên một tia lãnh ý: "Ngươi tới yến hội mục đích là cái gì?"

Tô An bình tĩnh nhìn lại hắn, thật lâu sau sau ánh mắt dời về phía sau lưng hắn, nơi đó đứng một vị mỹ nữ dáng người cao gầy, giờ phút này chính khiếp sợ nhìn cô cùng Tiêu Hà.
Là nên khiếp sợ, rốt cuộc cô đã trở lại.
Đã lâu không thấy, Tô Phỉ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro