Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Miêu, Miêu Miêu?"

Khi Diệp Hách gọi biệt danh của mình, Diệp Miêu không biết nên cảm thấy kinh ngạc hay vui mừng.

Tại thời điểm mấu chốt như vậy, tác dụng của thuốc phát huy hết mức, người đàn ông vẫn có thể mơ hồ nhận ra mình là ai, Diệp Miêu có chút tự giễu thầm nghĩ, như vậy có phải có thể giải thích rằng trong lòng Diệp Hách cô vẫn có trọng lượng nhất định?

Nhưng rất nhanh Diệp Miêu cười không nổi.

Khi người đàn ông dường như phát hiện đối tượng làm tình là cô cháu gái nhỏ của mình đã đấu tranh suy nghĩ muốn đứng dậy.

Đây là cơ hội mà Diệp Miêu chợi đợi và chuẩn bị từ rất lâu mới có được, sao có thể để cơ hội vuột mất dễ dàng như vậy?

Nghiến răng, cô gái quyết định dốc toàn lực.

Hai tay nhanh chóng ôm cổ người đàn ông, nâng mông nhỏ lên, sau đó tiến lên

"A..."

"Ưm..."

Thoạt nhìn là một động tác ngắn ngủi chốc lát, vậy mà Diệp Miêu còn tưởng mình đã dùng hết dũng khí trong đời.

Nhưng mà trong một giây này cô đã hối hận đến mức xanh cả ruột.

Đau.

Đau.

Sắc mặt Diệp Miêu trắng bệch, côn thịt như một lưỡi dao sắc bén, dễ dàng xé rách cô thành hai nửa.

Cô thậm chí có thể cảm nhận được máu tươi tiết ra từ trong vách hang hòa cùng ái dịch đang có trong cơ thể, theo nơi kết hợp của hai người làm ướt ga giường dưới thân.

Thực tế, hiện tại người đàn ông cũng không chịu được.

Tiểu huyệt chặt khít đến nỗi khiến cho côn thịt giống như bị mắc kẹt trong một cái ổng mỏng manh, không cử động được.

Anh thử rút côn thịt của mình ra.

"Không, đừng..." Nhất cử nhất động của người đàn ông đều ảnh hưởng đến thần kinh của cô "Chú nhỏ, làm ơn, làm ơn đừng cử động, đau quá... hức..."

Cô cũng không muốn yếu ớt như vậy.

Nhưng loại đau đớn này thật sự vượt xa dự liệu ban đầu và khả năng chịu đựng của cô.

Nghe thấy tiếng kêu đau của cô, người đàn ông thật sự dừng lại động tác.

Khuôn mặt Diệp Miêu tái nhợt, nhưng khi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy, còn muốn cố nặn ra một nụ cười, nhưng khóe miệng chưa kịp cong lên đã phải dừng lại.

Hóa ra dược tính đã phát huy hết tác dụng khiến lý trí người đàn ông lại bị mê hoặc.

"Hức, không, đừng... shit... ưm... a... ưm a..."

"Chú nhỏ... hức hức... cầu, cầu xin chú a... ưm... a... ưm..."

Kèm theo những giọt mồ hôi trên trán là tiếng cầu xin yếu ớt của Diệp Miêu.

Cô không biết rằng dáng vẻ đáng thương như vậy càng kích thích ham muốn mãnh liệt của người đàn ông.

"Không... ưm, ưm a... a... đau quá... hức... ưm... a..."

Nhờ máu tươi cùng dâm dịch bôi trơn, động tác ra vào của Diệp Hách rất nhanh thoát khỏi vũng lầy, tiến vào một nhịp điệu đủ để nắm giữ.

Thịt mềm bị côn thịt kéo căng ra, không còn cách nào khác, chỉ có thể luồn lách và thúc đẩy tiểu huyệt tiết ra chất lỏng nhanh hơn, mong muốn có thể xoa dịu cơn đau như ác mộng này.

Khi Diệp Miêu tưởng rằng cô sẽ ngất đi vì sự tra tấn dường như vô tận này, thì một cỗ khoái cảm tinh tế như kim châm từ dưới thân truyền đến, khiến cô bất giác khẽ kêu lên.

Hóa ra là ngón tay của Diệp Hách không biết từ khi nào đã chạm vào hạt đậu yếu ớt, dùng bàn tay có vết chai mỏng của mình xoa nắn nó một cách khéo léo.

"A... ưm... ưm... a a..."

Hiệu quả thật rõ ràng.

Diệp Miêu cảm giác như có một dòng điện yếu ớt chạy qua người, làm dịu đi cơn đau khiến chân tay tê cứng một cách kỳ diệu.

"Ưm... chú nhỏ, hừ, thật, thật kỳ quái, ưm... a..."

Người đàn ông thấy cô dần dần nhập tâm, nới lỏng mày đang nhíu chặt, tiếng rên rỉ cũng trở nên ngọt ngào béo ngậy, sau đó anh ngừng trêu đùa hạt đậu, vươn bàn tay to ra lấy một cái gối ở bên cạnh, trực tiếp nhét vào dưới bụng cô, tạo ra tư thế nâng cao cho cô.

Sau đó rút ra rồi đâm mạnh vào lần nữa.

"A a... ưm... sâu quá... ưm... a..."

Cán thô to lấp đầy lối đi, mở ra khe hở của tiểu huyệt, từ góc độ của Diệp Hách, thậm chí có thể nhìn thấy thịt mềm bên trong đang lộn ra ngoài tham lam mút lấy lửa nóng cứng rắn của mình.

Cánh hoa mỏng manh đáng yêu liên tục bị nghiền thành một màu đỏ tươi dưới sự cắm tút không ngừng của côn thịt.

Sự kích thích thị giác mãnh liệt khiến con ngươi của người đàn ông bùng lên ngọn lửa dục vọng.

"Chú nhỏ... a, sâu quá ưm... đụng vào a... ưm... ưm a..."

Diệp Miêu cảm thấy mình giống như một chiếc thuyền nhỏ vô tình trôi dạt vào biển lớn, dưới sự va chạm của những đợt sóng khoái cảm, dường như nó sẽ bị lật úp bất cứ lúc nào.

————————————————

Common for reading❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro