Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng mà rất nhanh, sau khi mở ra làn sóng cực khoái thứ hai, Diệp Miêu đã có thể hoàn toàn giao mình vào trong sự vui sướng của tình dục.

Không thể không nói cô là một người có năng lực học tập rất tốt, điều này không chỉ được thể hiện trong việc học ở trường.

"A... chú nhỏ, ưm... thật lớn... a..."

"Cái gì lớn?"

Người đàn ông đột ngột lên tiếng, làm Diệp Miêu thuận miệng phải trả lời "Côn thịt, a, côn thịt của chú nhỏ to quá... a..."

"Dâm đãng!"

Diệp Miêu vẫn đang sa vào trong đó đột nhiên mở mắt ra, và nhìn thấy biểu cảm méo mó của Diệp Hách vặn vẹo biểu tình.

Cô giật mình.

Người đàn ông đột nhiên rút ra, khiến cho Diệp Miêu đã đạt được khoái cảm tuyệt vời từ tình dục đang khó chịu vặn vẹo eo nhỏ.

Diệp Miêu mơ hồ nghe thấy tiếng cười lạnh của Diệp Hách.

Giây tiếp theo, cô cảm thấy một trận trời đất quay cuồng trước mắt.

Đập vào mắt là một tấm ga giường màu trắng gạo.

"Chú nhỏ... ưm..."

Cự vật lại thẳng tiến vào lần nữa nhưng khác tiếu tấu nhanh lực đẩy thích hợp vừa rồi, lần này động tác của người đàn ông vừa nhanh vừa mạnh, như mưa rền gió dữ, nóng nảy mà thô bạo.

"Chú nhỏ... hức quá, quá nhanh ưm... đừng, đừng nhanh như vậy a... ưm..."

Diệp Miêu còn chưa kịp thích ứng với tư thế này đã bị người đàn ông va chạm, cả người khó chịu như muốn vỡ ra thành từng mảnh.

Cô chỉ có thể nắm chặt tấm ga giường dưới thân như thể đang bám vào chỗ dựa duy nhất.

"Dừng, dừng lại... chú nhỏ, hức, sâu quá, ưm... chú nhỏ... a... Diệp, Diệp Hách, ô... đủ rồi, ưm a..."

"Làm cô đồ lẳng lơ! Làm cô đồ dâm đãng! Có phải như vậy rất thoải mái không? Được, hôm nay tôi sẽ cho cô ăn no!"

Diệp Hách nói một câu không đầu không đuôi khiến trong lòng Diệp Miêu cảm thấy như bị một chậu nước lạnh dội thẳng xuống, khiến người lạnh thấu tim.

Diệp Hách đã nhầm mình với Từ Trân Trân.

Nhận ra được sự thật phũ phàng này, Diệp Miêu cảm thấy khó chịu và nhục nhã, vô thức muốn thoát khỏi người đàn ông phía sau không biết tiết chế cắm vào.

"Không được, ưm... chú nhỏ, cháu không phải là Từ Trân Trân! Cháu là Diệp Miêu! Ưm... a... a..."

Nhưng dù cho Diệp Miêu giãy giụa như thế nào, những gì đã làm lúc này là hai mắt đỏ hao với đôi mắt tức giận, tuy nhiên Diệp Hách đã mất hết lý trí, hoàn toàn không nghe được gì.

"Tôi đối xử với cô không tốt sao? Vì sao, vì sao phải làm ra chuyện đê tiện như vậy? Hử?"

"Hức a... không, không được... ưm... chú nhỏ, hức... cháu, cháu là Miêu Miêu ưm... a..."

Bởi vì tư thế quan hệ như vậy nên Diệp Miêu cảm thấy côn thịt của người đàn ông giống như muốn chọc thủng bụng mình, mỗi một cú thúc vào vừa nặng vừa sâu, như thể muốn đâm nát tiểu huyệt, cảm giác mất khống chế mãnh liệt mang đến sự sợ hãi, khiến người ta bất lực, đồng thời không nhịn được có ý định trốn thoát.

Chỉ cần cô tiến về phía trước một bước, người đàn ông cũng sẽ đi theo, thậm chí bàn tay to còn nâng eo cô lên và kéo nó trở lại, để cho mọi sự kết hợp giữa hai người đều chặt chẽ như muốn nhúng lẫn nhau vào cơ thể.

"Đừng, a... mệt quá, ưm... không, chú nhỏ... hức... sâu quá... a..."

"Thật lớn... hức... đừng chen vào nữa, hức... mệt quá, ưm... không, Miêu Miêu, Miêu Miêu muốn tiết ra, chú nhỏ, ưm..."

Thịt mềm dính nhớp nháp siết chặt nhanh chóng như muốn quấn lấy toàn bộ côn thịt.

Diệp Hách kêu lên.

"Lẳng lơ! Hút chặt như vậy, nóng lòng muốn uống tinh dịch như vậy sao?" Dứt lời, liền nghe thấy một tiếng "Bang!" giòn tan lọt vào tai.

"Không a ——"

Diệp Miêu hét lên khi bàn tay to vỗ vào hai cánh mông thịt đang nhếch lên như quả đào, từng lớp thịt mỏng manh không ngừng mấp máy, thu lại vào bên trong, lực đẩy mạnh mẽ khiến Diệp Hách thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã tước vũ khí đầu hàng.

Vào giây phút cuối cùng Diệp Hách đã kịp thời rút ra ngoài.

Dù vậy thì vách trong vẫn cảm nhận được hơi nóng của tinh dịch, người nóng đến run rẩy.

Diệp Miêu yếu ớt nằm sấp nửa người trên xuống, phần lớn tinh dịch của người đàn ông đều bắn lên mông cô, sự tương phản giữa màu trắng tuyết cùng trắng sữa nhìn dâm mỹ cực kỳ.

"Nóng quá... ưm... ưm..."

Cái miệng nhỏ vô thức rên rỉ.

Mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt nhỏ đầm đìa.

Diệp Miêu thật sự muốn ngất đi như thế này, nhưng người đàn ông phía sau lại không tha cho cô.

Cô bị lật người lại.

Tựa như cá chiên trong nồi.

Diệp Miêu còn đang đắm chìm trong dư vị khoái cảm vừa rồi chợt rùng mình khi nhìn thấy dục vọng vẫn chưa dập tắt được trong mắt người đàn ông.

————————————————

Common for reading❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro