Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quá kế chính là nhận chú nhỏ làm ba a?" Diệp Khiêm cười nói.

"Nhận chú nhỏ làm ba?" Khuôn mặt bánh bao nhỏ nhăn lại "Chú nhỏ sao lại có thể trở thành ba được, như vậy ba phải làm sao bây giờ?"

Bộ dáng đáng yêu khiến cho người lớn cười vui vẻ.

"Như vậy, Miêu Miêu sẽ có hai người ba yêu thương Miêu Miêu ."

"Không cần!" Cô bé cột tóc quả táo nghe vậy mở to hai mắt nhìn và hét lớn.

"Ồ, tại sao vậy?" Nhan Như Úc người yêu thương con gái mình nhất tò mò hỏi "Không phải Miêu Miêu rất thích chú nhỏ sao?"

"Vâng, Miêu Miêu thích chú nhỏ."

"Vậy chú nhỏ làm ba của Miêu Miêu không tốt sao?"

"Không tốt!" Diệp Miêu tuy còn nhỏ những cũng biết giữ vững quan điểm của mình, không dễ dàng bị người lớn lừa "Ba là ba, chú nhỏ là chú nhỏ, không giống nhau."

Lúc ấy Diệp Khiêm vô cùng cảm động trước lời nói của con gái mình, không ai ngờ được rằng Diệp Miêu sẽ nói ra lời kinh ngạc "Hơn nữa, sau này Miêu Miêu sẽ gả cho chú nhỏ, chú nhỏ không thể làm ba của Miêu Miêu được."

Tất cả mọi người đều choáng váng trước những lời này.

Bao gồm cả Diệp Hách nhân vật liên quan nhất.

Nhưng sau một thoáng sững sờ, Diệp Hách lại tỏ ra như không có chuyện gì, ôm Diệp Miêu ngồi lên đùi anh, thân mật vuốt ve chóp mũi của cháu gái "Miêu Miêu thích chú nhỏ như vậy sao?"

Chuyện này sau đó bị lãng quên trong tiếng cười của mọi người, khi tụ tập bên nhau, thỉnh thoảng sẽ nhắc tới chuyện đó như một trò vui sau bữa tối.

Mặc dù Diệp Miêu không quên.

Diệp Hách cũng không quên.

Nhưng tại sao hai người lại dần dần nảy sinh khoảng cách?

Có vẻ như bắt đầu từ khi anh quyết định kết giao với Từ Trân Trân, nhưng cũng có lẽ đơn giản là Diệp Miêu đã trưởng thành, không còn là cô bé thích chia sẻ mọi bí mật của mình với chú nhỏ cô yêu thích nữa.

Nhưng dù hai người không còn thân thiết như lúc còn nhỏ nữa, nhưng trong mắt mọi người tình cảm chú cháu vẫn rất tốt.

Rốt cuộc ở trong lòng Diệp Hách, Diệp Miêu vẫn luôn là sự tồn tại đặc biệt và trân quý nhất.

Cho nên lần đó phát hiện mình sinh ra phản ứng với Diệp Miêu, anh mới hoảng sợ như thế.

Anh cảm thấy mình thật bỉ ổi và xấu xa.

Nhưng nếu có ý nghĩ không bằng cầm thú như vậy, một khi điều đó thật sự xảy ra, chẳng phải là đương nhiên sao?

Làm thế nào anh có thể làm ra chuyện như vậy?

Trong lúc Diệp Hách rơi vào trạng thái tự phủ nhận mãnh liệt thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

Khi anh nhìn thấy trên màn hình hiển thị "anh trai", gần như lập tức ném điện thoại đi như chạm vào củ khoai lang nóng.

Lúc Diệp Miêu mở mắt ra cô cảm thấy toàn thân đau nhức dữ dội.

Giống như toàn bộ xương cốt sắp vỡ tan.

Khi cô vất vả ngồi dậy, nhìn quanh toàn bộ căn phòng, trái tim đột nhiên thắt lại.

Diệp Hách không ở đây.

Anh vậy mà lại không có ở đây.

Diệp Miêu đột nhiên cảm thấy tủi thân muốn khóc, cho dù biết tất cả đều là mình tự làm tự chịu, chẳng trách ai cả.

Nhưng cô vẫn tuyệt vọng đến muốn khóc.

Vì mối tình thầm kín bao năm của cô, vì tình yêu của cô đã kết thúc không nguyên nhân.

Tất cả sự kiên cường lúc này dường như thật nực cười.

Nhưng mà, đang lúc Diệp Miêu chuẩn bị buông thả khóc một trận thì cửa được đẩy ra.

Diệp Miêu đột nhiên quay đầu.

Đối diện là Diệp Hách với khuôn mặt tiều tụy cùng râu ria lún phún trên môi mỏng.

Trên tay Diệp Hách xách theo một cái túi nhựa, hiển nhiên không ngờ Diệp Miêu đã tỉnh lại, vì thế mà khi nhìn thấy khuôn mặt của cô anh đã ngây người một chút.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Diệp Miêu phát hiện trong ánh mắt Diệp Hách có những cảm xúc mà mình không hiểu được.

Nhận ra điều này khiến cô hoảng hốt, ngoài miệng không khỏi gọi "Chú nhỏ...".

Trong giọng điệu mang theo sự nũng nịu thường ngày của Diệp Miêu mỗi khi cô làm sai chuyện gì Diệp Hách đều sẽ khoác lên mình bộ mặt của một trưởng bối và thuyết giảng cho cô.

Nhưng mà hai chữ này đồng thời tựa như một mảnh thủy tinh sắc bén, cắt đứt sự im lặng không thể diễn tả thành lời giữa hai người.

"Cháu tỉnh rồi." Diệp Hách cố gắng làm cho giọng nói của mình thật bình tĩnh "Ở đây có quần áo mới."

Nói xong liền đặt chiếc túi lên trên bàn nhỏ bên cạnh "Cháu có đói không? Tôi đi mua chút gì đó cho cháu ăn."

Không.

Không đúng.

Như vậy không đúng.

"Chú ơi, đừng đi..."

Tiếng kêu sắc bén của Diệp Miêu đã thành công khiến người đàn ông dừng lại khi anh chuẩn bị rời đi.

————————————————

Common for reading❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro