Có lẽ phải tạm biệt em - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1 người trong số gia nhân của ông liền đưa ra 1 cái hộp khổng lồ, từ trong đó ông Jung lấy ra 1 chiếc áo khoác dài bằng lông chồn màu đỏ y hệt chiếc nàng đã mặc khi máy bay lâm nạn.
- Bố đã nghe kể về chiếc áo khoác của con - ông vừa nói vừa kiêu hãnh choàng chiếc áo lông quanh vai nàng - vì vậy bố muốn thay cái khác cho con.
Nhiều tiếng trầm trồ vang lên từ đám đông. Các phóng viên chen nhau đến gần hơn để chụp hình. Chiếc áo khoác thật lộng lẫy nhưng quá nặng nề đối với buổi tối êm dịu của miền nam California. Nó như chiếc áo giáp kéo nàng xuống. Nhưng Jessica không biết tới nó, tới mọi sự việc, trong lúc mắt nàng đảo qua vòng ánh sáng chung quanh nàng, để tìm kiếm Yuri
- Bố, con muốn bố gặp...
- Con đừng lo lắng về chân của con. Các chuyên gia y khoa sẽ xem xét kỹ. Bố đã sắp xếp 1 căn phòng cho con tại bệnh viện. Chúng ta sẽ đến đó ngay bây giờ.
- Nhưng Yuri...
- Ồ, phải, Yuri Kwon chứ gì? Người cũng đã thoát nạn máy bay rơi. Tất nhiên bố rất cám ơn cô ấy. Cô ấy đã cứu mạng con. Bố sẽ không bao giờ quên điều đó.

Ông Jung nói lớn giọng bảo đảm cho các phóng viên báo chí nghe rõ và ghi âm.
Viên trợ lý của ông khôn khéo sử dụng chiếc hộp dài đựng chiếc áo khoác để vạch 1 lối đi cho họ xuyên qua đám người thuộc giới truyền thông đại chúng.
- Thưa quý cô, quý ông, quý vị sẽ được thông báo nếu có chuyện gì khác xảy tới về câu chuyện này - ông Jung nói với họ trong lúc ông dẫn Jessica đi về phía 1 chiếc xe đang chờ đưa họ qua phòng đợi ở phi trường.
Jessica nhìn khắp mọi nơi nhưng nàng không trông thấy Yuri. Cuối cùng nàng chợt nhận ra dáng người vai rộng của cô đang đi khuất dần. 2 phóng viên hối hả đuổi theo
- Yul! - nàng gọi.
Chiếc xe tròng trành chạy về phía trước và nàng nắm chặt ghế để giữ thăng bằng.
- Yul! - nàng lại gọi.
Nhưng cô không thể nghe tiếng nàng trong khung cảnh quá ồn ào này.
Nàng muốn nhảy ra khỏi xe và đuổi theo, nhưng xe đã chạy và bố nàng đang nói chuyện với nàng. Nàng cố nghe và hiểu những lời ông nói, nhưng dường như ông đang kể chuyện tào lao gì đó.
Nàng cố kiềm chế nỗi hoảng sợ đang nổi lên trong lúc xe chạy ra khỏi trạm. Cuối cùng Yuri bị mất dạng trong đám đông và nàng hoàn toàn không thấy cô nữa.
Ngay sau khi họ lên chiếc xe sang trọng và xe chạy về phía bệnh viện tư nơi ông Jung đã sắp xếp cho nàng 1 phòng, ông nắm chặt bàn tay ẩm ướt của Jessica
- Bố rất lo sợ cho con, Jessie. Bố tưởng đã mất con.
Nàng tựa đầu lên vai bố và siết cánh tay ông
- Con biết. Con cũng lo lắng về việc bố nghe tin máy bay rớt chẳng khác gì lo lắng cho sự an toàn của bản thân con.
- Vì vụ giận hờn giữa bố và con hôm con đi...
- Con xin bố, đừng nghĩ đến việc đó nhất là lúc này - nàng vừa nói vừa ngẩng đầu lên và mỉm cười với ông - đáng lẽ con đã không thoát khỏi tai nạn máy bay đó, thế mà con vẫn đã thoát khỏi.
Ông mỉm cười:
- Bố không biết con có nhớ chuyện này không - lúc đó con còn rất nhỏ - nhưng Jeff đã lẻn ra khỏi lều hướng đạo sinh mùa hè. Nó đã trải qua suốt đêm trong rừng. Nó lạc đường và mãi tới ngày hôm sau mới được tìm ra. Nhưng thằng nhỏ hay gây gổ đó vẫn không hề tỏ ra sợ hãi 1 chút nào. Khi mọi người tìm ra nó, nó đã dựng trại và đang bình tĩnh câu cá để ăn tối.
Jessica quay đầu sang vai ông, nụ cười của nàng dần dần tan biến.
- Yuri đã làm tất cả việc đỡ cho con.
Nàng cảm thấy bố nàng bỗng căng thẳng. Ông vẫn thường cương lên như vậy khi có điều gì không vừa ý ông.
- Cô nàng Yuri Kwon này là loại người gì vậy, Jessie?
- Loại gì?
- 1 cựu chiến binh Việt Nam, bố hiểu.
- Vâng, cô ấy cũng là tù nhân chiến tranh, nhưng đã tìm cách tẩu thoát được.
- Cô ta ... đối xử tốt với con chứ?

À phải, nàng suy nghĩ. Nhưng nàng chợt đắm đuối với những ký ức cuồn cuộn trong tâm trí nàng như men rượu sâm banh.
- Vâng, bố. Rất tốt. Nếu không có cô ấy chắc là con đã không sống sót được.
Nàng không muốn kể cho ông nghe về việc nàng đã tự dấn thân vào với Yuri quá sớm sau khi trở về. Bố nàng sẽ được thông báo dần dần các cảm nghĩ của nàng. Các cảm nghĩ này có thể bị chống đối, vì Johun Jung là 1 con người cố chấp.
Ông cũng là người có trực giác. Không ai có thể qua mặt được ông 1 cách dễ dàng. Cố giữ cho giọng hết sức bình thường, Jessica nói:
- Bố sẽ cố tìm ra cô ấy cho con đêm nay chứ?
Đây không phải là 1 yêu cầu quá đặc biệt. Bố nàng có quan hệ khắp thành phố. Nàng nói tiếp:
- Xin cho cô ấy biết con đang ở đâu. Bọn con đã chia tay nhau ở phi trường.
- Tại sao con cần gặp lại người này đến thế?
Ông cũng có thể hỏi nàng tại sao nàng cần tiếp tục thở
- Con muốn cảm ơn cô ấy 1 cách đàng hoàng về việc cô ấy đã cứu mạng con - nàng nói tránh.
- Bố sẽ xem bố có thể làm gì - ông Jung nói với nàng vừa đúng lúc người tài xế rẽ vào dưới cổng bệnh viện.

Cho dù bố nàng đã dàn xếp trước, phải mất 2h sau Jessica mới được ở riêng 1 mình trong căn phòng lộng lẫy của nàng. Được trang hoàng bằng những công trình nghệ thuật nguyên bản và bàn ghế thời thượng, trông nó giống như 1 căn hộ thanh lịch hơn là 1 phòng bệnh viện. Nàng nằm trên 1 chiếc giường cơ khí hóa tiện nghi và vững chắc với gối êm dưới đầu. nàng mặc 1 áo ngủ được nhà tạo mẫu vẽ kiểu, 1 trong mấy cái bố nàng đã xếp vào vali da chờ sẵn khi nàng làm thủ tục nhận phòng. Tất cả những loại mỹ phẩm và đồ trang sức nàng thích nhất đều đã được để trong buồng tắm. Nàng có cả 1 số người sẵn sàng làm theo lệnh nàng. Tất cả những gi nàng phải làm là nhấc máy điện thoại trên chiếc bàn con bên cạnh giường.

Nàng hết sức khổ sở.

Có điều là cái chân của nàng đau đớn do bác sĩ khám xét. Để phòng ngừa cho an toàn, người ta chiếu X quang, nhưng không thấy vết xương gãy.
- Yuri nói không có gì gãy - nàng trầm tĩnh thông báo cho bác sĩ. Ông ta cau mày nhìn vết sẹo. Khi ông ta phàn nàn vết khâu thô thiển, Jessica chồm lên bảo vệ cho Yuri :
- Cô ấy đã cố hết sức mới cứu được chân tôi - nàng gằn giọng.

Bỗng nhiên nàng vô cùng kiêu hãnh về vết sẹo đó và không hề cảm thấy phấn khởi khi được biết nếu muốn xóa nó đi nàng sẽ phải qua 3 lần giải phẫu tạo hình - không chừng nhiều hơn nữa. Đối với nàng, vết sẹo như 1 biểu hiện của lòng can đảm.

Ngoài ra, Yuri  đã trải qua rất nhiều thời gian với nó trong đêm hôm trước. Cô đã vừa hôn làn da sần sùi nhăn nhúm vừa nói với nàng rằng nó không hề khiến cô phải quay mặt đi chút nào và, thực ra, nó lại làm cô hết sức hưng phấn khi nhìn nó. Nàng đã dự tính sẽ kể lại điều đó cho chuyên gia giải phẫu tạo hình vênh vang.

Nàng chưa nói. Quả thật, nàng đã không nói nhiều về mọi điều. Chỉ vì nàng không có sức lực. Tất cả những gì nàng có thể suy nghĩ là sự việc sẽ như thế nào khi nàng được bỏ lại 1 mình để đi ngủ.
Nhưng giờ đây nàng đã có cơ hội, mà nàng vẫn không thể. Nhiều nỗi nghi ngờ, sợ hãi và buồn khổ khiến nàng cứ thao thức mãi. Yuri đang ở đâu? Tại sao cô đã không đi theo nàng? Lúc đó ở phi trường như đang có 1 gánh xiếc, nhưng chắc chắn cô có thể ở lại với nàng nếu thực tình muốn như thế.

Khi cô y tá đến đưa cho nàng 1 viên thuốc an thần nàng vui mừng uống ngay. Nếu không nàng biết nàng sẽ không bao giờ ngủ được nếu không có sự hiện diện vừa vững chắc vừa nồng nàn của Yuri.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro