Chương 8: Tô An- Tiêu Hà- Tô Phỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Edit by Nu _

Tô Phỉ lẳng lặng nhìn Tô An, vẻ khiếp sợ ở trong mắt dần dần mất đi, môi đỏ hơi câu lên.

Ba năm sau gặp lại Tô An, cô vẫn như cũ đẹp đến kinh người. Như vậy sắc đẹp đủ để cho nam nhân mất hồn mất vía, làm nữ nhân nảy sinh đố kỵ. Tô An là Chúa sáng thế buông xuống trần gian trong sự sủng ái, thân thể thon dài, khuôn mặt sáng loá, khi thì tản mát ra sự yêu thương thanh thuần, khi thì nóng bỏng, phong tình vạn chủng.

Tô Phỉ rõ ràng nhớ rõ, Tô An gợi cảm dáng người cùng ngọt ngào tươi cười có thể nháy mắt làm tầm mắt mọi người đều vây quanh cô.

Anh trai Tô Tần lạnh nhạt, ít nói đã từng nhìn qua bóng dáng Tô An, nói như vậy một câu: “Nam nhân hoặc là bị sắc đẹp của cô ta giết chết, hoặc là sẽ động thủ huỷ hoại sắc đẹp của cô ta.”

Anh trai luôn luôn coi nữ nhân không là gì, nhưng là lúc đó, cô rõ ràng thấy đáy mắt chỗ sâu nhất của anh trai đối Tô An muốn đoạt lấy cùng khát cầu.
Trước kia Tô An rực rỡ lóa mắt, điềm tĩnh ưu nhã, hiện giờ yên lặng, tiềm tàng rất sâu, nhìn nàng, ẩn mang ý cười cùng chê cười.

Đúng vậy, chê cười, Tô An vẫn luôn đối với Tô gia mang ý đối địch, cô gái xinh đẹp kiêu ngạo sẽ luôn không biết, đã từng có một đoạn thời gian, cô là thật sự rất muốn cùng cô ta làm chị em tốt, nhưng lại bị hành động của cô ta hủy diệt, có chút đồ vật cùng sự tin tưởng một khi bị đánh mất sẽ không tìm lại được,cũng như Tô An vậy.

Giờ phút này, Tiêu Hà nắm chặt tay Tô An, làm cô cảm thấy thực chói mắt, trong lòng lửa giận thiêu đốt, nhưng là cô không thể tức giận, ở trước mặt Tô An,Tô Phỉ cô ít nhất vẫn là người chiến thắng, mà Tô An chỉ là một kẻ thất bại.

Tiêu Hà ánh mắt u ám thâm thúy, làm như không có phát hiện ở sau lưng hắn là Tô Phỉ, có lẽ đã nhận ra, nhưng là lại không có quay đầu nhìn xem, hắn đang đợi Tô An trả lời.

Cho tới nay, hắn đều là như vậy kiên trì, không có được đáp án, thề không bỏ qua.
Tô An thu hồi tầm mắt, nhìn hắn, hơi hơi mỉm cười.

“Ngài tổng thống, ngài hỏi như vậy, là cảm thấy ta không xứng tới nơi cao quý này sao?” Tô An thanh âm trầm lặng, trừ bỏ lạnh băng vẫn là lạnh băng, nhưng cô rõ ràng đang cười, không phải sao?
Tiêu Hà nhìn chằm chằm cô, ánh mắt một chút lạnh đi xuống, trên thực tế ánh mắt hắn vốn dĩ đã rất lạnh.
Tô Phỉ có chút sững sờ, cô hoàn toàn không nghĩ tới có một ngày Tô An sẽ dùng từ xa lạ như vậy nói chuyện cùng Tiêu Hà, hiện giờ cô đối đãi Tiêu Hà, hoàn toàn giống như là đang nhìn một cái người xa lạ. Không, có lẽ người xa lạ cũng không bằng.

Nàng rốt cuộc nhận rõ hiện thực sao?
Tô An kéo tay Tiêu Hà xuống, “Nhanh nhất hôm nay buổi tối, muộn nhất ngày mai buổi sáng, ta liền sẽ rời đi nước K, vĩnh không xuất hiện ở ngài trước mặt ngài, cho nên ngài an tâm.”
Tiêu Hà sắc mặt âm trầm, khóe môi đường cong trầm xuống, có vẻ dị thường lạnh lẽo.
Tô An tóc quăn uốn lượn, lộ ra lười biếng phong tình, đặc biệt mái tóc đen mượt nhưng đi qua Tiêu Hà để lại chỉ còn băng sương.

Trên đường đi qua Tô Phỉ bên người, Tô Phỉ điềm đạm mà cười, ôn nhu nói: “Chị, ba mẹ thực nhớ ngươi, nếu đã trở lại, nhất định phải về nhà một chuyến?”
Tô An hai tròng mắt trong vắt như hồ sâu, sáng ngời như ám dạ hàn tinh, đi vài bước rồi quay đầu lại cười nói: “Tô Phỉ, ngươi nhất định phải bày ra tư thái cao ngạo như vậy sao?”

Xoay người rời đi, không có nhìn đến mặt Tô Phỉ nháy mắt trắng bệch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro