Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Miêu vẫn chưa chú ý tới sự thay đổi của người đàn ông, tiếp tục nói.

Cô chỉ muốn Diệp Hách biết rằng, tình yêu mà cô nói không phải là trò đùa.

"Nhưng chú nhỏ, cuối cùng người kia cũng đã chia tay với cháu rồi."

"Chú có biết tại sao không?"

Diệp Miêu hỏi một câu, nhưng cô lại không muốn câu trả lời của Diệp Hách.

Cô thấp giọng nói "Vốn dĩ cháu đã sẵn sàng trao thân cho hắn, cũng coi như là... có thể chặt đứt hoàn toàn suy nghĩ của mình."

Hơi thở của Diệp Hách trở nên thô nặng.

Dường như Diệp Miêu không biết, tiếp tục nói "Vì để đề phòng mình bỏ chạy, trước khi làm chuyện này bọn cháu đã uống chút rượu."

"Chú nhỏ biết không, tửu lượng của cháu thật ra không tốt, uống một lon bia cũng có thể say."

"Nhưng cháu thích uống rượu."

Diệp Hách không đầu không đuôi đáp lại câu này.

Diệp Miêu nghe xong ở sau lưng người đàn ông lộ ra vẻ mặt cười như không cười "Đúng vậy, cháu rất dễ say, nhưng cháu lại thích uống rượu, chú có biết vì sao không?"

"Bởi vì, hiện thực có có rất nhiều điều khiến người ra đau khổ, chỉ có uống rượu thì mới có thể tạm thời quên đi."

Diệp Hách nghe hiểu ý của Diệp Miêu.

Anh thì thầm trong sự thống khổ "Miêu Miêu..."

"Đúng rồi, cháu còn chưa nói xong đâu, chúng cháu đều đã chuẩn bị sẵn sàng, nằm lên giường, cởi quần áo cho nhau, mặc dù cháu sợ hãi bàng hoàng, nhưng vẫn không bỏ chạy, nhưng cuối cùng chúng cháu vẫn là không thể làm tới bưới cuối cùng, chú nhỏ, chú đoán xem nguyên nhân là gì?"

Diệp Hách không nói gì.

Diệp Miêu lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc "Bởi vì khi hắn chuẩn bị tiến vào, cháu đã gọi tên chú nhỏ."

Diệp Hách cuối cùng vẫn rời đi.

Sau khi cô bằng bất cứ giá nào đã bộc lộ mọi cảm xúc trong lòng để cho anh thấy.

"Chú nhỏ, cho cháu một cơ hội được không."

"Chú không biết, sau khi biết được chú cùng Từ Trân Trân dự tính kết hôn, cháu thật sự nghĩ tới việc tự tử, nhưng cuối cùng, có lẽ đó cũng là một loại yếu đuối, cháu thật sự luyến tiếc."

"Cháu không nỡ rời xa ông bà, không nỡ xa bố mẹ, cũng là luyến tiếc chú, không nỡ từ bỏ như vậy."

"Trong cuộc sống luôn có hy vọng, cháu tự nhủ như vậy."

"Cho nên cháu chờ đợi."

"Nếu chú thật sự cảm thấy hạnh phúc khi ở bên cạnh người phụ nữ kia, vậy thì cả đời này cháu chỉ cần nhìn chú hạnh phúc từ xa là được, nhưng nếu người phụ nữ đó không thể làm cho chú nhỏ của cháu hạnh phúc, thì... liệu cháu có may mắn có được cơ hội hay không?"

Giọng điệu hèn mọn của Diệp Miêu khiến cho Diệp Hách thấy đau khổ.

Cô bé mà anh nâng niu trong lòng bàn tay như báu vật từ nhỏ, không nên phải chịu đối xử như vậy.

Hơn nữa, nó đến từ anh.

Trong lúc nhất thời, Diệp Hách thật sự thiếu chút nữa không kiên trì.

Muốn nói với cô "Được, chúng ta hãy thử một lần xem."

Nhưng lý trí đã ngăn cản sự xúc động của Diệp Hách vào giây phút cuối cùng.

"Chú nhỏ..." Vì sao còn không quay đầu lại và nhìn cô?

Điều mà Diệp Miêu không biết chính là, trong lòng người đàn ông đang rơi vào một cuộc chiến khốc liệt giữa trời và người, một mặt là dục vọng ấp ủ trong lòng anh bao năm nay cuối cùng cũng có cơ hội bứt phá, một mặt là sự phê phán đạo đức luân lý đã được giáo dục từ lâu cùng việc đối mặt với hoàn cảnh thực tế không thể không suy xét cẩn thận, Diệp Hách thật sự cũng đang phải hứng chịu sự dày vò.

Sau một lúc lâu, Diệp Miêu cuối cùng cũng đợi được Diệp Hách mở miệng.

Nhưng điều anh nói ra không phải là điều cô muốn nghe.

Giọng nói của người đàn ông khàn khàn khô khốc, giống như một loài thực vật trên sa mạc đã lâu không được tưới nước.

"Miêu Miêu, cháu buông tay trước, chú đi mua đồ ăn cho cháu một lát rồi sẽ quay lại."

Những lời Diệp Hách nói vẫn giống như lúc đầu.

Diệp Miêu cảm thấy như bị một gáo nước lạnh tạt vào mặt.

Cô đã nói rõ ràng như vậy rồi, chẳng lẽ Diệp Hách thật sự không có chút động tâm nào sao?

Cô thật sự mơ hồ có thể cảm nhận được tình cảm của Diệp Hách dành cho mình, cũng phức tạp, ít nhất chắc chắn không phải chỉ đơn thuần như sự yêu thương của chú dành cho cháu gái.

Tuy nhiên, nếu bản thân Diệp Hách không muốn thừa nhận hoặc là không muốn đối mặt, thì cũng có thể làm được gì?

Diệp Hách là một người có ý chí kiên định, Diệp Miêu hiểu rất rõ, đồng thời, anh cũng là người có đủ sự tàn nhẫn.

Cho nên Từ Trân Trân không còn có thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho cô nữa.

Nhưng nếu Diệp Hách chậm chạp không chịu tiếp nhận cô, như vậy cô làm hết thảy mọi chuyện như hiện giờ thì còn có ý nghĩa gì?

Diệp Miêu cảm thấy lạnh cả người.

————————————————

Common for reading❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro